Đập vào mắt là một thông tin từ mơ hồ đến rõ ràng lập tức xuất hiện trong đầu Tả Tiểu Đa.
Trong luồng thông tin nhặt nhạnh lung tung, Tả Tiểu Đa chọn lọc thông tin một chút.
Quý Duy Nhiên, ngày trước không thể tu luyện, người đầu tiên nghiên cứu vũ khí có tính sát thương đơn binh.
Tả Tiểu Đa sắp xếp thông tin người này mà không khỏi nhảy dựng.
Điểm khí vận của mình nhìn võ giả chỉ có thể thấy tương lai trong vòng ba tháng, nhưng nhìn người bình thường lại xem được rất rõ ràng, rất nhiều thứ!
Nhưng tên này lại là tồn tại khá đặc biệt.
“Ngươi muốn xem gì?”
Tả Tiểu Đa hỏi.
Thanh niên này có hơi thấp thỏm, nói: “Đại sư, ta tên Quý Duy Nhiên, là một người bình thường, không có thiên phú tu luyện, nhưng thành tích học không tệ. Bây giờ đang đứng trước bước ngoặt lựa chọn học lên cao... Một là học viện Sinh Hóa, một là đại học Thanh Châu... Nhưng ta không chắc cuối cùng nên chọn thế nào, nên..."
Quý Duy Nhiên lấy một xấp tiên giấy từ trong túi ra, nói: “Xin nhờ đại sư khai sáng.”
Tả Tiểu Đa gật gật đầu, tiện tay viết mấy từ, nói: “Vì duyên gặp gỡ, tăng quân nói một lời, về nhà xem, cơ duyên vô tận.”
“Cảm ơn đại sư chỉ điểm."
Quý Duy Nhiên nhận tờ giấy, nghiêm túc hành lễ rồi quay người đi.
Mãi đến khi về đến nhà mới mở tờ giấy.
“Tả đại sư nói gì?” Rõ ràng cha mẹ Quý Duy Nhiên đều rất nóng lòng muốn biết chỉ dẫn của Tả Tiểu Đa.
“Bên trên viết... Vũ Nghiên.”
Quý Duy Nhiên hơi lúng túng: “Vũ Nghiên? Vũ Nghiên là nguyện vọng thứ ba của ta... Sao lại là Vũ Nghiên?”
Cẩn thận xem lại lần nữa, bên dưới lời phán còn có một dòng chữ nhỏ...
“Nam nhỉ trọng hoành hành, ngực có tình ngàn trượng, không thể giết kẻ địch mạnh, vẫn có thể tập kích bất ngời”
Đột nhiên trong lòng Quý Duy Nhiên hiểu ra một phần, hình như là... mình luôn lao tâm khổ tứ nghĩ về sự việc, trước đây chỉ như nhìn hoa trong sương mù, những thứ từ đầu đến cuối mơ hồ, bây giờ đột nhiên sáng tỏ thông suốt, đó là một cảm giác nhỏ bé vén mở mây mù thấy trời xanh.
Không nhịn được buộc miệng: “Đúng rồi, đúng rồi! Trước nay ta ghét nhất là mình không có tư chất tu luyện, không thể giết địch ở chiến trường; Nhưng ta có thể nghiên cứu vũ khí, binh khí cho các võ giả tiền tuyến, chỉ cần có thể nghiên cứu ra vũ khí đủ sắc bén, không phải cũng giống như giết địch sao!”
“Đây mới là chuyện ta muốn làm nhất!”
“Mấy cái khác, sau khi học xong chỉ có thể ra ngoài làm công, dù làm đến giám đốc, cũng có tác dụng gì?”
Mắt Quý Duy Nhiên sáng lên:"Tả đại sự không hổ là Tả đại sư, nhìn một cái phá tan sương mù trong lòng ta!”
“Ta quyết định rồi, ta phải đến Vũ Nghiên viện!”
Cha bị dọa nhảy dựng: “Nhiên Nhi, ngươi phải nghĩ kỹ.”
“Cha, không cần nghĩ, đời này ta thất nghiệp truy cầu! Dù đời này của ta chỉ có thể nghiên cứu một vũ khí, nói cách khác có thể giúp người khác nghiên cứu ra một vũ khí, vậy cũng đủ an ủi đời này rồi!"
“Đây mới thể hiện giá trị nhân sinh của ta!"
Tả Tiểu Đa một mạch trở về nhà.
“Sao hôm nay về sớm vậy?” Tả Trường Lộ khó hiểu.
“Hì hì... Mệt rồi.” Tả Tiểu Đa cười he he.
Ta không nói mình là vì cha mẹ đi du lịch ngay, trong lòng mình đầy luyến tiếc nên vội vã về.
