Khuynh Quốc

Chương 10

Nến đỏ rực sáng, trong cung điện Kỳ quốc, người người vẻ mặt tươi cười, tất cả đều chìm trong sự vui mừng vì đại lễ phong Hậu của Thú Vương. Trong cung điện được trang trí kim bích huy hoàng*, ngay cả chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng không hề qua loa, trong đại lễ sắc phong, trang sức, vải vóc, nguyên liệu nấu ăn sử dụng đều là chất liệu trân quý nhất, đủ để nhìn ra Thú Vương đối với Vương hậu của mình cưng chiều đến cỡ nào.

(*trang trí xa hoa lộng lẫy từ vàng và ngọc)

“Hôn lễ thật long trọng nha!” Thanh âm tràn đầy vẻ hâm mộ, từ dưới lớp áo choàng nhung màu đỏ truyền ra. Áo choàng kéo xuống cực thấp, người bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng đang chu chu lên.

Tựa ở bên cạnh nàng chính là một nam nhân cao lớn mặc áo choàng nhung màu đen. Giờ này khắc này, bọn họ đang ẩn thân bên trong lớp rèm lụa màu đỏ, từ trên cao nhìn xuống quan sát toàn diện buổi lễ cực kỳ hoa lệ đến mức làm cho người ta không thể dời mắt.

“Chàng nhìn xem, Tuyết Quỳ ăn mặc thật xinh đẹp.” Nàng lại nói, rồi không nhịn được oán trách. “Thật làm cho người ghen tị mà, lúc đầu hôn lễ của ta, chỉ là mặc một bộ váy cưới… Không… Cái đó cũng không gọi là mặc được, chàng căn bản là dùng bộ váy cưới đó để trói ta.” Nàng nhớ rất rõ ràng nha.

Ẩn núp ở trong lớp rèm đỏ, không phải là ai khác, mà chính là Điềm Điềm và Lệ Nhận.

Sau tìm được đường sống từ trong cái chết, nàng nghỉ ngơi rất tốt, trong khoảng thời gian này, hắn mỗi ngày trông chừng nàng ăn cơm uống thuốc. Lúc ăn cơm, nàng như thường lệ cùng hắn tranh giành đồ ăn, lúc uống thuốc, nàng liền chạy trốn còn hắn thì đuổi theo.

Tình hình sau khi nàng rơi xuống sông, cũng là do hắn nói cho nàng biết.

Quỷ kế của Ninh Tuế, vốn là muốn Lệ Nhận đi theo nàng cả hai đều bị chôn dưới đáy sông, còn lúc y cố ý ở mạn thuyền nói chuyện với Lệ Nhận, cũng là muốn các binh sĩ trên thuyền biết rằng Lệ Nhận không biết bơi.

Y đã lường trước, Lệ Nhận nhảy theo nàng xuống sông, bọn lính vì lo cứu Vương, cũng sẽ run tay run chân. Nhờ đó, y có thể giết hết người trên thuyền, tiêu diệt vật chứng và nhân chứng, chính thức thay thế Lệ Nhận trở thành Vương.

Nhưng thật không may, kế hoạch của y, vẫn còn tính sót một chút.

Thật ra thì, lúc đó Điềm Điềm đã dạy Lệ Nhận học xong bơi lội. Chuyện này chỉ có lão Thái phó biết, cho nên lúc Lệ Nhận nhảy xuống sông, Thái phó đồng thời hạ lệnh bắn tên, ngọn lửa làm cho thuyền cháy lớn, rất nhanh chóng bắt được Ninh Tuế.

Sự kiên trì cứng đầu khi dạy của nàng, không chỉ cứu Lệ Nhận, mà còn cứu chính bản thân mình.

Đợi đến khi thân thể hoàn toàn khôi phục, nàng nhớ lại lời hứa lúc đó của hắn, lôi ra thúc giục, nàng ban ngày nhắc, ban đêm nhắc, nhắc được mức lỗ tai hắn sắp chai mòn, khăng khăng bắt hắn thực hiện lời hứa lúc trước. Yêu cầu của nàng rất đơn giản, nhưng đối với hắn mà nói, thật ra lại khó như lên trời. Yêu cầu của Điềm Điềm, là Lệ Nhận phải bỏ đi thành kiến, chủ động hướng đến Vương của hai nước kia đề nghị thành lập liên quân, cùng nhau chống đỡ Tham Lang quốc.

Tự ái của nam nhân! Đặc biệt là tự ái của vương giả! Là ngoan cố nhất.

Coi như là vì tin tình báo báo cáo về, Tham Lang quốc sắp sửa dấy binh, tấn công tam quốc trung thổ.

Coi như là để giành được phần thưởng cao quý nhất, đó là bảo hộ người dân, tránh khỏi sinh linh đồ thán.

Coi như là vì hắn từng chính miệng đồng ý, bất luận bất cứ chuyện gì, cũng nguyện ý làm được vì nàng.

Nhưng mà, muốn hắn đi tới Kỳ quốc, chủ động đưa ra thiện ý, bàn luận chuyện tam quốc hòa hợp, đối với hắn mà nói, chính là việc hủy hoại tôn nghiêm nhất, so ra còn hơn một đao lên cổ của hắn, khiến hắn không cách nào nhịn được.

Kể từ khi nhận được tin tức, biết Thú Vương của Kỳ quốc, sắp sắc phong bạn tốt của Điềm Điềm làm Vương hậu, nàng thật hưng phấn đến mức nhảy lên, cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất, nàng bèn lợi dụng tài ăn nói cùng với “thân thể”, nửa dụ dỗ nửa dụ yêu cầu Lệ Nhận, muốn đi tham gia đại lễ phong Hậu của Tuyết Quỳ.

