Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 518

“Một khi vô ý, có thể sẽ ngã xuống ở Tổ Long Chỉ Địa”

“Tổ Long Chỉ Địa nằm ở Thượng Kinh, đúng là nơi có Long Mạch lớn nhất trên toàn bộ đại lục”

“Tân Phương Dương, Nhị Trung chúng ta chẳng có người nào, cũng chẳng thể trông mong gì vào thế lực ở Thượng Kinh... Nếu còn có thể làm được chút gì đó, thì cũng chỉ có ngươi thôi”

“Ngươi có bối cảnh quân sự, cũng là người từng được Đông Phương đại soái đánh giá cao... Đây hoàn toàn là con át chủ bài cuối cùng sau lưng ngươi. Có lẽ có thể, khi đàn long bao vây tiễu trừ, hy vọng ngươi có thể mang tới... một con đường sống cho Tả Tiểu Đa”

“Ngươi... Đi Thượng Kinh đi. Cần chuẩn bị trước."

Cổ họng Tân Phương Dương như vướng chút gì đó, nghẹn ngào nói: “Được”

Hà Viên Nguyệt dịu dàng nhìn Tân Phương Dương, nhìn hồi lâu mà không nói gì.

Trái tim Tân Phương Dương đập thình thịch, giọng run run hỏi: "Ngươi chắc là... vẫn còn chuyện khác? Lời khác... Muốn nói với ta, đúng không?”

Hà Viên Nguyệt nhảm mắt lại, thật lâu sau mới nói: "Không có, ngươi đi đi”

Tăn Phương Dương đứng sững lại, thật lâu mới lên tiếng: "Cao Văn Thành và Vương Thế Vũ đó... đã bị ta giết rồi”

“Không có lý do, ta cũng không kiên nhẫn thu thập chứng cứ phạm tội của bọn họ, cứ như thế xử lý bọn họ."

Hà Viên Nguyệt ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ta còn thời gian một tháng, hắn là có thể nhìn thấy. Phượng Hoàng tung cánh, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất đời này của ta."

Tân Phương Dương buồn bã nói: “Ngươi sẽ sống sót”

Hà Viên Nguyệt thản nhiên cười.


Nhẹ giọng nói: “Bảy ngày nữa, chính là mười lãm tháng bảy. Vào đêm trăng tròn, Phượng Mạch xung hồn! Tới ngày đó, ta muốn đứng ở trên Phượng Hồi Đầu, dù có chết, ta cũng muốn mỉm cười ra đi, không còn tiếc nuối.”

“Ta đi cùng với ngươi, ngươi chắc chắn sẽ được như ý nguyện”

“Haiz, ngươi không thể đi”

Hà Viên Nguyệt bình tĩnh nói: “Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có người khác giúp ta tới đó. Ngươi và đám người Lam Thư, đều phải qua đó hộ pháp. Đây là. chuyện lớn của nhân loại, không được có sai sót!”

Tân Phương Dương hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Ta hiểu rồi."

....

Vẫn là đêm nay.

Phương Nhất Nặc biến thành cơn gió nhẹ, lặng lẽ tham gia vào cuộc họp của Vụ Minh.

Tả Tiểu Đa quay lại trường học, hội tụ với Lý Trường Minh, Lý Thành Long, Dư Mạc Ngôn, bốn người cùng nhau đi tới phủ Tổng đốc.

Long Vũ Sinh không đi cùng bọn họ.

Dù sao nhà hắn cũng có quan hệ thông gia với nhà họ Vạn, bữa tiệc sinh nhật tối nay, trưởng bối nhà họ Long trưởng cũng tới, Long Vũ Sinh tự nhiên phải đi cùng trưởng bối nhà mình.

Hoa đăng mới lên.

Thành Phượng Hoàng hôm nay phô ra sự yên ả lạ thường.

Thật ra không chỉ hôm nay, mà là liên tục mấy ngày nay đều yên ả như thế.

Giống như là khoảng lặng trước khi sóng lớn ập tới, không biết sau này sẽ ra sao.

Khi đám người Tả Tiểu Đa bước vào cửa phủ Tổng đốc...

Phương Nhất Nặc bên kia cũng đang mở cửa phòng họp của Vu Minh.

Sau khi đoàn người tiến vào phủ Tổng đốc, cảnh tượng đập vào mắt khiến Tả Tiểu Đa gần như bị sốc.

“Như này... Như này mà là quy mô nhỏ!?”

Phòng tiệc lớn như vậy, ước chừng cũng phải hơn ba mươi bàn tiệc, chỗ nào cũng có người ngồi...

