Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 570

Hắn vội vã lấy cớ pha trà, nhanh như chớp chạy vào bếp: "Chuyện lúc nào vậy? Tả Tiểu Niệm gan ngươi to nhỉ, cha mẹ không có ở nhà ngươi dẫn người lạ về nhà thì không nói đi, lại còn kết nghĩa với người khác nữa, ngươi có biết đó là người nào sao!"

Tả Tiểu Đa vô cùng bất mãn: "Ngươi làm như vậy. thì sao ta có thể xem người ta là dê béo để giết được nữa đây?"

“Mặc kệ dự tính ban đầu của chị Nhạn là như thế. nào, nhưng xét đến cùng nàng đã giúp chúng ta một chuyện lớn... Nàng đề nghị kết nghĩa, sao ta có thể không đồng ý được...”

Tả Tiểu Niệm mặt nhắn mày nhíu: "Ngươi mau ra ngoài tiếp khách đi, ta còn phải nấu ăn”

“Ngươi nấu ăn à?" Tả Tiểu Đa trở mặt xem thường: "Ngươi khẳng định ngươi không phải muốn độc chết người chị ngươi vừa nhận à?”

“Tả Tiểu Đa!” Tả Tiểu Niệm nổi giận rồi.

Tả Tiểu Đa ôm đầu chạy khỏi phòng bếp.

Cô Lạc Nhạn thấy thế cũng không bận tâm lắm, cười cười gửi một tài liệu âm thanh tới di động của Tả Tiểu Đa: “Tiểu Đa, ngươi nghe thử xem, đây là bản Phong thái nhuốm máu mà ta đã chỉnh sửa mới hoàn toàn từ bản cũ.”


Tả Tiểu Đa vừa mớ tài liệu vừa trêu ghẹo nói: “Chị Nhạn, ngươi phải cẩn thận đó, nhìn vạn lăn đừng gửi mấy âm thanh không nên để nhiều người nghe cho ta, người ta vẫn còn nhỏ..."

Cô Lạc Nhạn nghe vậy liền cười gượng, giơ tay muốn đánh: “Ta đánh chết ngươi!”

“Nghe bài hát! Nghe bài hát!”

Tả Tiểu Đa giơ tay lên: “Nhạc dạo đã bắt đầu rồi, nhìn xem ngươi kìa, còn là đại minh tỉnh, chuyên gia âm nhạc, lại dễ bị kích động đến thế.

Cô Lạc Nhạn suýt nữa bị hắn làm muốn ói chết, mất trợn trắng không ngừng.

"Trái lại trên mặt hai vị Thần Ảnh lạnh như băng kia đều lộ vẻ tươi cười; thật sự rất ít khi nhìn thấy bộ dạng dễ kích động như vậy của Cô lạc Nhạn, Tả Tiểu Đa này giống như trời sinh đã có một cảm giác rung động thân thiết, làm cho người khác không thể sinh ra chút phản cảm nào với hắn.

Ừm, tuy rằng mỗi lần lúc đầu đều phải bị hắn làm tức giận đến muốn đánh hẳn, rồi lại khó có thể ra tay, cuối cùng vẫn khó có thể thật sự chán ghét hắn.

Cảm giác đó thật giống như trẻ con bướng bỉnh nhà mình.

Sự tồn tại của trẻ con bướng bỉnh và trẻ con nghịch ngợm khác nhau về bản chất, có thể đánh, có thể mắng, nhưng tuyệt đối không thể sinh ra lòng chán ghét.

m thanh phát ra, khúc nhạc dạo thê lương xinh đẹp rồi lại trộn lẫn khí phách hào hùng hoàn thành, âm thanh hàm súc có vài phần buồn bã của Cô Lạc Nhạn nhẹ nhàng vang lên.

“Có lẽ ta từ biệt..”

Tả Tiểu Đa nhắm mắt lại tiếp tục nghe, cho đến lúc lúc nghe xong cũng chưa đưa ra đánh giá gì, lại nhíu mày.

“Thế nào?” Cô Lạc Nhạn vậy mà lại sinh ra tâm trạng thấp thỏm bất an.

Nàng chính là người trong nghề về âm nhạc, tự cảm thấy chính mình đã phát huy trình độ đến vô cùng nhuần nhuyễn trong bài hát "Phong thái nhuộm máu” tự mình nghe đã thấy rất hoàn mỹ.


Nhưng mà giờ phút này phải đối mặt với đánh giá của Tả Tiểu Đa lại rất chột dạ, để tay lên ngực hỏi chính mình có phải đã làm hết sức, đã làm được tốt nhất rồi không?