Bọn họ một đêm trước đã lên thuyền, vượt qua sông Thương Lãng u ám lạnh như băng, đi tới cung điện Kỳ quốc.

Khinh công của Lệ Nhận rất cao, ôm nàng trốn vào bên trong lớp rèm đỏ, từ lúc đại lễ bắt đầu đến bây giờ, vẫn chưa có người nào phát giác được bọn họ đang nấp ở trên xem lễ. A, tới tham gia nghi lễ phong Hậu của Tuyết Quỳ, quả nhiên là quyết định đúng đắn!

Váy cưới tinh xảo, long trọng phô trương, không khí vừa hân hoan vừa uy nghi, tất cả những thứ này trong hôn lễ của Điềm Điềm đều chưa từng thấy qua. Trong lòng nàng tuy là cao hứng thay Tuyết Quỳ, nhưng cũng không nhịn được ghen tị.

“Tại sao nàng ấy có ngọc tỷ* trong cung, ta lại không có?” Nàng hỏi tới.

(*con ấn/con dấu của vua)

Lệ Nhận liếc nàng một cái. “Bởi vì ta không có hậu cung.”

“Ô.” Câu trả lời này, khiến cho nàng trong lòng vui như một đóa hoa mới nở.

Chẳng qua là, nàng chỉ trầm mặc một lúc sau, lại dựa vào bên tai hắn, thận trọng hỏi.

“Chàng muốn có hậu cung sao?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, tràn đầy sự nghiêm túc. Chuyện này đối với nàng mà nói rất là quan trọng, nàng không muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ trái tim và thân thể Lệ Nhận!

Hắn cúi đầu xuống, nhìn chăm chú vào tiểu nữ nhân trong lồng ngực, trả lời một cách vạn phần khẳng định.

“Không muốn.” Tim của hắn, đã hoàn toàn trao cho nàng.

Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, như một con mèo con, quyến luyến ma sát vào ngực hắn.

“Thật tốt quá.” Nàng khoái trá nói.

Hắn cúi đầu, hôn lên tóc nàng, hít sâu mùi thơm thanh tân mỹ lệ của nàng.

“Tốt cái gì?”

Nàng cười lại càng vui vẻ hơn. “Như vậy ta sẽ không cần phải chuẩn bị kéo.”

Tiểu nữ nhân này, lại nghĩ đến mưu ma chước quỷ gì nữa rồi?

“Nàng muốn kéo để làm gì?” Lệ Nhận hỏi.

“‘Xoẹt xoẹt’ chàng nha!” Nàng cười dài.

Thân thể Lệ Nhận bỗng dưng cứng ngắc lại. Hắn chậm chạp ngẩng đầu lên, thận trọng hỏi. “Xoẹt xoẹt cái gì?”

“‘Tên vô lại’ giữa hai chân chàng.” Nàng vươn ra bàn tay nhỏ bé, làm thành hình cái kéo, vẻ mặt tràn đầy ác ý làm động tác cắt bỏ cắt bỏ. “Chàng nếu như dám cùng nữ nhân khác thân mật, ta liền thừa dịp chàng ngủ, một đao cắt đi…”

Lệ Nhận cao lớn uy mãnh, dũng cảm vô địch, dưới sự uy hiếp của thê tử, lại theo bản năng kẹp chặt hai chân, bảo vệ cái nơi đang nhận sự uy hiếp, mặc dù căn bản không muốn bị cắt mất cơ quan này, nhưng mà hắn lại vô cùng thích thú.

“Ta sẽ không có nữ nhân khác.” Hắn bảo đảm, hắn biết nàng cũng không phải là nói đùa.

“Ta cũng sẽ không có nam nhân khác.” Nàng nháy đôi mắt tròn.

Trung thành và ghen tỵ vốn là liên quan với nhau. Lệ Nhận nghĩ lại, khi nàng ở trong vòng tay của nam nhân khác, hắn ghen tỵ đến mức cơ hồ muốn trở nên điên cuồng, hắn nhớ loại cảm xúc này, nên hắn biết nếu như có nữ nhân khác, nàng cũng sẽ đau khổ như vậy.

Thì ra, ý nghĩa chân chính của trung thành, chính là bảo vệ tình yêu của mình. Ở hôn lễ của chính mình, bọn họ chưa từng trao đổi lời thề. Song, khi ở trong hôn lễ người khác, bọn họ lại thành tâm hứa hẹn với đối phương. Lệ Nhận nhìn chăm chú vào Điềm Điềm, ở trong lòng âm thầm thề, kiếp này đều sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa này, tuyệt sẽ không bao giờ để cho nụ cười sáng lạn của nàng trở nên ảm đạm thất sắc.

Trong lớp rèm đỏ, hai người tựa sát vào nhau, mà trong cung điện, đại lễ đã đến hồi kết thúc.

“Hắc, chúng ta đi xuống đi!” Mặc dù, nàng thật sự thích tựa sát vào hắn như vậy, nhưng nàng phải lấy đại cục làm trọng, chính sự trước mắt quan trọng hơn.

Lệ Nhận nhíu đầu lông mày, hiển nhiên là rất bất mãn, không khí đang tốt đẹp bị buộc phải chấm dứt.