Trong lúc nói chuyện, Tả Tiểu Niệm cũng về sớm, lúc ăn tối, vẫn cười, nói: “Ngươi cho Cô Lạc Nhạn uống thuốc mê hồn gì vậy... sắp điên dại rồi. Lúc nào cũng quấn lấy ta hỏi bao giờ. ngươi rảnh..."
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng.
“Nàng nói chiều gọi điện cho ngươi, ngươi còn không bắt máy..."
Tả Tiểu Niệm rất vui vì chuyện này, nhớ đến nét u sầu trên mặt Cô Lạc Nhạn khi tìm mình, vui ơi là vui.
“Vì sao ta phải bắt máy?”
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng, nói: “Yêu cầu của nàng chỉ là một bài hát mà thôi, ta có biết bao nhiêu chuyện quan trọng, bận đến nỗi vắt chân lên cổ, nhưng nàng lại chỉ chú ý đến bài hát của nàng, nếu ta chiều theo tính cách của nàng nữa mới lạ? Ngôi sao lớn à?”
Tả Tiểu Niệm cười nhiều hơn: “Nhưng ta đã giải thích nhiều lần thay ngươi rồi, ta nói chắc chắn ngươi đang tu luyện, không có thời gian liên lạc.”
“Đương nhiên là đang tu luyện rồi."
Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt, nói: “Ta cảm thấy nha đầu này có phải vì tài năng của ta mà để ý ta rồi không? Nếu không sao biểu hiện tích cực như vậy. Ngươi nói nàng không thể không theo đuổi ta, vậy phải làm sao đây? Khổ, phiền não ghê!”
Tả Tiểu Đa trưng ra dáng vẻ sầu não, mặt ủ mày ê, quay. đầu oán trách: “Cha! Mẹ! Các người xem các người, sinh ra ta đẹp trai như vậy, còn có tài làm gì! Quả thật phiền muộn quá nhiều..."
“Phụt..."
Ngô Vũ Đình và Tả Tiểu Niệm nghiêng đầu phun ra.
Hai bên má trái má phải của Tả Tiểu Đa đều là canh rau.
"...."
Tả Tiểu Đa cạn lời.
Tuy Ngô Vũ Đình và Tả Tiểu Niệm đều có lòng tin với Tả Tiểu Đa, nhưng nói đến chuyện Cô Lạc Nhạn để ý hắn thì lại chưa từng nghĩ đến.
Thật sự khác biệt hai bên quá xa nhau!
Tuyệt đối không thể nào!
Dù Tả Tiểu Niệm đánh giá cao Tả Tiểu Đa cũng nhận định như vậy, chắc chắn là Tả Tiểu Đa cố ý tưởng ai cũng mê mình pha trò vậy thôi.
Buổi tối, tu luyện theo thường lệ.
Tả Tiểu Đa nộp năm trăm nghìn tiền phạt, dường như tiến bộ hơn hôm qua...
Sáng sớm về, đang thầm niệm trong lòng.
“Khoảng cách Niệm Niệm mèo đột phá còn... bốn ngày!”
Thời gian ngày càng gấp rút!
Lại một ngày trôi qua, Tả Tiểu Đa vẫn nhớ lại tất cả mọi chuyện một lần như thường lệ.
Chuyện Tả Tiểu Đa ngày phải hồi tưởng lại mấy lần thật sự không phải chuyện hiếm có, quen việc dễ làm.
Nhưng bây giờ, bất ngờ có thêm hai Thần Ảnh và Phương Nhất Nặc trợ giúp hai tầng, khiến Tả Tiểu Đa cũng cảm thấy vui vẻ an tâm, cảm giác chắc ăn của mình lại tăng tầm hai phần!
Căn cứ vào kế hoạch vốn có, Tả Tiểu Đa tự mình ước định, nên có thể có năm phần chắc ăn, có thể cần ép xuống chút nữa, dẫu sao Vu Minh người ta có mưu đồ nhắm vào Phượng Mạch mấy mươi năm, chắc chắn có hàng loạt át chủ bài.
Nhưng bây giờ... Tả Tiểu Đa cảm thấy, mình có sáu phần rưỡi.
“Nói chung để đột phá của Niệm Niệm mèo thành tiêu điểm toàn thành..."
“Vậy, còn cần làm gì mới có thể tăng thêm phần trăm trên nền móng sẵn cớ?”
Tả Tiểu Đa vắt óc suy nghĩa.
“Nhà họ Mộng và nhà họ Ninh đã bị diệt rồi... Vu Minh vẫn không ra tay can thiệp vào, vì sao chưa ra tay?”