Cho đến lúc xuất hiện lần nữa, hẳn đã ở bên cạnh bệ cửa sổ nhà Tả Tiểu Đa rồi.
Nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.
"Cốc cốc”
“Thầy Tần tới rồi à”
Tả Tiểu Đa lập tức mở cửa sổ.
Tăn Phương Dương vươn mình nháy vào, gật đầu nói: “Linh Niệm cũng ở đây à.”
"Tả Tiểu Niệm nhẹ khom người: “Chào thầy Tần”
“Ừm, tốt” Tân Phương Dương nói: “Bên này ngươi chuẩn bị như thế nào rồi.”
“Mục sư phụ đã bắt đầu hành động rồi”
'Vẻ mặt Tả Tiểu Đa thận trọng chưa từng thấy, trầm giọng nói: “Đợi nàng quay vẽ, là có thể bắt đầu tiến hành bố trí bước tiếp theo rồi. Vấn đề bây giờ là... nhân thủ bên kia của ngươi khi nào thì có thể vào vị trí?”
Tân Phương Dương lấy điện thoại ra lắc lắc nói: “Chỉ cần một cuộc điện thoại là Lam Thư với La Liệt sẽ đến rất nhanh, trước đó đã nói xong rồi. Hay là chúng ta tụ họp ở ngoại thành đi, nguy cơ bại lộ nhỏ hơn.”
“Được”
Bỗng nhiên Tả Tiểu Đa có chút tò mò: “Thầy Tần, thế nào? Thu hoạch hôm nay như thế nào?”
Nụ cười lộ ra trên gương mặt của Tân Phương Dương, lại không nhịn được thở dài một tiếng, nói: "Thế giới này, vẫn thật sự là thiên hạ của kẻ cướp với lưu manh... Chỉ là thành công này, lại khiến cho ta không bết nên nói cái gì”
Tả Tiểu Đa híp mắt, câu nói này... Có vẻ như có chút mùi vị không đúng lắm.
Quả nhiên, Tân Phương Dương giương mắt nhìn Tả Tiểu Đa: "Tả Tiểu Đa á, tâm tính của ngươi, thật sự là có hơi lệch lạc một chứt đấy. Ngươi xem những cái chủ ý mà ngươi đề ra xem, chẳng phải chính là lưu manh à?"
"...." Tiểu Đa một mặt im lặng.
Lão già này, dùng cách của ta, dùng trí tuệ của ta chiếm được tiện nghỉ lớn, bây giờ lại ở đây răn dạy ta một trận!
Điều đó mà còn chịu được thì còn cái gì không thể chịu được!
“Thế đạo này, rõ ràng chỉ có thủ đoạn cướp đoạt với hành vi lưu manh mới có thể đạt được mục đích?”
Tần Phương Dương ân cần dạy bảo: “Tả Tiểu Đa, ngươi cần phải chú ý đấy.”
Tả Tiểu Đa đầu đãy vạch đen: “Thầy Tân, rốt cuộc là cầm được bao nhiêu? Có thể cho một cái đáp án xác thực không hả?"
"Haizz...” Tân Phương Dương thở dài: “10 tỷ Tinh Nguyên tệ, 200 viên Tinh Hồn Hỏa Diễm Đan, linh dược vạn năm 10 cây, Thượng Phẩm Tinh Hồn Ngọc 20000 viên. Một quyển công pháp."
“Woaaaa!"
Hai mắt Tả Tiểu Đa lập tức biến thành màu vàng óng ánh, vô cùng vui mừng nhảy cẵng lên, bắt được cánh tay của Tăn Phương Dương: “Thầy Tần... thầy Tần... Người ta cực kỳ cực kỳ sùng bái tôn kính thầy Tần nha...”
Vẻ mặt Tân Phương Dương không ưa lạnh, vung mạnh cánh tay ra: “Ngươi tránh ra!"
Cả người Tả Tiểu Đa cứ như treo trên cánh tay hẳn, chết cũng không buông tay xoay tròn vài vòng, một mặt nịnh nọt âm thanh cực kỳ buồn nôn: "Thầy Tần... thầy Tần, ngươi cũng không thế quên đại công thần là người ta nha, người ta vì ngươi mà bày mưu tính kế, người ta vì ngươi mà đi theo trái phải, người ta vì ngươi mà lao tâm khổ tứ nha.
“Thầy Tần, ngươi ăn thịt, cũng cần phải để cho học sinh húp chút canh chứ...”
“Cút xéo! Tiểu tử ngươi nếu như còn dám nói thêm một câu người ta nữa, bây giờ ta sẽ đánh chết ngươi!"
Da gà da vịt cả người Tân Phương Dương nối lên trải dày cả một tầng, ra sức vùng vẫy mười tám vòng lại vẫn không quăng Tả Tiểu Đa ra được, có thể thấy tên nhóc này rất cố chấp với tiền bạc ra sao.