Hắn một tay níu lấy rèm đỏ, một tay ôm chặt Điềm Điềm, đang lúc cung điện Kỳ quốc hân hoan ăn mừng ầm ỹ, cùng với các cung nữ vung tay nhảy múa tung hoa khắp cung điện, hắn nhanh nhẹn lượn một vòng, đáp xuống ngay trên lớp nệm hồng giữa cung điện.

Tiếng ồn ào náo nhiệt trong cung điện, nháy mắt trở nên yên tĩnh, người người đều bị hai vị khách không mời mà đến dọa cho sợ đến nhất thời cứng đờ.

Bọn thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, phản ứng đầu tiên.

“Có thích khách!”

“Mau!”

“Vây quanh bọn họ!”

Tiếng bước chân ùng ùng, vội vàng vây lại, mũi đao sắc bén toàn bộ đều chĩa vào bọn họ. Điềm Điềm ôm chặt Lệ Nhận, cố hết sức không để cho hắn nhúc nhích, nàng không phải là sợ bị thương, mà ngược lại sợ hắn nhất thời không kiềm chế được, đả thương bọn thị vệ Kỳ quốc, làm hư đại sự hòa đàm.

“Tuyết Quỳ!” Nàng vội vàng kêu to, quay đầu lại cầu cứu. “Tuyết Quỳ, là mình! Mình là Điềm Điềm nè, cậu mau gọi những người này lui xuống đi.”

Tuyết Quỳ đứng ở bên cạnh Thú Vương, hai gò má đỏ hồng hết sức kiều diễm, nghe thấy thanh âm kia đột nhiên trở nên u mê.

“Điềm Điềm?!”

“Đúng rồi, là mình!”

Tuyết Quỳ vội vàng xoay người, cầu tình với Thú Vương.

“Nàng là bạn tốt của ta, xin Đại vương không nên làm khó nàng.” Nàng khẩn cầu.

Yêu cầu của mỹ nhân trong lòng, Thú Vương đương nhiên không cách nào cự tuyệt. Huống chi chỉ có một nam một nữ, hơn nữa còn bị bọn thị vệ nặng nề vây quanh, không đến nỗi sẽ có gì nguy hại.

“Thị vệ, mau dừng tay.” Thú Vương hạ lệnh.

Bọn thị vệ mặc áo giáp, đồng thời đứng lại, nhưng mũi đao phát sáng vẫn đang chĩa vào bọn họ.

“Tuyết Quỳ.” Cho dù bị mũi đao chĩa vào, Điềm Điềm vẫn cao hứng phấn chấn vung mạnh tay. “Cậu thật xinh đẹp đó, đại lễ thật là long trọng xa hoa nha.”

Nàng đang muốn chạy tới gần bạn tốt, nhưng mà vừa mới bước ra một bước, ngang hông đột nhiên bị níu lại, bị Lệ Nhận kéo trở về.

“Cám ơn cậu.” Tuyết Quỳ cũng muốn chạy xuống dưới điện, nhưng cũng bị Thú Vương kéo trở lại.

Hai nam nhân, giữ lấy nữ nhân của mình, khiến cho các nàng chỉ có thể đứng từ xa mà nói chuyện.

“Sao cậu lại tới đây?”

“Mình tới chúc mừng cậu nha!”

“Nhưng mà…” Tuyết Quỳ có chút chần chờ, nhìn nam nhân bên cạnh Điềm Điềm.

“Đừng lo lắng!” Điềm Điềm vỗ ngực bảo đảm. “Mình đã thuyết phục hắn, tối nay bọn mình đi Kỳ quốc, thuần túy chỉ để chúc mừng hài người. Bọn mình không đem theo người nào, cũng không đem theo bất kỳ vũ khí nào.” Quyết định này mặc dù là mạo hiểm, nhưng là do Lệ Nhận chủ động đề ra.

“Không đem theo vũ khí, ta cũng có thể đánh bại toàn bộ những người này.” Lệ Nhận ở sau lưng nàng, nhàn nhạt nói, cũng may là thanh âm không lớn, ngoại trừ nàng, cũng không có ai nghe thấy.

“Không đem theo vũ khí, ta cũng có thể đánh bại toàn bộ những người này.” Lệ Nhận ở sau lưng nàng, nhàn nhạt nói, cũng may là thanh âm không lớn, ngoại trừ nàng, cũng không có ai nghe thấy.

Điềm Điềm trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười mỹ lệ nhất, hướng về phía Thú Vương đang đứng bên cạnh Tuyết Quỳ nói. “Quốc Vương Thương Lãng, cùng với Vương hậu Thương Lãng, đặc biệt tới chúc mừng Thú Vương phong Hậu.” Thanh âm nàng thanh thúy, từng chữ rõ ràng truyền vào tai mỗi người trong đại điện.

Mọi người phát ra tiếng kêu ngạc nhiên sợ hãi. Vương cùng Vương hậu của Thương Lãng quốc, lại vào tận bên trong cung điện Kỳ quốc, chủ động bày ra thiện ý, tự mình tới chúc mừng, đây chính là chuyện trăm năm qua chưa từng có nha.

Trên mặt Điềm Điềm vẫn treo nụ cười, nhưng Lệ Nhận đứng ở một bên, khuôn mặt vẫn đang tối sầm u ám, biểu tình không chút thay đổi, cứng ngắc giống như pho tượng đá.

Nàng nghiêng đầu, len lén nhắc nhở.

“Lệ Nhận.”

“Cái gì?” Hắn tức giận đáp lời.

“Chúng ta là tới chúc mừng nha.”

“Vậy thì thế nào?”

“Chàng phải nói đi chứ!”