“Chủ ý của bài hát này là muốn làm cảm động lòng người, cũng không phải là thuần túy dùng âm luật đả động lòng người, giai điệu tiết tấu của cả bài hát. bây giờ đều quá mức bi thương, hăng quá hóa dở, ta đề nghị tăng thêm nhịp trống hòa vào, tiếng trống nặng âm thanh xa. Cái khác cũng không còn vấn đề gì quá lớn. Ừm, giọng hát chính trong bài hát này chính là phần cao trào, nếu có thể thêm vào hòa âm, thêm vào rung động thật sâu hắn là sẽ tốt hơn rất nhiều”

Cô Lạc Nhạn nghe vậy mắt sáng lên, lập tức ghi nhớ tất cả đề nghị của Tả Tiểu Đa.

Với trình độ nhạc lý của nàng, trong nháy mắt nghe qua lời của Tả Tiểu Đa thì trong lòng nàng đã mô, phỏng diễn tấu một trận, mặc dù chỉ trong chốc lát như đi vào cõi thần tiên, cũng đã biết được cao thấp, không khỏi rất là bội phục.

“Còn có, giọng hát của ngươi..." Tả Tiểu Đa cân nhắc một chút, rốt cuộc quyết định vẫn là thẳng thắn: “Thật sự là rất bí thương!”

“Hả?”

“Bài hát này quả thật là bi thương, nhưng bi thương trong đó tối đa chỉ có thể chiếm một phần ba cả bài”

Tả Tiểu Đa trầm giọng nói: “Loại hy sinh không oán trách không hối hận, loại dũng cảm đối mặt trực tiếp với sống chết, loại thái độ xem nhẹ sống chết, còn có cảm giác kiêu ngạo của anh hùng... mới là quan trọng nhất, ngươi quá chú ý tới cảm xúc bi thương trong đó, thật sự là có chút lẫn lộn đầu đuôi."

Cô Lạc Nhạn trầm tư, nói: "Có thể nói lại rõ rằng chút không?”

“Rõ ràng chút là.." Tả Tiểu Đa suy nghĩ một chút, nói: “Ý định ban đầu của ta khi sáng tác bài hát này không phải là để cho người khác nghe xong sẽ khóc! Hiểu rõ chưa?”


“Ta muốn sau khi người khác nghe xong thì ý chí kích động, hận không thể tự mình xông đến Nhật Nguyệt Quan.. đi chiến đấu!"

“Bầu không khí như thế ngươi có thể hiểu không?”

Tả Tiểu Đa nói: “Trong nặng nề mang theo dũng cảm! Trong bi thương mang theo thăng hoa! Ngay cả hy sinh vẫn không hối hận! Trong suy nghĩ tràn đầy nhiệt huyết sục sôi....Chính là bầu không khí như vậy!”

Cô Lạc Nhạn cau mày, bắt đầu tìm kiếm cảm giác đó.

Tả Tiểu Đa thản nhiên nói: "Nếu vẫn không thể năm chắc được không ngại thì đổi góc độ suy nghĩ xem, tạm thời vứt bài hát này ra sau đầu, nghĩ đến những võ giả đang ở phía trước chiến đấu... Thật ra mỗi người bọn họ lúc phải rời khỏi quê hương đến Nhật Nguyệt Quan... có lẽ có người nghĩ muốn tạo dựng sự nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông, đem lại vinh quang cho đời sau, nhưng... càng có nhiều người trong lòng mang theo một loại tâm trạng... gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về... Chính là tâm trạng như vậy!”

“Nói cách khác nếu đã rời khỏi gia đình đến Nhật Nguyệt Quan, đến tiền tuyến, vốn đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh!”

“Cho nên sống chết đối với bọn họ mà nói thật sự chỉ là chuyện rất bình thường! Thật sự là không đáng giá nhắc tới! Mà thứ bọn họ để ý là cái chết, sự hy sinh của họ có thể đạt được giá trị như thế nào!"

Tả Tiểu Đa nhíu mày nói: "Lạc Nhạn đại minh tình, thứ lỗi cho ta thẳng thắn, tuy rằng ngươi đã hát rất nhiều bài hát nhưng tầm mắt ngươi quá thiển cận, đa số đều chỉ nhìn đến một ít võ giả, người nhà góa phụ của anh hùng, chỉ riêng đối với chính anh hùng thì...”

Bình Luận (0)
Comment