Bộ trường Cao Võ bình thường không có nhân quyền à?! Thầy giáo Mã muốn gào to một tiếng.
Nhưng mà lại không dám.
Như vậy sợ rằng sẽ bị đánh.
Mã lão tam ta hảo hán không quan tâm thua thiệt trước mắt.
“Rồi ạ, rồi ạ, đã sớm quyết định xong rồi”
Tả Tiểu Đa vui vẻ đi tới, nộp danh sách thi đấu phe mình lên, điềm nhiên hỏi: "Mấy thầy cô sao lại quen mặt như vậy, không phải là mấy ngày liên tục không ngừng nghỉ làm thêm giờ đấy chứ? Phải chú ý sức khỏe chứ ạ, cực khổ quá rồi”
Đinh Tú Lan mặt đầy từ ái, nói: "Hiếm thấy đứa nhỏ nào có lòng như ngươi, nhìn đi, ta cũng chuẩn bị đồ ăn rồi.
Vừa nói vừa lấy ra một túi hạt dưa, hỏi: “Ngươi có ăn không?"
Tả Tiểu Đa cười: “Ta không dám ăn”
“Chờ ngươi đánh xong, cô giáo mời ngươi ăn” Đinh Tú Lan nói.
Triển Tiểu Phi ở một bên ho khan: "Cô Đinh, chú ý hình tượng.”
Ngay sau đó lại bày ra vẻ mặt ôn hòa từ ái dễ gần như gió xuân, nói: “Tả Tiểu Đa, cố gắng lên”
Tả Tiểu Đa vẻ mặt rất thật thà gật đầu liên tục, cười nói: “Thầy Triển, khí sắc của ngài hôm nay so với mấy ngày trước có tinh thần hơn nhiều”
Triển Tiểu Phi mừng rỡ, nói: “Thật sao? Ngươi còn biết xem khí sắc?”
Tả Tiểu Đa nói: “Biết một chút ạ, thật ra thì thứ ta am hiểu nhất là xem tướng, tướng mạo này của thầy, tương lai nhất định nổi danh khắp thiên hạ, quả nhiên tướng mạo tốt”
Mắt Triển Tiểu Phi híp lại, mở cờ trong bụng: "Vậy sao, ha ha ha, nếu có thể, ngươi xem cho ta kỹ một chút... Ta nổi danh khắp thiên hạ, có phải bởi vì thu nhận học sinh giỏi mà nổi danh khắp thiên hạ hay không?”
Bên kia, Thôi Thượng Nhan mặt đầy bất mãn: “Thầy Triển, bây giờ là thời điểm nói chuyện sao? Tư chất, chú ý tư chất!"
Tả Tiểu Đa nhanh trí: “Chào Thôi, thầy cũng vất vả rồi."
Thôi Thượng Nhan lập tức cười như hoa: "Tiểu Đa à, tối hôm qua ngủ có ngon không? Nghe nói mấy ngày nay, đi khu vui chơi chơi hả? Chờ ngươi tới Thượng Kinh, thầy mang ngươi đi khu vui chơi ở Thượng Kinh chơi, bên kia lớn hơn nhiều so với nơi này, đương nhiên là chơi sẽ vui hơn."
Mắt Tả Tiểu Đa sáng lên: “Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật”
Thôi Thượng Nhan hứng thú bừng bừng giới thiệu: “Ta nói với ngươi, khu vui chơi của Thượng Kinh, bên trong..."
Vừa định theo lệ giới thiệu một chút, dấy lên hứng thú của Tả Tiểu Đa, nhưng nhớ tới mình căn bản chưa tới khu vui chơi, đối với cơ sở bên kia, hoàn toàn không biết gì, tự nhiên nói chuyện không sát thực tế, khó mà nói được gì nữa, miễn cưỡng chuyển đề tài nói: "... Bên rong chơi cũng vui, có cả khách sạn, còn có rất nhiều chị gái xinh đẹp... Mặc cái kia.."
Một bên, Đỉnh Tú Lan cùng Triển Tiểu Phí đồng thời hét lên: “Thôi Thượng Nhan, ngươi là cái đồ vô liêm sỉ, định dạy hư trẻ con sao?!"
“Khụ khụ..”
Thôi Thượng Nhan căn bản không để ý cười một tiếng, lời nói ra không thể thu lại thì ta còn để ý cái gì, không có liêm sỉ thì sao chứ, tiếp tục cười nói: “Tiểu Đa, chỉ cần ngươi tới, ngươi muốn đi đâu thầy cũng dẫn ngươi đi, ngươi muốn chơi gì, thầy cũng cho ngươi chơi.