Hắn không chịu hợp tác. Điềm Điềm không thể nhịn được nữa, chỉ có thể len lén dùng sức đá vào chân của hắn.

“Nói mau đi, ta ở nhà không phải là đã dạy chàng rồi sao?” Nàng dạy hắn rất là cực khổ nha.

Tròng mắt đen của Lệ Nhận nhíu lại, nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, mới không cam tâm, miễn cưỡng mở miệng.

“Chúc mừng.” Khẩu khí lúc hắn nói hai chữ này, quả thực giống như là đang mắng người ta. (*sặc nước* soái ca đúng là soái ca a~… chúc mừng cũng khác người thường)

Không khí đang căng thẳng, bởi vì hai chữ đơn giản này, từ từ trở nên hòa hoãn. Hai nữ nhân vừa nóng lòng vừa lo lắng nhìn nhau, Thú Vương không mở miệng cũng không được, đành đáp lại hảo ý.

“Hôm nay là ngày vui của bổn vương. Chỉ cần là tới chúc mừng, thì đều là khách của ta.” Hắn thong dong vừa nói, mặc dù thù hận giữa hai nước trải qua một thời gian dài nên đã khắc sâu trong lòng, nhưng mà cũng không thể ở trong ngày cưới, lại đi giết bạn bè tốt của nữ nhân yêu mến của hắn.

Mà cũng nói, để cùng nhau đối kháng với Tham Lang quốc, tam quốc đúng là phải bỏ qua mọi thành kiến.

Đây là một sự khởi đầu rất tốt.

Thú Vương tuyên bố. “Quốc Vương Thương Lãng, cùng Vương hậu Thương Lãng đều là khách quý của bổn vương, dẫn hai vị vào hỉ yến*, dùng loại rượu và thức ăn tốt nhất hầu hạ, không được chậm trễ.”

(*hỉ yến: bàn tiệc cưới)

“Dạ!” Cung nữ cầm đèn lồng màu đỏ thêu chữ hỉ, cung kính tiến lên, dẫn Lệ Nhận cùng Điềm Điềm rời khỏi đại điện. Trước khi rời đi, Điềm Điềm còn nhiệt tình vung mạnh tay lên chào Tuyết Quỳ.

Mặc dù thời gian cấp bách, nhưng mà chính giữa hỉ yến vẫn dọn ra một cái bàn dài, trên bàn bày đầy rượu thức ăn ngon làm người ta thèm nhỏ nước miếng, bên cạnh bàn lại không có bất kỳ vị khách nào. Bàn tiệc này hiển nhiên là đặc biệt dành riêng cho hai người bọn họ, chỉ trong thời gian rất ngắn, mà đã được bày biện theo quy cách long trọng nhất. Mãi cho đến khi ngồi xuống, Điềm Điềm vẫn còn cười mị mị, nhìn thẳng sang Lệ Nhận, nụ cười ngọt ngào kia, phảng phất như muốn chảy ra đường mật.

“Nàng cười cái gì?” Hắn nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt vẫn rất khó coi.

Nàng xáp lại, thân mật nắm cánh tay tráng kiện của hắn.

“Chàng nhìn xem, chuyện này cũng không khó khăn đâu!” Nàng tựa vào người hắn, trong lòng cảm thấy thật là cao hứng, vì sự thỏa hiệp của hắn mà cảm thấy thật tự hào. “Chỉ cần ba người các chàng thay đổi thái độ, đối với tam quốc trung thổ sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Mà chàng làm như vậy, cũng là vì nhân dân nha!”

Hắn liếc nàng một cái.

“Còn vì nàng nữa.” Hắn cường điệu.

Nàng lòng tràn đầy vui vẻ, cũng mặc kệ bốn phía phóng tới vô số ánh mắt, thân thể xinh xắn chen chúc vào trong lồng ngực của hắn, mềm giọng làm nũng.

“Ta biết, chàng yêu ta nhất mà!” Nàng vui vẻ, quyết định cho hắn một chút ngon ngọt, cho nên to gan níu cổ hắn gần lại, dùng tất cả kỹ xảo học được từ hắn, nhiệt tình hôn hắn.

Khi nàng kết thúc nụ hôn này, sắc mặt Lệ Nhận đã mềm lại rất nhiều. Chẳng qua là, trên miệng hắn vẫn không muốn thuận theo, vẫn còn muốn oán trách. “Nàng đừng tưởng rằng như vậy là có thể…”

Nàng lại hôn hắn.

“Nàng!”

Lại một nụ hôn.

Lần này, sau khi nụ hôn kết thúc, câu trả lời của Lệ Nhận lại là: “Lại một lần nữa đi.”

Điềm Điềm vui vẻ làm theo, cả người đã ngồi lên bắp đùi của hắn, triền miên hôn nam nhân nàng yêu mến nhất.

“Lại một lần nữa.” Hắn lại nói, bàn tay to vòng lên ôm nàng.

Nàng lại hôn hắn.

“Đủ chưa?”

“Không đủ, làm lại…” (hự… ca ca tỷ tỷ à… đừng làm muội tủi thân mà *ủy khuất chui vào 1 góc tự kỷ*)

Trong hỉ yến của quốc vương Kỳ quốc, Điềm Điềm và Lệ Nhận ở trước mắt bao nhiêu người, hôn nhau say đắm.

