Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 616

Cái này cũng không cần học, đứa nào đứa nấy còn chưa tốt nghiệp đã đủ trình độ để trở thành ảnh đế rồi!

Đối diện, Ngô Vân Thiên nhìn hai thi thể trên đài, hai mắt đờ đẫn.

Hắn rất thích cặp chị em này, đã khổ sở theo đuổi cả một năm, khó khăn lắm mới có chút tiến triển, nhưng hôm nay... lại bị đánh nát bét cả đầu...

Tả Tiểu Đa từng bước đi về vị trí ban đầu của mình.

Tất cả mọi người có thể nhìn ra được, trạng thái tinh thần hiện tại của tiểu tử này có chút không ổn định, kinh hồn chưa định, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Hai chân thậm chí còn có chút run rẩy.

Rất hiển nhiên, hành vi đánh lén vừa rồi, hắn là thực sự đã dọa hắn giật nảy mình.

Trên ghế trọng tài.

Thầy Mã sắc mặt hòa ái: “Tả Tiểu Đa, ngươi có thể đề nghị nghỉ ngơi, đổi người ra sân.”

Nói như vậy cũng là có lòng tốt, thậm chí là thiện ý.

Tả Tiểu Đa đã chiến đấu liên tiếp hai trận, vả lại hai trận đều là nguy hiếm tiếp nối, cho dù vẫn còn lực tái chiến, nhưng tất nhiên hao tổn tầm thần không ít, mà các đội viên khác của Nhị Trung đều chưa ra tay, phút này đổi người là hợp tình hợp lý, không có bất kỳ người nào có thể tủy tiện xen vào.

Nhưng Ngô Vân Thiên đối diện làm sao có thể cho phép Tả Tiểu Đa ra sân nghỉ ngơi.


Tiểu tử này kinh hồn chưa định, thực lực bị tổn hại lớn! Đó là thời cơ tốt nhất để lấy mạng hắn!

Lập tức rút kiếm ra, lạnh lùng nói: “Tả Tiểu Đa! Thiết Quyền công tử danh trấn Thành Phượng Hoàng, muốn rụt đầu chạy trốn như rùa sao?!"

Tả Tiểu Đa rõ ràng đang cân nhắc có nên ra sân hay không, chỉ là còn chưa kịp đưa ra quyết định.

Nhưng mà vừa nghe câu này của Ngô Vân Thiên, phảng phất như k1ch thích đến hắn, lập tức đứng thắng người, giận dữ nói: “Ngươi mới là rùa!”

Mấy thầy giám khảo cùng lên tiếng: “Sinh tử đối chiến, một trận chiến xem như kết thúc, tiếp tục chiến đấu hay không là tự nguyện, không nên trúng kế kích tướng!"

Ngô Vân Thiên lớn tiếng: “Ngươi không dám chiến đấu với ta sao?”

“Ngươi mới không dám ấy!"

“Tả Tiểu Đa, ngươi không dám tái chiến, chính là kẻ hèn nhát?”

“Lão tử là anh hùng!”

“Vậy thì đến, đánh một trận!"

“Chiến thì chiến!”

Tả Tiểu Đa nối giận đùng đùng: "Sợ ngươi chắc?!"

Mấy vị trọng tài đều nhẹ giọng thở dài, đứa nhỏ. này cái gì cũng tốt, sao lại dễ dàng bị chọc giận như vậy?

Hắn đã chiến đấu hai trận, tất cả những tuyệt chiêu có được, thậm chí phong cách chiến đấu cũng đã bị đối phương nằm rõ không sót chỗ nào... Tiếp tục đánh nữa, thì rất nguy hiểm.

Ngô Vân Thiên chậm rãi rút kiếm, kiếm ở trong vỏ, đã không ngừng mà sát cùng vỏ kiếm; tuy rằng còn chưa ra khỏi vỏ, nhưng đã phát ra thanh âm như long ngâm hổ khiếu, kinh hồn bạt vía!

Thanh thế như thế, cho dù ai cũng có thể nghĩ được, một kiếm này rút ra, tất nhiên là kinh thiên động địa!

“Tả Tiểu Đa, ngươi giết hai người bạn học của ta, ngươi phải đền mạng” Ánh mắt Ngô Vân Thiên gắt gao nhìn vào mắt Tả Tiểu Đa, gằn từng chữ, giống như lệ quỷ đòi mạng.

