Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 520

Lý Trường Minh vừa mắng trong lòng 'ngươi mới an giấc ngàn thu thiên hạ vô địch ấy/, vừa bày ra vẻ mặt chân thành uống một hơi cạn sạch.

Thời gian vui vẻ cứ như vậy mà trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc, hầu hết các vị khách đều đã rời đi.

Cho tới khi Vạn Lý Tú và Long Vũ Sinh qua đây, thì bàn bốn người này, đều gật gù đắc ý mắt say lờ đờ mơ mơ màng màng, bốn người này cứ hai người một dính lấy nhau liên tục rót rượu cho nhau, ngươi kính ta, ta kính hắn, hắn lại kính hắn....

“Chết tiệt!"

Long Vũ Sinh mở to hai mắt nhìn: “Đã vậy lại còn dô!"

Hầu hết các khách mời có mặt trong bữa tiệc đều. đã ra về, tiết mục hạ màn cũng đã kết thúc.

Tả Tiểu Đa đã ngà ngà say, nhìn lên sân khấu, rõ ràng sân khấu đã hạ màn rồi...

Ừ, cũng chỉ còn lại... Hai bàn cuối cùng?

Vậy tiết mục của mình được lược bỏ rồi, ổn rồi ổn rồi!

Nhất thời Tả gia cảm thấy thoải mái ở trong lòng, ngay khi nỗi lòng cuối cùng này được buông bỏ, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.

“Cũng tương đối tồi?” Vạn Lý Tú nhỏ giọng hỏi một câu.

Lý Trường Minh bình tĩnh gật đầu, bên cạnh hắn còn có lão thần Lý Thành Long.

“Tả lão đại, tiết mục mà ngươi chuẩn bị đâu?" Vạn Lý Tú khởi binh vấn tội, với dáng vẻ của người có trí tuệ uyên thâm.


“Bây giờ tiệc sắp tàn rồi, Khi nào thì tiết mục của ngươi mới được trình diễn đây? Ta vẫn đang mong chờ đấy?"

Giờ phút này Tả Tiểu Đa gần như mất hồn, ngây người ra: Con mẹ nó, đây là tình huống gì, sao lại truy cứu vào lúc này?

“Tiết mục gì? Ở đây cũng đã hết người rồi, kết thúc rồi, sao còn trình diễn tiết mục?”

"Á à, Tả lão đại, lẽ nào ngươi lại muốn quỵt nợ?”

Vạn Lý Tú cả giận nói: "Ta chính là sợ ngươi cái gì cũng không biết, sợ ngươi mất mặt, cho nên ta mới cố ý đợi tới cuối cùng, khi chỉ còn lại một bàn chúng ta mới nhắc ngươi biểu diễn, để ngươi thể hiện chút tâm ý là được... Không ngờ rằng ngươi lại muốn quỵt nợ? Như này thì còn có thiên lý nữa không?”

Lúc này Tả Tiểu Đa đã say rồi, hắn là sự linh hoạt của đầu óc không bằng một phần trăm ngày thường, cho nên mạnh miệng độp lại ngay: “Ai... Ai muốn quỵt nợ? Ai... Ai sợ mất mặt?”

“Nếu ngươi không sợ mất mặt cũng không định quỵt nợ, vậy tiết mục mà ngươi chuẩn bị đâu?”

“Tiết mục... Cái này có...”

Tả Tiểu Đa đảo mắt, vừa cố thanh minh lần cuối vừa quay đầu nhìn lại xung quanh

Đúng là không còn mấy người?

Sau khi tâm niệm chuyển động, bất giác lại dũng cảm hơn, loạng choạng đứng dậy với dáng vẻ của kẻ say rượu, liều chết nói: "Hôm nay mấy người các ngươi thật có phúc... Ta sẽ hát cho các ngươi nghe. Hừ, chuyện mà Tả đại sư ta đã hứa, khi nào thì không giữ lời?

“Chúng ta muốn náo nhiệt hơn, hát một bài thì sao mà được!”

Lý Thành Long cười xấu xa, nói: “Tả lão đại, rốt cuộc là ngươi có làm được không? Nếu không làm được thì nhanh nói không làm được, chúng ta chắc chắn không dám làm khó người có lỗi như lão đại ngươi!"

“Rắm... thối!"

