Khuynh Dương

Chương 6

Kình Thiên môn (năm năm sau)

Đại điện nguy nga tráng lệ thời khắc này thi thể chất chồng, mùi máu tươi nồng đậm đến nghẹt thở, Yến Kỳ ngồi tựa lưng bên cột dát vàng khảm ngọc thạch trân bảo, khó khăn hít thở, nhìn người đang từng bước tiến lại. 

“Đã năm năm không gặp, ngươi đúng là khiến bổn tọa mở rộng tầm mắt. Khụ..khụ..” Vừa nói, y vừa phun ra ngụm máu đỏ rực chói mắt, quyện phối với ngoại bào xích sắc mỹ lệ mà liêu nhân.

Đối phương tầm mắt khinh thường, không có chút xúc cảm nào, vô hỉ vô bi đạp lên thi hài của phản quân, bước đến ngay trước mặt Yến Kỳ.

Bầu không khí căng thẳng đến nghe từng nhịp tim mình đang đánh loạn, Yến Kỳ thừa nhận trong nhân sinh dài đằng đẵng, y chưa bao giờ cảm thấy chờ đợi tử vong đáng sợ như thế.

Nam nhân hắc bào huyền sắc thêu vân hoa ánh bạc, sự lẫm liệt tỏa ra từ mỗi động tác như đấng quyền uy, chỉ là tại thời khắc này Yến Kỳ chẳng còn tâm trạng nào đánh giá.

Hắn hạ tay đặt lên đỉnh đầu của Yến Kỳ, người sau lập tức nhắm mắt lại, chờ cơn đau đớn ập đến, tới rồi tới rồi, nhanh chóng ra tay để ta được siêu thoát.

“Tiểu sư đệ, ta mỗi ngày đều nhớ ngươi.” Kình Dương thanh âm băng lãnh từ tính, từng tiếng nói ra như ma chú diệt tâm.

Yến Kỳ:!!! Này là cái quái gì vậy? 

Còn chưa chờ y thông suốt, cơn đau quặn thắt vì mái tóc dài thướt tha bị người trước mặt nắm chặt kéo lên, đau đến đầu óc tê dại khiến Yến Kỳ đôi mắt rỉ nước, long lanh nghẹn ngào.

“Muốn chém muốn giết còn không mau ra tay.” Yến Kỳ trong lòng đau đớn đếm xem mình đã bị tên điên này giật đứt bao nhiêu sợi tóc quý giá rồi.

Kình Dương nắm tóc y kéo gương mặt đối phương ngẩng lên cao, nhếch khóe môi châm biếm: “Ta chỉ muốn… ngươi sống không bằng chết!” 

Yến Kỳ:!!! Đậu móe, vớ phải tên thần kinh hạng nặng rồi!

Đó là suy nghĩ của Yến Kỳ trước khi lâm vào hôn mê, nhân sinh quả như một chiếc thuyền, chẳng sợ thuyền không tới đích, chỉ sợ lật thuyền giữa chừng.

Tử lao ẩm thấp âm u không có ánh sáng, mùi hôi thối nồng đậm khiến người có thói quen sạch sẽ như Yến Kỳ thập phần không quen.

Y lười cử động vì chẳng muốn nghe tiếng xích sắc leng keng ồn ào kèm theo đau đớn thấu xương, nhìn dòng máu tươi đã khô trên thân thể chợt cảm thán, không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn.

Y cắt đứt gân cốt tứ chi của hắn, hắn liền dùng dây xích đóng xuyên qua bả vai, xương đùi của y, cố định tại tử lao này, oan oan tương báo bao giờ mới dứt, Yến Kỳ không biết mình bị giam cầm ở nơi đây đã bao lâu rồi, kiên nhẫn chờ đợi thoát ly thế giới mà chẳng được như ý nguyện. 

“Cốc, cốc..” tiếng bước chân hữu lực của người bên ngoài từng lúc thêm rõ ràng, Yến Kỳ chẳng mảy may bận tâm, ngay cả ánh mắt cũng không buồn nhìn hắn.

