Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 47

“Ta coi bói thật mà!”

Tả Tiểu Đa vội vàng nói: “Cha! Cha à! Cha không biết đâu, con trai cha nhận được truyền thừa bất thế, duyên phận cực lớn, có thể nhìn thấy vận mệnh của một người, ta thật sự có thể...”

Tả Trường Lộ bình tĩnh nói: “Nói, ngươi kiếm được bao nhiêu?”

Tả Tiểu Đa toàn thân run rẩy: “Một... Một ngàn...”

“Một nghìn, quỹ đen của ngươi tổng cộng cũng chỉ có năm nghìn, hôm nay kiếm được một nghìn, thế nhưng vừa rồi ngươi nói có hơn mười nghìn? Ngươi là cảm thấy cha của ngươi không có đầu óc? Có thể tuỳ tiện bị ngươi lừa gạt hả?”

Tả Trường Lộ rít lên một tiếng, như là mãnh hổ trong rừng, gầm một tiếng kinh thiên.

Hai mắt trừng một cái, như thể đang muốn nuốt chửng tên nhóc trước mặt này luôn.

Trải qua nhiều năm ảnh hưởng, đầu óc Tả Tiểu Đa nhất thời trống rỗng, thấy cha mình trừng mắt, bản năng sợ đến co rúm người lại, như chú gà con trong gió lạnh: “Mười... Mười nghìn...”

“Mười nghìn!”


Tả Trường Lộ cười lạnh một tiếng: “Lão tử cả đời này cái gì cũng có thể tin, chỉ là không tin lừa đảo! Lão tử cả đời này cái nghề gì cũng tin, chỉ là không tin coi bói... Lão tử có thể tin tưởng toàn bộ người trên thế giới, cũng không tin tưởng ngươi, Tả Tiểu Đa! Chịu chết đi, đồ nói dối!”

Xoát một cái, lập tức rút ra toàn bộ dây lưng!

Tả Tiểu Đa kinh hô một tiếng, hai tay ôm đầu, thân thể theo thói quen cuộn lại thành một cái hình tròn, nhưng lại chìa mông ra ngoài, phản xạ có điều kiện bày xong tư thế chịu đánh, thê thảm kêu to: “Nhẹ thôi cha...”

“Khụ khụ!”

Ngô Vũ Đình ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Ăn cơm trước đã, hôm nay chính là tiệc chúc mừng con trai, ngươi làm cái gì vậy? Có chuyện gì cơm nước xong xuôi lại nói!”

Tả Trường Lộ nghĩ nghĩ, chậm rãi thu dây lưng lại, gật gật đầu, nói: “Được rồi, ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi lại nói.”

...

Bữa tiệc lại bắt đầu lại từ đầu.

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ngồi song song với nhau, nhưng mà hai người lúc này ăn không thấy ngon nổi nữa rồi, thỉnh thoảng lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều thấy được hối hận trong mắt đối phương...

Haizz...

Đúng là không nên thấy thương cha chống đỡ cái nhà này vất vả, nói muốn giúp đỡ chút, kết quả lại là bán đứng chính mình...

Trong lúc nhất thời, hai chị em đều là trong lòng ảo não, biết vậy chẳng làm.

Nhất là Tả Tiểu Đa, thầm mắng mình là đầu óc heo, rõ ràng biết việc mình “kiếm” được tiền không thể để lộ ra, bại lộ ra thì rắc rối lắm chuyện lắm, sao sinh ra cái miệng mà không làm cho nó cái cửa má khóa lại trời, bữa cơm này tính chất đã thay đổi rồi, đã không phải là tiệc ăn mừng nữa rồi, mà là biến thành bữa cơm nhân đạo trước khi tử hình rồi, cũng không biết đợi chút nữa là bị đánh theo kiểu đơn nam hay là nam nữ phối hợp nữa, đoán chừng nam nữ có thể cao hơn...

Không dám nghĩ thêm nữa, quá kinh khủng!


