Công bằng mà nói, thật sự không dám khen tặng cái vẻ mặt du côn này của Tân Phương Dương, thật sự rất không giống hắn, dù sao con người hắn vốn không phải kẻ lưu manh gì, hẳn chỉ đang diễn theo kịch bản được Tả Tiểu Đa dạy cho thôi.
Nếu chuyện này để Tả Tiểu Đa đến làm thì có lẽ bây giờ Ninh Tùy Phong đã tức giận ngất luôn rồi.
Nhưng dù là như vậy thì mặt mũi Ninh Tùy Phong cũng xanh mét, trong mắt là sát khí điên cưồng!
Hắn là ông vua ngầm ở thành Phượng Hoàng hơn hai trăm năm, đây đúng là lăn đầu tiên trong đời hắn bị người khác chỉ vào mặt nói: ngươi xứng sao?
“Thầy Tần”
Sắc mặt Mộng Thiên Nguyệt lạnh như băng: “Chúng ta là có lòng tốt.."
“Có lòng tốt? m thầm chiếm tài sản của ta mà lại nói là có lòng tốt, vậy cái gì mới là ý xấu..”
Tân Phương Dương cảm thấy mình càng ngày càng nhập diễn, trong mắt cũng cuồn cuộn lửa giận: “Ta và Thẩm Ngọc Thư đã kết oán, không chết không thôi, các ngươi tùy tiện tham gia, gi ết chết hẳn, lại thu tiền vào túi của mình, sau đó đưa chút vụn vặt này cho ta, vậy mà dám nói là có lòng tốt?! Ông chủ Mộng, chẳng trách ngươi làm ăn lớn như vậy, làm được nhà giàu số một thành Phượng Hoàng. Ngươi làm ăn như thế, không trở thành nhà giàu số một mới là lạ đó!”
Mộng Thiên Nguyệt hít thở sâu, cố gắng kìm nén: “Thầy Tăn, nợ nần không tính toán như ngươi đâu. 'Thẩm Ngọc Thư có tài sản trăm tỷ là không giả, cái này dù đi đâu ta cũng biết. Nhưng tài sản trăm tỷ này của hản, vốn hàng hóa lưu động không dưới ba mươi tỷ; còn có tập đoàn, nhà đất, thiết bị, nhà xưởng, cửa hàng... Những tài sản cố định này căn bản không thể thu hồi ngay được; trong khi đó số tiền mặt có thể lấy ra ngay tuyệt đối không quá mười tý!
“Bây giờ ngươi vừa đòi là đòi lấy năm mươi tỷ luôn, chắng lẽ bất chúng ta lấy tài sản của chính mình để đưa cho người à?”
Mộng Thiên Nguyệt như muốn hộc máu: “Càng chưa nói đến những thứ khác... Thầy Tần, ngươi đang cố ý làm khó chúng ta đúng không? Nếu thật sự làm theo lời ngươi nói thì những điều chúng ta làm còn ý nghĩa gì nữa?”
Tần Phương Dương thản nhiên nói: "Chuyện các ngươi làm có ý nghĩa gì đâu có liên quan tới ta? Ai mượn các ngươi làm? Các ngươi không trâu bắt chó đi cày, chính là đang xen vào việc của người khác, căn bản là cưỡng chế tham gia! Dựa vào cái gì mà các ngươi lại nhúng tay vào chuyện của ta? Các ngươi được sự đồng ý của ta chưa?”
Tần Phương Dương thế mà càng nói càng cảm thấy tức giận hơn.
Lúc ấy Tân Phương Dương đang vận dụng bí kíp mà Tả Tiểu Đa dạy cho hắn: Nếu như ngươi không tức giận được, không phát hỏa được, ngươi liền nghĩ đến lão hiệu trưởng nghĩ xem hai người họ đã lợi dụng lừa dối ngươi như thế nào... có thể chịu đựng được sao?
Nguyên hiệu trưởng Hà bị người ta ức hiếp thành cái dạng này, ngươi lại còn có thể chịu đựng được ngồi uống trà với người ta.
Không thể không nói, mấy câu nói này của Tả Tiểu Đa quá nham hiểm rồi.
Cơn giận của Tân Phương Dương vốn dĩ nhiều nhất cũng chỉ có nửa phút, nhưng mà Tả Tiểu Đa vừa nói những câu này, ngũ tạng trực tiếp nóng như lửa đốt!
Nộ khí này, như muốn xông thẳng trực tiếp lên trời, đều sắp hóa rồng rồi.
“Không nỡ à!"