Triển Tiểu Phi ngửa mặt lên trời thở dài: “Cái này giống như phụ nữ vậy, lần đầu tiên õng à õng ẹo sống chết không chịu theo, nhưng có lăn đầu tiên rồi, thì không cần thiết... này Thôi Thượng Nhan à..."
Đinh Tú Lan lông mày dựng đứng, hầm hầm giận dữ nói: “Triển Tiểu Phi, ngươi có ý gì, Thôi Thượng Nhan bị coi thường là chuyện của hắn, có liên quan gì với phụ nữ chứ? Nếu ngươi không biết nói chuyện, thì câm miệng lại!"
Tả Tiểu Đa nghĩ, ta tới đây chỉ định nói mấy câu nịnh bợ, thực sự không có ý tứ gì khác, làm sao bên này lại muốn đánh nhau rồi?
Mùi thuốc súng càng ngày càng đậm.
“Thưa thầy cô, ta phải đi về trước chuẩn bị so tài”
Đi như một làn khói, nửa đường còn lau một chút mồ hôi, bên kia thật là... Quá nguy hiểm...
“Ừ, cố gắng lên!" Năm vị trọng tài cùng mở miệng
Tả Tiểu Đa nộp danh sách, tất cả hết chừng mười phút đồng hồ, ba phen bốn bận hàn huyên, Chu Vân Thanh vẫn đứng chờ một bên.
Hoàn toàn không vội vàng không nóng nảy, sắc mặt không thay đổi
Trong lòng Tả Tiểu Đa không nhịn được thầm khen một tiếng.
Không nên xem thường chuyện hỏi thăm sức khỏe, lễ phép, lễ nghĩ, tôn trọng, nói chuyện phiếm... này trước cuộc so tài. Chỉ cần thầy cô đáp lại, trò chuyện, bất kể là một câu hay là đôi câu, cũng sẽ đem học viên của đội khác gạt sang một bên.
Chỉ với việc nói chuyện tôn trọng với thầy cô, thầy cô khác cũng sẽ không nói chen vào.
Người đội khác cũng chỉ có thể lúng túng đứng một bên, chờ đợi dưới ánh mắt lạnh nhạt thờ ờ của mọi người.
Đừng xem thường thời gian chờ đợi ngắn ngủi này, việc này trong lòng mỗi người, đều là một loại đả kích áp lực vô cùng lớn.
Vô số người xem như vậy, đây chính là truyền hình trực tiếp qua internet đấy!
Minh lại ở nơi này đứng ngu ngốc như vậy?
Rất lúng túng à!
Đầu tiên là bất mãn: Tả Tiểu Đa ngươi sao mà nói chuyện nhiều như vậy chứ?
Đây không phải là cố ý ra oai phủ đầu với ta đấy chứ?
Ngươi ở đó nói chuyện hãng hái như vậy, không phải là định nhân cơ hội gạt ta sang một bên đấy chứ?
Sau đó lại càng tức giận: Miệng hắn ngọt như vậy, ta biết làm thế nào?
Ta có nên hỏi thăm sức khỏe hay không?
Liệu có bị phản tác dụng vì bắt chước hay không?
Nhưng nếu ta không hỏi thăm liệu thầy cô có ác cảm với ta hay không?
Nếu như không hỏi thăm, lại thấp thỏm trong lòng: Thầy cô liệu có bất mãn với ta hay không?
Nếu như hỏi thăm, trong lòng càng ấm ức: Ta cần gì phải học theo hắn?
Mà phản ứng của thầy cô sau khi hỏi thăm có thể dẫn tới vô số tâm lý bất ổn, nhiệt tình thì tốt, nếu như không lạnh không nóng, hoặc là phớt lờ không để ý tới,
thì trong lòng lại bắt đầu cân nhắc.
Vân vân vân vân... Cũng không nói cặn kẽ được.
Mà tất cả những thứ này, vốn là không nên có: Mọi người cùng nhau tiến lê phía trước, nộp danh sách xong lập tức trở về, cũng không căn nghĩ gì hết.
Nhưng bởi vì Tả Tiểu Đa nói một câu, dẫn tới tất cả những thứ này.
Đối với người trưởng thành còn là một phần áp lực, huống chỉ là một đám trẻ con choai choai?
Lúc trước trong mấy cuộc tranh tài, các đối thủ của Tả Tiểu Đa, gần như không có ai là không bị ảnh hưởng!
Hơn nữa một chiêu này, chính là một chiêu âm hiểm vô cùng quang minh chính đại: Ta có thể nịnh hót, ngươi làm được không?