Tả Tiểu Đa khí thế như núi: "Ai không làm được? Ngươi mới không làm được!"

“Xem ta đây, ta sẽ cho các ngươi xem một màn biểu diễn đẹp mắt, ta là người thuộc phái hành động, phái thực lực, cho nên màn biểu diễn chắc chắn sẽ chấn động lòng người.."

Tả Tiểu Đa một đường xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía sân khấu, ước chừng làm đổ ba cái ghế, lúc này mới trèo lên được sân khấu.

Rõ ràng đã say tới mức sắp không biết gì, nhưng vẫn nhìn xuống dưới theo bản năng,

Sau khi xác nhận, bây giờ ở bên dưới cũng chỉ có mấy người anh em của mình, tâm trạng của hẳn lại càng thoải mái hơn, không kiêng dè nữa

“Muốn nhạc gì? Hát bài gì?”

Vạn Lý Tú hỏi.


Ngoại trừ Dư Mạc Ngôn đã tự làm mình say mèm, nằm ngáy khò khò ở dưới gầm bàn ra, những người còn lại đều đã cười rất vui vẻ từ lâu.

Chuyện hôm nay, vốn dĩ là đã được mọi người

bạn bạc xong hết rồi, muốn để Tả lão đại loài ra cá xấu, mọi người muốn phục thủ xả hận vì ngày nào cũng bị hắn đánh.

Vi thế đã lén tập luyện trong mấy ngày, có dụ dỗ, có nịnh hót, có xúi giục, có gây chuyện, có khuyến khích.

Hiện tại xem ra, hiệu quả thật sự là rất tốt... thuận lòng trời hợp lòng người, hả lòng hả dại

Hiện tại đã thành công đưa được người này lên sân khấu, kế tiếp, diễn tiết mục gì đã không còn quan trọng nữa!

Chỉ căn có thể nhìn thấy hắn ở trên đó đùa giỡn như khi là được rồi

Điều này đủ để bọn họ cảm thấy được an ủi cả đời, thật không uổng phí kiếp này!

Căn cứ vào sự hiểu biết về tính tình của Tả lão đại, chỉ cần làm cho hẳn phấn khích, thì không có gì là hắn không làm được!

Nói không chừng, lát nữa, có muốn lôi hắn xuống, cũng không lôi được...

“Không cần phối nhạc!”

Tả Tiểu Đa khí thế bừng bừng gào to một tiếng: “Guitar lên! Hôm nay ta vui vẻ, tự đàn tự hát một bài, bài này các ngươi chưa từng nghe qua, vì ngày hôm nay, vì sinh nhật ca nhóc Tú!"

"Xí..."

Mấy người cười khinh thường.

Bài hát chưa từng nghe qua?

Điều như này thật sự không nhiều...


Chỉ trong chốc lát, Tả Tiểu Đa đã cầm đàn guitar lên và bắt đầu gảy, không thể không nói, trình độ của Tả đại sư, thật sự là rất xuất sắc! Dù sao lưu ban nhiều năm như vậy, loại kỹ năng này cũng tiến bộ không ít

Chỉ mới vài nốt nhạc, mọi người đều đã nghe ra, thật sự là rất có bản lĩnh!

...

Lúc này, bên kia bức màn che, có ba người đang lén lén lút lút nhìn qua bên này.

À... Cũng không thể xem là lén lén lút lút được, chính là mở một khe hở, nhưng đảm bảo có thể nhìn thấy, nhìn thấy rõ.

Cô Lạc Nhạn, Tả Tiểu Niệm, Mục Yên Yên.

Ba người này từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, chỉ ở một bên ăn uống.

Vốn dĩ Cô Lạc Nhạn đã là khách mời dự kiến từ rước, còn Tả Tiểu Niệm và Mục Yên Yên đều là do Cô Lạc Nhạn kéo qua đây.

Công bằng mà nói, ban đầu Mục Yên Yên và Tả Tiểu Niệm đều không muốn đến, nhưng Vạn Lý Tú đã thông qua Cô Lạc Nhạn ra hiệu: Tối nay, Tả Tiểu Đa sẽ

biểu diễn một tiết mục.

Điều này khiến hai người tò mò, nên đương nhiên hai người cũng tới đây.

Không quá khó để có thể nhìn thấy Tả Tiểu Đa biểu diễn tiết mục!

Bình Luận (0)
Comment