Tả Tiểu Đa nghe vậy sửng sốt, lập tức nổi giận: “Ngươi đang nói lời vô nghĩa gì chứ! Trước không nói đây là lôi đài sinh tử, không sống thì là chị! Nếu không phải ngươi buộc ta ký lôi đài sinh tử, ta làm sao có thể đánh bọn họ chứ, bọ họ lại làm sao có thể chết được? Lôi đài sinh tử, bọn họ không chết, chính là ta chết, chẳng lẽ ta giết bọn họ, còn là sai lầm sao?”

“Ngô Vân Thiên, nếu truy căn truy nguyên, hung thủ hại chết bọn họ không phải là ta, mà là ngươi!"


“Là ngươi, là ngươi bởi vì h@m muốn ích kỷ của mình, cuối cùng hại chết hai người bạn học của ngươi!"

Tả Tiểu Đa giận dữ quát: "Ngươi, chính ngươi mới là hung thủ giết người!"

Tả Tiểu Đa nói những lời này, tuy rằng nghe qua giống như nguy biện, giống như là đang cường từ đoạt lý, nhưng rơi vào trong tai mọi người, không biết tại sao, cư nhiên càng nghe càng cảm thấy có lý, hình như một chút cũng không sai.

Bởi vì Tả Tiểu Đa người ta cho tới bây giờ chưa từng yêu cầu đánh cái gì lôi đài sinh tử.

Hết thảy đều là Ngô Vân Thiên ngươi không chịu buông tha, dùng rất nhiều lời k1ch thích, dùng các loại thủ đoạn bức bách, nhất định phải ép người ta ký kết lôi đài sinh tử, nếu hiện giờ người của các ngươi đã chết, cư nhiên há miệng ngậm miệng đều là oán giận người ta giết người của ngươi?

Chẳng lẽ chỉ có thể để cho các ngươi giết mà không được phản kháng à?

Trong thiên hạ sẽ không có đạo lý thế chứ?!

Hung thủ hại người, truy căn truy nguyên, quả nhiên chính là Ngô Vân Thiên ngươi!

Sắc mặt Ngô Vân Thiên âm trầm, sát khí trong mắt càng ngày càng nặng: “Tả Tiểu Đa, nạp mạng ra đi!

Tả Tiểu Đa ngửa mặt lên trời cười to: “Thiết Quyền công tử Tả Tiểu Đa ta mà sợ ngươi chắc, tới đây đi, để xem hươu chết sẽ về ai tay!”

Kenggg!

Một tiếng kiếm kích động vang lên, một lưỡng ánh sáng trắng lóe sáng chói mắt, nhất thời làm cho tất cả mọi người trong nháy mắt, mắt mở mà như mù.

Trường kiếm của Ngô Vân Thiên tuốt ra khỏi vỏ!

Vả lại trong nháy mắt khi ra khỏi vỏ, cũng đã thi triển chiêu Thân Kiếm Hợp Nhất!


Dùng cả người dẫn kiếm, kiếm quang giống như hỏa tiễn xung thiên, kéo theo cái đuôi thật dài, bắn về phía Tả Tiểu Đa!

Ngô Vân Thiên hiển nhiên là cực kỳ hận Tả Tiểu Đa, hắn không muốn dây dưa với tiểu tử này nữa, chỉ muốn dùng một kiếm, phanh thây Tả Tiểu Đa đến chết!

Tả Tiểu Đa hét lên: “Đánh hay lắm!"

Dưới chân theo tiếng hét lớn mà tỉnh quang lần nữa sáng lên, hai tay đột nhiên vung lên, hai điểm sáng cơ hồ không thấy được chợt lóe lên rồi biến mất.

Ngay sau khi Tả Tiểu Đa toàn lực triển khai Tinh Không Bộ, trong mắt đầy tinh quang xán lạn, dưới chân biến ảo thất thường, nghênh đón kiếm chiêu của Ngô Vân Thiên đang vọt tới.

Ánh sáng trắng lóe lên trong kiếm quang rồi biến mất.

Ngô Vân Thiên căn bản khí thế như cầu võng vội vàng vọt tới trước, cũng không biết tại sao, kiếm quang đột nhiên tán loạn, theo đó phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, đau đớn đến cực điểm:"......Vô sỉ, mắt của ta......"

Thân pháp, bộ pháp cũng đột nhiên rối loạn!

Mà Tả Tiểu Đa đã giống như sao băng đuổi trăng mà xông lên, quanh người tràn ngập tỉnh quang mênh mông, rực rỡ lộng lẫy.

Trước mắt bao người, hắn nhẹ nhàng bay lượn, tuyệt thế mỹ thiếu niên, đạp trên tinh quang, phiêu dật tiêu sái mà đến, mày kiếm mắt lấp lánh, giống như du long.

Thật vây, đẹp vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment