Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 367

Trên khắp đại lục, có thể áp chế mười lần tám lần chỉ là số ít, đã xem như thiên tài tiền đồ vô lượng!

Về phần những người khi áp chế đột phá cảnh giới của chính mình sẽ không áp chế một ngày mấy lần, dù sao áp chế đột phá sẽ tương đương với tạm. thời cắt đứt con đường tiến lên, phải tích lũy linh khí, hấp thụ, tu luyện một lăn nữa, lại thêm bao thời gian công sức bỏ ra.

Dù thế nào cũng cần mười ngày nửa tháng mới có thể lặp lại lần nữa chứ?

Thậm chí ít nhất, trạng thái lý tưởng cũng là mỗi tuần một lần!

Làm gì có ai đoán được Tả Tiểu Đa quái thai tới mức đó, chỉ một ngày mà đã áp chế cơ hội đột phá vượt qua mười lần!

Nếu Tân Phương Dương mà biết, rất có thể hắn sẽ nói với Tả Tiểu Đa rằng, ngươi có thể đột phá, mau mau đột phá đi, không cần áp chế nữa!

Nhưng Tần Phương Dương căn bản không biết. Chuyện kh ủng bố như vậy lại có thể xảy ra.

Điều mà hắn nghĩ đến...

Chính là sang tuần sau sẽ hỏi thằng nhóc này xem có cảm thấy muốn đột phá nữa hay không. Sau đó dựa vào tình huống cụ thể để phân tích.

Đây mới là tình huống bình thường!

Một ngày mười lần?!

'Đừng nói một ngày mười lần, cho dù một tưần mười lần cũng đủ rợn người!!

...


Ngay trong buổi tối này.

Trong cao ốc Trầm Ngư.

Bốn bóng người chợt xuất hiện như bước tới từ hư không, ai nấy đều mặc áo bào rộng tay, tiên phong đạo cốt

Bốn người đàn ông trung niên bay thẳng vào từ cửa sổ.

“Sư muội” Hai người đàn ông đi cầu mỉm cười chào hỏi.

“Chào sư tỷ” Hai người khác lại tôn kính hành lễ.

“Đại sư huynh, nhị sư huynh, thất sư đệ, ngũ sư. đệ, mọi người đến đây cả à!”

Mục Yên Yên nhìn thấy người đến thì ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng, cảm thấy trọng trách trên vai bỗng chốc nhẹ nhà hàng đi rất nhiều: “Thế mà mọi người lại cùng nhau đến đây? Thật tốt quá!”

“Mục sư tỷ, ngươi chào hỏi đại sư huynh và nhị sư huynh trước là không có gì để nói, nhưng sao lúc ngươi nhắc đến hai ta, ngươi lại nhắc đến thất sư đệ.... Trước ngũ sư đệ ta chứ?"

Ngũ sư đệ là người đàn ông trung niên có dáng. người gầy yếu, lúc này khuôn mặt hắn đang bày ra vẻ không vừa lòng: “Ngươi như thế là có ý kiến với ta đúng không?”

“Ngũ hầu tử!”

Mục Yên Yên cười mắng: “Ngươi thật là không nghiêm túc chút nào! Lúc nào cũng nói hươu nói vượn, xem ta có cho ngươi một trận không!”

Thất sư đệ cười ha ha: “Quan hệ giữa ta và Mục sư tỷ như thế nào? Ngũ sư huynh, ngươi kém xa lắm."

Đại sư huynh có khuôn mặt chính trực, dưới hàm là ba sợi râu đen, hẳn mỉm cười nói: “Lão ngũ lão thất, không được làm loạn, nếu sư tỷ của các ngươi không có chuyện lớn gì, sao có thể gọi chúng ta đến được?”

Nhị sư huynh trông nghiêm túc hơn nhiều, khuôn mặt gần như da bọc xương, thậm có còn có phần chất phác, hiển nhiên bình thường cũng là người khá nghiêm túc: “Mục sư muội, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Mục Yên Yên cười nói: “Để ta đón gió tẩy trần cho các sư huynh sư đệ trước đã chứ. Đi thôi, ta đã đặt nhà hàng rồi, để mọi người nếm thử thức ăn ở đây xem thế nào.”

Bốn người sư huynh đệ nhìn nhau, trong lòng càng nghỉ ngờ hơn.

Vừa gặp mặt Mục sư muội đã nói muốn dẫn đi đón gió, hoàn toàn không đề cập đến trọng điểm, rõ ràng là có điều kiêng kị?