Và trước mặt, rõ ràng là một sân khấu lớn cao chừng nửa mét, giăng đèn kết hoa, lấp lánh đủ màu, đủ các loại đèn sân khấu chiếu qua chiếu lại, đủ mọi loại nhạc cụ.

Và thứ nổi bật nhất chính là một cây đàn piano siêu lớn, thu hút mọi ánh nhìn.

Lý Trường Minh và Lý Thành Long đều cười hì hì.


"Đúng, đây đã là quy mô nhỏ rồi... Ban đầu định tổ chức tiệc sinh nhật của Tú ở nhà hát lớn, bây giờ đổi thành tổ chức ở nhà, đương nhiên là quy mô nhỏ rồi”

Tả Tiểu Đa lắp bắp, chỉ vào sân khấu kia ~ nơi đang thu hút sự chú ý của hàng nghìn người, trừng mắt nói: "Nói cách khác, lát nữa ta phải trình diễn... ở đó?"

“Phụt..”

Dư Mạc Ngôn và Lý Trường Minh Lý Thành Long cùng phì cười, cố chống đỡ, ra sức gật đầu xác nhận.

"Đúng!"

“Chết.

Tả Tiểu Đa che trán, trong lòng thầm nghĩ: Bây giờ mình lấy tiền làm quà.... Có còn kịp không?

Đáp án quá rõ ràng, tất nhiên là không kịp rồi!

Những vị khách đang từ từ bước vào, ngồi vào chỗ của mình.

Bàn chính ở chính giữa trung tâm, những người ngồi vào bàn này đều là người nhà của Vạn Tổng đốc và tất nhiên là Vạn Lý Tú ~ chủ nhân bữa tiệc này cũng ngồi ở trong đó, Long Vũ Sinh và người nhà họ Long cũng đang ngồi ở bàn này, Long Vũ Sinh không ngừng nháy mắt ra hiệu lại đây.

Rõ ràng là có ý bảo, ta ngồi đối phó một chút, lát ta qua chỗ các ngươi.

Bàn bên trái, những người ngồi vào bàn này đều là nữ quyến, lúc này vẫn còn ba chỗ ngồi, hiển nhiên là vẫn còn khách chưa đến.

Hai bàn bên cạnh, những người ngồi vào hai bàn này đều là những hộ vệ của Cô Lạc Nhạn.

Bàn bên phải, ngồi ở bàn này là một số vật nổi tiếng của thành Phượng Hoàng, nhân số thế mà rất ít.

Bàn ở đẳng sau, chính là bàn mà bọn Tả Tiểu Đa chuẩn bị ngồi vào.

Bàn dành cho bọn Tả Tiểu Đa, rõ ràng là đã được. dặn dò đặc biệt, nó nhỏ hơn những bàn khác khoảng một vòng và có thể ngồi được nhiều nhất là tám người, nhưng hiện tại chỉ có sáu cái ghế, sau khi nhóm bốn người Tả Tiểu Đa ngồi xuống thì còn lại hai ghế trống,


Hai ghế trống này, đương nhiên được dành cho Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú, hẳn là lát nữa hai người này sẽ qua đây ngồi.

Trước bữa tiệc, các tiết mục đã bắt đầu được trình diễn trên sân khấu, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Tùng tùng cheng cheng cheng.

Tả Tiểu Đa gục đầu xuống bàn như cẩu tử, trong Tình huống như vậy, bảo ta đi lên đó biểu diễn tiết mục

khiến mình mất mặt, Tả gia ta thà chết còn hơn. Tính sai tính sai rồi.

Buồn!

Muốn khóc!

Trong khoảnh khắc mà tất cả đèn trong phòng đều tắt theo yêu cầu của người dẫn chương trình.

Trong bóng tối hiện ra một tia sáng, một chiếc bánh sinh nhật mười bảy tăng với nến được đặt ở đỉnh, chậm rãi được đẩy lại đây, ngay lập tức cả phòng tràn ngập mùi bánh sinh nhật thơm ngát

“Quả nhiên là nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng. của ta..."

Tả Tiểu Đa không khỏi lẩm bẩm trong lòng.

“Hóa ra đây là cái mà người ta gọi là 'đơn giản hóa', hoặc là nói quy mô nhở... Ờ, thật sự là quá nhỏ, quá đơn giản rồi”

“Chỉ riêng chỉ phí làm chiếc bánh sinh nhật này, có lẽ đã đủ cho gia đình ta ăn trong hai năm..”

Bình Luận (0)
Comment