Bỗng dưng tiếng hô của tiêu binh* truyền đến, Điềm Điềm cùng Lệ Nhận còn đang vui vẻ hưởng dụng bữa tiệc rượu ngon miệng. Cho dù khách khứa bốn phía say xỉn nháo nhào cả lên, khẩu vị tốt của bọn họ vẫn không bị ảnh hưởng. Đang lúc các cung nữ lo lắng không dám bưng thức ăn ra nữa, tiêu binh xông vào cung điện, gấp gáp hô to, âm thanh truyền khắp cả tòa vương cung.

(*tiêu binh: lính trinh sát ở trạm canh gác)

“Kiêu vương Phong Quốc cử binh xâm phạm, quân đội đã vượt qua sông Cúc Nguyệt, trên đường hướng đến Yến Kinh.”

Tin tức này, khiến cho không khí vui mừng toàn bộ bị quét sạch, thần dân Kỳ quốc, trong thời gian ngắn nhất, đều đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Điềm Điềm ăn uống đến mức tay dính đầy dầu mỡ, lập tức bỏ thức ăn xuống, nắm lấy bàn tay to đang cầm đùi dê nướng của Lệ Nhận.

“Nàng lại muốn giành đồ ăn sao?” Hắn khó tin kêu lên. (*bò ra cười* hình tượng ĐĐ trong mắt Lệ ca ca chỉ có thế…)

“Không phải mà.” Nàng lắc đầu, vội vàng nói. “Chàng không nghe thấy sao? Phong Quốc cử binh lính tới.”

“Đây không phải là quốc gia của ta, chuyện đâu có liên quan gì tới ta?”

Điềm Điềm vội vàng đến mức dậm chân.

“Không phải là đã hứa tam quốc sẽ hợp tác sao?” Nàng kéo tay hắn, nóng lòng muốn đi ra bên ngoài xem tình hình thế nào. “Mà cũng nói, Phong Quốc có động tĩnh, khẳng định có liên quan tới Ti Ỷ. Nói không chừng, nàng ấy đã xảy ra chuyện gì.”

Nghĩ đến người bạn tốt thân thể vốn suy yếu nhiều bệnh, nàng lo lắng không thôi. Lệ Nhận nhíu lông mày, mặc dù không cam lòng, vẫn phải bỏ lại đùi dê nướng, đi theo Điềm Điềm ra ngoài.

Bên ngoài cung điện, trên phong hỏa đài* được đốt lửa lên, chiếu sáng hơn nửa bầu trời đêm. Bên trong Yến Kinh, vô số binh lính tinh nhuệ đã chuẩn bị sẵn sàng, trên mặt của mỗi người đều tản ra sát ý lạnh như băng.

(*phong hỏa đài là một kiến trúc thành lũy quân sự của Trung Quốc cổ đại, dùng để đốt lửa báo hiệu)

Thú Vương bị cắt ngang đêm hoa nguyệt tốt lành, vẻ mặt phá lệ hung tợn đang đứng ở trên đài, Tuyết Quỳ khoác lớp áo da cừu cũng đứng bên cạnh.

Nàng sắc mặt tái nhợt, đang đọc một phong thư mà thị vệ mới vừa đưa lên.

Sau khi nhìn xong phong thư, sắc mặt của nàng trở nên càng trắng bệch, lo lắng xoay sang nói chuyện với Thú Vương.

Khoảng cách quá xa, Điềm Điềm cũng không thể nghe thấy nội dung hai người nói chuyện với nhau.

Nhưng mà, đợi đến khi hai người nói xong, Thú Vương lập tức tuyên cáo, quân đội chỉ có thể trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, trước khi hắn hạ lệnh, tuyệt đối không được triển khai công kích.

Sau đó, bên ngoài tường thành, do có đông đảo binh mã tiến tới gần mà vang lên tiếng ầm ầm ù ù, thanh âm chấn động từ phương xa, đến lúc tới gần thành tường mới đột nhiên yên tĩnh lại, còn mặt đất vẫn chấn động không dứt, trong không khí trầm trọng nặng nề, Thú Vương cuối cùng phất tay.

“Mở cửa thành!”

Vô số ngọn lửa chiếu xuống, cánh cửa dày từ từ mở ra.

Một nam nhân tuấn mỹ vẻ mặt nghiêm trọng, đang cẩn thận ôm Ti Ỷ suy yếu mặc áo lông cừu tuyết trắng xuống xe ngựa, không mang theo bất kỳ quân binh nào bước vào trong Yến Kinh thành.

Điềm Điềm và Tuyết Quỳ, cùng lúc không chút nghĩ ngợi lập tức đi tới phía trước.

“Xin các vị cứu nàng!” Nam nhân kia vẻ mặt thống khổ thỉnh cầu.

Nam nhân này khẳng định chính là Kiêu Vương. Điềm Điềm nghĩ lại. Để cho một bậc vương giả kiêu ngạo như vậy cúi đầu khẩn cầu, khẳng định so với chuyện giết hắn còn thống khổ hơn.

Điều này cũng có nghĩa rằng, hắn vô cùng yêu thương nữ nhân trong ngực.

Tuyết Quỳ gật đầu, nhanh chóng đi lên trước. “Ti Ỷ, cậu có sao không?”

“Ti Ỷ, cậu nơi nào không thoải mái?” Điềm Điềm hỏi tới.

Ti Ỷ suy yếu, trong mắt tràn đầy nước mắt lóng lánh, tâm tình kích động không thôi.

“Chúng ta rốt cục lại được gặp mặt.”

“Ti Ỷ đáng thương…”

“Cậu vừa lên cơn suyễn phải không? Đừng căng thẳng, không sao đâu.”