Tần Phương Dương tức giận nói: “Số tiền này đều là tiền bất chính ngươi có biết không hả, ngươi muốn căm làm gì? Ta định để lại một phần ở Nhị Trung, sau đó một phần khác thì quyên góp cho quân đội của đế quốc, còn phần cuối cùng thì quyên góp cho viện khoa học, nhiều tiền như vậy, có thể chế tạo ra bao nhiêu là đồ tốt? Có thể cứu tính mạng của bao nhiêu thanh niên nhiệt huyết? Ngươi cái đồ nô lệ của đồng tiền này..."
“Hóa ra là như vậy”
Tá Tiểu Đa vừa nghe đến chính sự, đã không quấy rầy nữa, ngừng lại một chút rồi nói: “Vậy ta nhất định phải được đề tên ngươi đi trao tặng! Người trao tặng, Tần Phương Dương, Tả Tiểu Đa, khoản tiền này là ta gắng sức mới có, nhất định phải có quyền ký tên”
“Chỉ cần ngươi không sợ phiền phức, bỏ tên của ta đi cũng không vấn đề gì, trực tiếp viết tên Tả Tiểu Đa ngươi quyên tặng. Dù sao ta vốn định là quyên tặng giấu tên”
Tần Phương Dương hừ một tiếng, liếc mắt nói “Có điều, ngươi xác định là muốn dùng tên thật để quyên tặng sao?"
Nghĩ đến phiền phức mà dùng tên thật quyên tặng số tiền kếch xù kia sẽ mang đến, Tả Tiểu Đa chỉ là nghĩ một chút cả người đều run rẩy: "Không! Không thể viết tên thật của ta được! Tả gia ta từ trước đến nay làm việc tốt không cần lưu danh”
“Tiểu tử ngươi xưng gia với ai hở?" Tân Phương Dương chỉ cần một bàn tay đánh bay Tả Tiểu Đa lên trên giường.
Tả Tiểu Niệm nhìn thấy bày ra vẻ mặt đau lòng.
Người thầy giáo của Cẩu Đát này thật thô lỗ...
Thế nhưng người làm thầy giáo, giáo huấn học sinh của mình, hơn nữa còn là dạy bảo học sinh trừ bỏ khuyết điểm trên ngươi, bất kể ai cũng không thể nhúng tay vào.
Ừm, cái miệng đó của Cẩu Đát, quả thực là cũng nên quản một chút, cha mẹ vẫn là không tự hạ thủ hung dữ được, có thầy Tân giúp đỡ uốn nắn, cũng là tốt vậy!
Lúc này, ngoài cửa số có tiếng gió ào ào.
Bóng dáng Mục Yên Yên mỹ diệu xuyên qua cửa sổ bay vào: "Xong rồi!”
“Mục sư phụ ngươi thật là giỏi, tổng cộng cũng không hết bao nhiêu thời gian đã làm xong rồi!"
Tá Tiểu Đa khen ngợi từ tận đáy lòng. Ngay lập. tức hỏi: “Tổng bộ tập đoàn Mộng thị với mộ phần tổ tiên của gia tộc Ninh thị hai nơi này đều không có vấn đề gì chứ?”
“Hoàn toàn không có vấn đề gì. Suốt cả quá trình đều là nghiêm ngặt dựa theo phương pháp của ngươi tiến hành, không sai sót một chút nào, ta có thể bảo đảm tuyệt đối không có một ai phát hiện ra.”
Mục Yên Yên rất hững hờ.
Tuyệt thế đại tông sư như ta đi làm cái chuyện trộm gà trộm chó này, nếu như mà không làm được đến mức thần không biết quỷ không hay mới là lạ đó!
“Về phần ở hai vị trí trên hồ kia, ta trực tiếp cho sắp đặt ở vị tí mạch nước suối giữa hồ ở vị trí mười chín mét dưới bùn”
Tả Tiểu Đa lo lẳng nói: "Sẽ không bị nước trôi di hay là xê dịch à?”
“Sao có thể chứ?”
Mục Yên Yên có chút không vui liếc nhìn Tả Tiểu Đa, tiểu tử này, vậy mà lại không tín nhiệm ta?
“Cho dù thật sự có động đất, hai cái đồng tiền xu. kia cũng có thể bình yên vô sự vững như đại sơn.”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt”
Bây giờ Tả Tiểu Đa lập tức nhậm chức tổng chỉ huy: “Chị Niệm Niệm, ôm hộp tiền tiết kiệm, chúng ta xuất phát, hành động tiếp theo bắt đầu, lets go!”
Tần Phương Dương lấy điện thoại ra, gửi hai tin nhắn đi.
Một bên khác.
Hai người Lam Thư và La Liệt vô thanh vô tức từ trong sân trường Nhị Trung nhảy lên, gấp gáp vội vã xông lên tăng mây phía trên, giống như ánh chớp bão tố bay vụt đến ngoại thành....
......