Ngô Vũ Đình vừa rót rượu cho Tả Trường Lộ, vừa nói: “Tiểu Niệm, ngươi bây giờ có hơn hai trăm nghìn đúng không? Nhà mình khoảng thời gian này xác thực cũng rất khó khăn, ngươi lấy chút ra trợ cấp cho nhà mình cũng tốt, nhưng mà không cần phải lấy ra hết, con gái trong người cũng cần có chút tiền để nhỡ có gì cần dùng gấp cũng có mà dùng.”

Tả Tiểu Niệm thụ sủng nhược kinh nhất thời ngồi ngay ngắn, nịnh nọt nói: “Mẹ, ta tổng cộng có ba trăm sáu mươi nghìn, ta sẽ đưa ra ba trăm năm mươi nghìn, ta chỉ giữ lại mười nghìn là được rồi.”

“Ồ, hóa ra không phải hơn hai trăm nghìn, là ba trăm sáu mươi nghìn...”

Ngô Vũ Đình gật gật đầu, nói: “Vậy ngươi đưa ra ba trăm nghìn là được rồi. Ngươi bây giờ là người lớn rồi, con gái con lứa đi ra ngoài bên ngoài, nhất định phải đối xử với mình tốt một chút, trên người không có tiền sao được.”

Tả Tiểu Niệm như được đại xá, gật đầu như giã tỏi: “Vâng ạ, con nghe lời mẹ hết. Để con lấy ra luôn.”

Sau đó mang thẻ của mình ra, thao tác trên điện thoại di động một chút, chuyển tiền sang cho cha mình, đến tận lúc này mới cảm giác mình được an toàn hơn một chút.

Nhìn một chút ánh mắt cầu cứu tội nghiệp của Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm dùng ánh mắt nói với hắn “ngươi tự cầu phúc đi”, sau đó chuyên tâm dùng bữa, trái tim vốn đập thình thịch vì sợ cũng dần dần bình phục lại, sắc mặt cũng như sau cơn mưa trời lại sáng.

Cho dù cha mẹ vẫn còn giận, nhưng còn có Cẩu Đát chặn ở phía trước rồi, muốn đánh cũng là đánh hắn trước.

Sai lầm của Tiểu Đa có vẻ như nghiêm trọng hơn mình, ha ha... mình đã bỏ ra ba trăm nghìn, chắc cũng đủ để tránh được trận đòn này rồi chứ nhỉ?

“Còn Tiểu Đa...”


Ngô Vũ Đình cầm bầu rượu lên, thế mà lại đích thân rót rượu cho con trai, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Đa nhà ta giờ đã là Võ Sĩ rồi, thật đáng mừng, hôm nay, ta không hạn chế ngươi uống rượu, uống hai chén đi.”

Tả Tiểu Đa nâng chén rượu lên mà tay còn đang run rẩy, mặt xanh lét, lắp bắp nói: “Mẹ, ta thật sự là coi bói kiếm được, không có ăn trộm ăn cướp gì cả...”

“Ừm, mẹ tin, sao ta lại không tin con trai mình cơ chứ?”

Ngô Vũ Đình lại nói: “Tiền ngươi kiếm được đâu, lấy ra ta xem một chút, ta chỉ là có chút không tin ngươi lại có thể kiếm được hơn mười nghìn, đây chính là hơn mười nghìn đó!”

Tả Tiểu Đa vội vàng đứng dậy, cụp đuôi chạy vào phòng của mình, mở ra quyển kia bị đào rỗng đại sự ký, hiến vật quý lấy ra, nói: “Mẹ, ngươi nhìn nè, đây là năm nghìn, còn có đây là mười hai nghìn...”

Ngô Vũ Đình: “Không phải nói là hơn mười nghìn, đây là gần hai mươi nghìn rồi còn gì?”

Tả Tiểu Niệm ho khan một tiếng, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Tả Tiểu Đa.

Đừng bán rẻ ta, đừng bán rẻ ta...

Bình Luận (0)
Comment