Chẳng lẽ ở trong này, ngay cả nói cũng không thể nói được?

Cửa mở.

Mộng Trầm Ngư sôi nổi đi vào: “Sư phụ, ngươi muốn ra ngoài à? Ta đưa ngươi đi."


Chợt liếc mắt nhìn thấy trong phòng có nhiều người, nàng kinh ngạc hô lên: “Đây... Đây là...”

Mục Yên Yên mỉm cười, tái mặt cười mắng: “Nghịch ngợm! Những người này đều là sư bá sư thúc của ngươi, đây là đại sư phá, đây là nhị sư bá, đây là ngũ sư thúc, đây là thất sư thúc! Còn không mau chào hỏi đi"

Mộng Trầm Ngư hoảng sợ, vội vàng hành lễ chào hỏi từng người.

“Đây là nữ đồ đệ ngươi thu nhận ở thành Phượng Hoàng à? Quả nhiên là rất khôn khéo lanh lợi, đây là lăn đầu gặp mặt...” Đại sư huynh cười ha ha, đồng thời vươn tay sờ ngực.

“Mọi người đi ăn cơm trước đi, có chuyện gì chờ cơm nước xong rồi nói saul"

Mục Yên Yên cười nói: “Trầm Ngư, ngươi đi luyện công trước đi, ta và các sư bá sư thúc của ngươi lâu ngày không gặp, muốn đi ôn chuyện một chút. Đừng có nghịch ngợm, sẽ không thiếu quà gặp mặt cho ngươi đâu, chờ ngày mai Niệm sư tỷ của ngươi đến đây, hai người các ngươi đến hỏi sư thúc. Nếu không ngày mai sư thúc sư bá của ngươi sẽ xấu hổ lâm”

“Ta nói cho nha đầu ngươi nghe, vài vị sư thúc sư bá của ngươi ai cũng có rất nhiều đồ tốt, để xem ngày mai hai nha đầu các ngươi có thể đào được bao nhiêu!”

Đại sư huynh cười bất đắc dĩ: "Xem tình hình ngày, chắc ngày mai phải xuất huyết rồi."

Mộng Tiầm Ngư nhảy dựng lên, nói: “Ta sẽ nói với Niệm sư tỷ ngay, tạm biệt sư phụ, tạm biệt sư bá, tạm biệt sư thúc.”

Lời còn chưa dứt người đã xông ra ngoài, hiển nhiên là muốn đi gọi điện thông báo cho Tả Tiểu Niệm luôn.

Trên khuôn mặt gầy nhọn của nhị sư huynh xuất hiện vẻ nghi ngờ, như cố ý vô tình liếc nhìn Mục Yên Yên, nói: "Sư muội, ngươi chuẩn bị tốt rượu thịt để chiêu đãi chúng ta rồi à?”

“Các ngươi đi theo ta là được”

Mục Yên Yên đi trước dẫn được, khuôn mặt đầy vui vẻ.

Chẳng qua đang đi thì di động bỗng nhiên vang lên tiếng ting ting, là Tả Tiểu Niệm gửi tin nhắn cho nàng, Mục Yên Yên lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.

“Sư phụ, điện thoại di động ta mới đưa cho ngươi, ngươi dùng có quen không?”


Nhìn thấy một tin nhắn bình thường như vậy, vẻ mặt của Mục Yên Yên thay đổi, đôi mi thanh tú nhăn lại.

Đi một đường đến nhà hàng, Mục Yên Yên nói sư huynh sư đệ gọi món ăn, còn nàng thì lên tiếng xin lỗi, nói: “Ta đi gọi điện thoại, nói chuyện xong sẽ quay lại ngay."

“Sư muội bận rộn thật đấy”

Đại sư huynh cười, nói: “Đi thôi đi thôi, không phải... Yêu đương đấy chứ?”

Mục Yên Yên đỏ mặt nói: “Sư huynh, ngươi thật là không biết xấu hổi”

Nói xong, nàng vội rảo bước ra cửa.

....

Trên trời cao.

Mục Yên Yên dùng điện thoại với số điện thoại mới gọi ra ngoài.

Bên kia, Tả Tiểu Niệm lập tức nghe máy, số điện thoại của nàng cũng là số mới.

“Có chuyện gì?”

Mục Yên Yên hỏi.

Bình Luận (0)
Comment