“Đừng sợ, bọn mình sẽ ở bên cạnh cậu.” Điềm Điềm cũng vội vàng nói, cầm chặt tay Ti Ỷ.

“Nào, hít sâu, từ từ thả lỏng, đừng sợ!” Tuyết Quỳ vừa nói, vừa cầm bàn tay còn lại của Ti Ỷ, lộ ra nụ cười ấm áp, rồi xoay lại phân phó cung nữ. “Mau dẫn khách quý vào biệt quán, còn nữa, mau mời ngự y đứng đầu Thái y viện, nhanh lên!”

“Dạ.” Các cung nữ mang kiệu mềm tới, chuẩn bị để cho bệnh nhân ngồi, nhưng Kiêu Vương lại cự tuyệt không muốn buông tay, kiên quyết muốn đích thân ôm Ti Ỷ tiến vào biệt quán. Thời gian cấp bách, các cung nữ cũng không dám tiến lên, mọi người chỉ có thể nhìn Kiêu Vương giống như đang bảo vệ bảo vật trân quý nhất, thâm tình vô hạn ôm Ti Ỷ đi vào biệt quán.

Trong biệt quán, ba nữ nhân thân như tỷ muội chưa từng có gì giấu nhau, cùng với ba nam nhân nhìn nhau chăm chú như kẻ địch, chỉ hận không thể diệt trừ đối phương, khó mà sống chung một phòng.

Thái độ hai phe hoàn toàn bất đồng. Các nữ nhân thì kích động không thôi, thân thiện cướp lời tranh nhau nói. Các nam nhân lại vẻ mặt nguội lạnh, mặc dù thỉnh thoảng có nói chuyện với nhau, nhưng cũng đều là lời khách sáo, có thể không cần nói thì đã không nói, tầm mắt của bọn họ đều kiên định khóa chặt ở trên người nữ nhân của mình.

“Ti Ỷ, tại sao cậu lại trở thành như vậy? Kiêu Vương có phải lại khi dễ cậu hay không?” Tuyết Quỳ hỏi tới, nhớ lại lần trước ở Anh Vũ châu, Ti Ỷ từng oán trách hắn.

Điềm Điềm lại càng phẫn uất trong lòng.

“Cậu cứ dũng cảm nói ra, có bọn mình ở đây. Bọn mình sẽ lập tức thay cậu lấy lại công đạo!” Nàng dũng cảm nghĩa khí vỗ ngực, cố ý lớn tiếng bảo đảm.

“Hắn không có khi dễ mình, tự mình tâm tình không yên, nên mới phát bệnh.” Ti Ỷ mỉm cười lắc đầu. Sau khi uống xong chén thuốc sắc chuyên trị hen suyễn lấy từ loài thảo dược chỉ duy nhất có ở Kỳ quốc, nàng mặc dù vẫn còn suy yếu, nhưng hô hấp cũng đã thuận hơn nhiều.

“Làm sao cậu đột nhiên lại tâm tình không yên? Lúc trước không phải là rất tốt sao?”

“Đúng vậy nha, Ti Ỷ, cậu từ khi nào trở nên dè dặt như vậy? Bị khi dễ sỉ nhục thì cứ lớn tiếng nói ra… Huống chi từ trước đến giờ đều là cậu khi dễ người khác tương đối nhiều, chứ cậu làm sao có thể bị người ta khi dễ được? Điểm này thật là không giống cậu nha.”

“Đúng vậy nha, Ti Ỷ, cậu từ khi nào trở nên dè dặt như vậy? Bị khi dễ sỉ nhục thì cứ lớn tiếng nói ra… Huống chi từ trước đến giờ đều là cậu khi dễ người khác tương đối nhiều, chứ cậu làm sao có thể bị người ta khi dễ được? Điểm này thật là không giống cậu nha.”

Ti Ỷ lần nữa lắc đầu.

“Mình không phải là dè dặt, cũng giống như Điềm Điềm nói đó, từ trước đến giờ chỉ có mình khi dễ người khác, làm sao có chuyện người khác khi dễ mình? Cậu nói xem, mình có thể chịu sự khi dễ của hắn mà yên lặng không chịu lên tiếng sao?”

Ý nàng là nói, đường đường là Kiêu Vương bệ hạ, mới là người bị dẫm ở dưới chân nàng, chịu đủ mọi khi dễ sao? Tầm mắt của mọi người trong phòng, mang theo chút đồng tình, toàn bộ đồng loạt nhìn về một khuôn mặt bất đắc dĩ.

Kiêu Vương thông minh lựa chọn cách không giải thích nhiều, Ti Ỷ vội vàng thay Kiêu Vương giải vây, sửa lại đề tài.

“Mình chỉ là vì chuyện Tham Lang quốc nên cảm thấy phiền não.” Nàng nói.

Nhắc tới Tham Lang quốc, sắc mặt mỗi người đều đột nhiên biến đổi.

Các nữ nhân tràn đầy lo lắng, các nam nhân thì vẻ mặt ngưng trọng, rồi lại tràn đầy chiến ý.

“Tướng sĩ của Tham Lang quốc mặc dù tàn bạo hiếu chiến, nhưng mà chiến sĩ Phong quốc chúng ta cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, Tham Lang nữ vương nếu cho là đại quân của ả có thể vào như vào chỗ không người, giết hết tướng sĩ Phong Quốc, là ả quá tự cao rồi!”

“Ngụ ý của Kiêu Vương, là nói tướng sĩ của Kỳ quốc chúng ta, sẽ không chống cự được tướng sĩ của Tham Lang quốc?” Thú Vương trợn trừng mắt nhìn Kiêu Vương.