Ninh Tùy Phong tức giận đến nỗi cái mũi cũng run lẩy bẩy, lạnh lùng nói: “Tân Phương Dương, ngươi đừng có mà ép người quá đáng! Lão phu cũng không phải người dễ trêu đâu!”
Tần Phương Dương vỗ bàn đứng dậy: “Ngươi không phải người dễ trêu chọc, lại tưởng Tân Phương Dương ta ăn chay sao? Lão già này, ngươi mở to mắt nhìn thử xem? Ngươi cho rằng ta vừa ra trận là tiêu diệt hàng nghìn người là vô duyên vô cớ sao, ngươi có in ta cũng giết Ninh gia ngươi đến long trời lở đất không?”
“Có bản lĩnh thì ngươi mắng ta lần nữa xem nào!"
Tần Phương Dương chỉ vào mũi của Ninh Tùy Phong, ánh mắt sắc bén giống như là nhìn kẻ thì giết cha vậy: "Đồ trứng rùa, cho ngươi mặt mũi ngươi lại không cần? Còn nhất định phải nhìn thấy đao? Ngươi cho rằng ông đây không dám rút ra? Ngươi nói ông đây có dám hay không?”
Vị này giấu tài Ngũ Phương tướng quân hai mươi tám năm, trong thân thể thừa số còn nhiệt huyết hiếu chiến, lửa giận cực độ trào ra k1ch thích xuống dưới, khuấy động toàn diện, bùng nổ trước nay chưa từng có.
Tần Phương Dương lúc này trên dưới toàn thân đều là dũng mãnh, ánh mắt đầy mặt đều là vẻ thổ phi.
Công kích trong phút chốc kia, khiến cho Ninh Tùy Phong cảm thấy tim mình sắp tắc nghẽn rồi!
Cảm thụ của Mộng Thiên Nguyệt cũng chẳng có gì tốt, chỉ cảm thấy huyết áp của mình đang tăng lên vùn vụt.
Đây là một giáo viên sao?
Con mẹ nó đây vậy mà lại là một giáo viên đớ?
Giáo viên quanh năm giảng dạy lớp Võ Sư mấy chục năm không nóng không lạnh, không danh không tiếng?
“Khụ khụ khu...” Mộng Thiên Nguyệt dùng sức ho. khan!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Thiên Hà Đơn Độc
3. Tôi Gửi Nhầm BVS Cho Trùm Trường
4. Học Bá Đụng Phải Giáo Bá
=====================================
“Khụ khụ khụ...” Ninh Tùy Phong cũng đưa tay che ngực ho khan.
Hai người này hối hận lúc trước đã hơn thua một một với người này.
Sớm biết như vậy trước đây hà tất phải như thế?
Thẩm Ngọc Thư kia, trực tiếp để tự Tân Phương.
Dương giải quyết chẳng phải là xong rồi sao?
Hai người mình hà tất phải hám lợi đen lòng xen ngang vào? Mặc dù nói Thẩm Ngọc Thư đốt rừng, hoặc nhiều hoặc ít quả thực là có phá hoại núi Phượng Vĩ, ảnh hưởng đến toàn bộ kết cục phong thủy của thành Phượng Hoàng. Nhưng dựa theo mức độ ảnh hưởng mà nói, không thế nói là vô cũng bé nhỏ, nhưng cũng không gây trở ngại quá lớn.
Hai người càng có lòng tin, Tân Phương Dương là cường giả Anh Biến đỉnh phong không thể giả được, nhưng căn bản không có nhân lực vật lực tài lực tiếp nhận toàn bộ tài sản của Thẩm Ngọc Thư, sớm muộn gì cũng vẫn sẽ rơi ở trên thị trường, với thế lực tổng hợp của hai người, tiến hành thu thập chẳng qua chỉ là chuyện tiện tay thôi, so với tiếp nhận trực tiếp cũng không có gì quá khác biệt.
Hiện tại khoảng thời gian này khá tốt, vốn nghĩ nhân tiện kết bạn với cường giả Anh Biến, nhưng không ngờ rằng người mà mình áp ats lại là một tên lưu manh.
Quả thực là ngày xui xẻo lại bị thêm chó cần!
Hai người bọn họ căn bản không biết, từ sau khi Tần Phương Dương biết chuyện của Hà Viên Nguyệt, vẫn luôn muốn tìm bọn họ gây chuyện, chỉ là vẫn luôn chưa có thời cơ thích hợp mà thôi, bản thân Tần Phương Dương cũng phiền lòng lắm chứ!