Đứng ở ngoài song sắt, Kình Dương nhìn tiểu đệ mà mình dốc lòng dạy dỗ trân trọng thâm tình, đã lấy oán báo ân ra tay hạ sát hắn, còn giết chết ái nhân hắn yêu nhất.

Nhìn Yến Kỳ thân bại danh liệt, tàn phế tứ chi nhưng trong thâm tâm Kình Dương, một chút vui vẻ của việc báo thù đều không có.

A Vũ, ngươi hãy nói ta biết, ta phải làm thế nào đây?

“Kình Dương..” thanh âm Yến Kỳ yếu ớt không còn chút khí lực vang lên, đánh thức người kia vẫn đang trầm tư suy nghĩ.

“Trước đây ngươi đã từng nói, chỉ cần ta thỉnh cầu, dù có trái với môn quy, khó khăn thế nào, ngươi đều sẽ đáp ứng..” Yến Kỳ cảm thấy bản thân mình có phần bỉ ổi khi sử dụng khổ nhục kể này, bất quá y thật muốn siêu sinh lắm rồi, quân tử không sợ thiệt trước mắt.

Kình Dương ánh mắt vô cảm, chẳng chứa thân tình nhìn y: “Ngươi muốn…”

“Giết ta đi!” Yến Kỳ tâm đau, thân còn đau hơn, khó khăn nói ra nguyện vọng của mình.

Tại khắc ấy, trái tim Kình Dương bỗng chốc nhói lên, hắn không ngừng trả thù, lấy báo thù làm mục tiêu tồn tại, đến cuối cùng, thắng lợi vẻ vang, kiêu hùng xưng bá, nhưng tâm can đều trống rỗng, hình bóng ái nhân chỉ còn trong ký ức, kẻ thù trước mắt lại từ bỏ buông xuôi.

“Nằm mơ!” Kình Dương cảm thấy trời cao như đang trêu đùa mình, hắn dường như nhận ra trong suốt trận đấu này chỉ có mỗi mình hắn ra sức chém giết, mà người còn lại, từ lâu đã bỏ cuộc chẳng màng.

Sau lời nói của Kình Dương, hai người đột nhiên rơi vào khoảng lặng, bầu không khí ngưng đọng, Yến Kỳ bất chợt cười lớn: “Ha ha, ta nói.. ngươi vẫn vô dụng như vậy, khụ..không giống tên đê tiện vì ngươi chẳng tiếc hi sinh bản thân, khụ.. đáng ra lúc ấy ta nên băm xác tên đó thành trăm mảnh.” 

Vừa nghe nhắc tới A Vũ, Kình Dương đôi mắt trợn to, tay siết thành nắm đấm, “rắc..” gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay, vận chưởng phong đánh vỡ cánh cửa nhà lao “ầm ầm”.

Đi qua đống đổ nát, Kình Dương hạ mắt nhìn người bị chưởng phong của hắn làm trọng thương tâm mạch, đang không ngừng thổ huyết, “ngươi..không có tư cách nhắc đến người đó.” 

Yến Kỳ toàn thân đau đến không còn chỗ nào lành lặn, vẫn tự tìm chết, châm dầu vào lửa: “cũng chỉ là người chết.”

“Còn không phải vì ngươi!” Kình Dương nhấc chân đá nát lồng ngực y, “răn rắc” Yến Kỳ thề khoảnh khắc đó, y rõ ràng rành mạch nghe tiếng xương cốt nát vụn.

“Nếu ngươi đã muốn chết như vậy, ta thành toàn cho ngươi!” Kình Dương đôi mắt đầy rẫy tơ máu, nhớ đến thi thể ái nhân lật tung thiên hạ tìm kiếm đều không thấy, nhớ đến kẻ trước mặt là hung thủ giết người, hắn không còn chút từ bi nào lưu lại: “Đem người xử quyết!” 

Kình Dương quay lưng, bóng dáng cô độc từ từ khuất xa khỏi lao hình, Yến Kỳ nhìn theo mà trong lòng áy náy dằn vặt, Kình Dương, ta xin lỗi!
Bình Luận (0)
Comment