“Tướng sĩ của Thương Lãng quốc cũng không phải là hạng người có thể xem thường, Kiêu Vương sẽ không cho là, chỉ có chiến sĩ Phong Quốc các ngươi mới có thể ngăn cản đại quân Tham Lang quốc xâm lược đó chứ?” Lệ Nhận cũng nói, sắc mặt khó coi y như trước.

“Quân đội của các ngươi đều là bất tài, tâm lý không vững vàng.”

“Như vậy chúng ta đánh một trận đi, Kiêu Vương lập tức sẽ biết, tướng sĩ của Kỳ quốc dũng mãnh thiện chiến như thế nào.”

“Bổn vương sẽ không để ý, để cho Kiêu Vương mở mang kiến thức, xem tướng sĩ Thương Lãng quốc rong ruổi sa trường hung hãn như thế nào.”

“Được, như vậy chúng ta ở trên chiến trường nhìn cho rõ đi.”

Ba nam nhân trên người phát ra địch ý nồng đậm, không ai phục ai, người nào cũng không chịu thối lui.

“Chờ một chút đã!” Mắt thấy sự tình không hay, Tuyết Quỳ vội vàng nói. “Tham Lang quốc còn chưa đánh tới, tại sao các người đã đánh nhau trước rồi?” Những nam nhân này thiệt là!

Ti Ỷ cũng nũng nịu khuyên nhủ. “Đại vương! Chính các người đánh nhau trước, chẳng phải là để cho Tham Lang quốc ngồi hưởng ngư ông đắc lợi?”

Điềm Điềm lại càng không hiểu tại sao, cái đầu nhỏ của nàng nhìn trái nhìn phải, nhìn ba tên nam nhân ngu ngốc, không biết tại sao, chỉ là ngồi chung một chỗ, nói không tới mấy câu, đã quyết định muốn chiến tranh.

“Ơ? Tại sao đột nhiên muốn đánh nhau? Các người mới vừa rồi không phải là còn hàn huyên rất tốt sao?” Giang Điềm Điềm khó hiểu nhìn ba nam nhân lửa giận đang bốc cao.

Các nam nhân liếc nhìn nhau một cái, ai cũng đều tâm cao khí ngạo, không ai chịu thua ai, nếu không phải ngại nữ nhân yêu mến đang ở đây, bọn họ khẳng định đã đánh nhau tại chỗ.

Điềm Điềm cùng hai người bạn tốt khéo léo nháy mắt với nhau, cả ba đều xáp đến bên cạnh nam nhân của mình.

“Chàng đã đáp ứng ta.” Nàng đi tới trước mặt Lệ Nhận, ngửa đầu nhìn hắn, đem bàn tay nhỏ bé lồng vào bàn tay to của hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp có một chút oán giận.

“Là tên kia có ý định khiêu khích ta!” Lệ Nhận tức giận nói.

Nàng chỉ có thể dụ dỗ hắn.

“Đừng tức giận đừng tức giận!” Nàng dán người lên trước ngực của hắn, nhỏ giọng nói cho hắn biết. “Chàng lòng dạ rộng rãi, đừng so đo với hắn được không!” Nàng vỗ nhẹ lên lồng ngực của hắn.

“Hừ!”

“Nên vì đại cục mà suy nghĩ.” Nàng nửa làm nũng nói, một đôi mắt to đen nhánh nhấp nháy. “Có được hay không?” Nàng không chịu bỏ qua, vẫn là muốn nghe được đáp án.

Dù cho Lệ Nhận trong lòng còn tràn đầy bất mãn, nhưng mà hắn vẫn không cách nào cự tuyệt khi Điềm Điềm mềm giọng yêu cầu. Còn nữa, nàng nói cũng có điểm đúng. Lần này vì muốn hòa đàm mà đến, hắn thật sự không nên hành động theo cảm tình, mà phá hủy cơ hội hợp tác của tam quốc.

Nhìn chăm chú vào cặp mắt nàng, hắn rốt cục gật đầu.

Điềm Điềm lộ ra nụ cười mỹ lệ, nhào vào trong ngực Lệ Nhận, ôm chặt lấy hắn. Hai người quấn quít ôm lấy nhau, chia sẻ thân nhiệt, trong lòng hiểu rõ, vòng tay của đối phương, chính là nơi bình yên nhất kiếp này.

Không khí đang ấm áp, lại truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Tuyết Quỳ.

“Cái gì? Ti Ỷ, cậu từng bị bắt đi?”

Bị bắt đi?

Điềm Điềm giật mình, nhu tình trong lòng toàn bộ bay mất, bị sự căng thẳng thay thế. Nàng vội vàng từ trong ngực Lệ Nhận nhô đầu ra, không dám tin hét lên.

“Tham Lang quốc thật sự là quá ghê tởm! Lại xuất ra loại thủ đoạn hèn hạ này.”

Nàng căm giận bất bình, quả thực muốn đem những người dám can đảm bắt đi Ti Ỷ kia, toàn bộ bắt lại xử đẹp. Nàng xem chuyện của Ti Ỷ so với chuyện của bản thân còn quan trọng hơn, thậm chí đã quên mất bản thân nàng thiếu chút nữa chết chìm cũng là bởi vì Tham Lang quốc ở sau lưng tác quái.

Ti Ỷ mỉm cười, trấn an hai người bạn. “Đại vương đã cứu mình, cho nên mình bây giờ mới không xảy ra chuyện gì, các cậu đừng lo lắng cho mình.” Nàng quay đầu, cố gắng thuyết phục Kiêu Vương.

Điềm Điềm cũng gật đầu. “Thật tốt quá.” Nàng cường điệu. “Cho nên mình nói, hợp tác tuyệt đối là cần thiết!”

Tuyết Quỳ cũng tiếp lời, nhắc lại chuyện mà các nàng không muốn nhắc tới nhất. “Huống chi, nếu như tam quốc không hợp tác, cả ba chúng ta sẽ…” Nàng không dám nói cho hết lời.

“Bắt đầu tốt đẹp, chính là đã thành công một nửa.”

Tuyết Quỳ cũng gật đầu.

Ba nam nhân nhìn kẻ đối diện, nếu không bắt tay, thì có vẻ bọn họ quá mức nhỏ nhen, bọn họ là vua của một nước, đương nhiên là phải có lòng rộng lượng, bất kể trong lòng không cam tâm, không tình nguyện, bàn tay này cũng không thể không vươn ra.

Thú Vương vươn tay ra, đôi lông mày nhíu chặt lại, cơ hồ có thể bóp chết một con ruồi kẹt ở giữa.

Lệ Vương vươn tay ra, nhếch miệng, khẳng khái hy sinh.

Kiêu Vương vươn tay ra, mặt sắc mặt ngưng trọng, thật sự hy vọng khoảnh khắc này mình không nhìn thấy gì.

Ba bàn tay to mạnh mẽ bất đắc dĩ không còn cách nào khác, như là chuồn chuồn chạm mặt nước*, nhanh chóng đập tay một cái, nhưng sau đó lập tức buông ra, phảng phất như là đụng phải cái thứ gì bẩn thỉu, trong lòng tràn đầy cảm giác chán ghét.

(*ý nói rất nhẹ, rất qua loa, hời hợt)

Bàn tay phải Thú Vương dùng hết sức lực chà lau trên áo bào, hận không thể lau sạch vết dơ trên bàn tay của mình.

Lệ Vương nhìn chằm chằm tay phải của hắn, cảm giác như là tay phải của hắn không còn thuộc về hắn nữa, mà là thuộc về người khác.

Kiêu Vương nhẫn nhịn ý muốn sai người đem bồn nước trong đến để cho hắn thanh tẩy bàn tay phải, thần sắc đờ đẫn, đặt tay phải ra phía sau lưng, cố gắng không nghĩ đến nữa.

(3 anh thật là…hết thuốc chữa =]] )

Bỗng dưng, một nguồn sáng kim quang chói lọi, xuất hiện ở giữa không trung, bên trong nguồn sáng, còn bay ra những cánh hoa màu hồng.

Phản ứng của ba nam nhân, vẫn nhanh chóng như trước.

Thú Vương hoả tốc ôm lấy Tuyết Quỳ, mang nàng cách xa phạm vi mà nguồn sáng có thể đụng đến.

Lệ Vương dùng sức kéo Điềm Điềm qua, bảo hộ nàng ở phía sau lưng.

Kiêu Vương cảnh giác nắm chặt tay Ti Ỷ, ôm nàng vào trong lồng ngực.

Nguồn sáng này, các nàng quá là quen thuộc rồi, ai cũng biết ở giữa nguồn sáng, chính là thiên sứ đã đưa các nàng tới nơi này. Một điệu nhạc dễ nghe vang lên, thiên sứ ở giữa nguồn sáng mở miệng.

“Chúc mừng các cô, rốt cục đã đạt thành nhiệm vụ mà ta giao phó!” Cánh hoa bay bay, tiếng nhạc du dương, thiên sứ có vẻ thật tự hào.

“Các cô đã hoàn thành sứ mạng, có thể trở về với thế giới của các cô.”

Trở về?

Nàng có thể trở về sao! Trở về cái thế giới trên đường có tới mấy cửa hàng tạp hóa, mở cửa hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ, còn có giao thông tiện lợi, internet toàn cầu hóa, có bao nhiêu là tiểu thuyết và manga xem không hết, sinh hoạt hiện đại thoải mái, còn có loại băng vệ sinh kích cỡ nhỏ thường hay quảng cáo rùm beng rằng tuyệt sẽ không tràn ra ngoài, có thể yên giấc đến hừng sáng? (*sặc nước* tỷ tỷ à, nghĩ cái j ko nghĩ, lại nghĩ đến ba cái thứ này…)

Nàng quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Lệ Nhận. Hắn đang nắm tay nàng, tròng mắt đen phát sáng, trong đôi mắt kia ánh lên sự kiên quyết đã đồng ý cùng nàng một đời một kiếp hạnh phúc.

Nàng từng sống cuộc sống mặc dù tốt đẹp và tiện lợi ở thế giới hiện đại, nhưng mà, trong thế giới đó, không có hắn.

Điềm Điềm không có nửa điểm do dự.

“Không, ta không trở về!” Nàng cự tuyệt rời khỏi Lệ Nhận, quyết định kiếp này chỉ muốn ở bên cạnh hắn.

“Ta cũng vậy không về!”

“Chúng ta muốn ở lại!”

Ba nữ nhân đều trả lời giống nhau, tất cả đều lựa chọn lưu lại!

Kim quang chói mắt, thiên sứ khẽ cười. Dường như đã sớm đoán được sẽ có kết cục như vậy. Giọng nói mang theo ý cười, kèm theo đó là càng nhiều là cánh hoa bay ra, cùng với âm nhạc vui vẻ. “Các cô xác định rồi sao?”

“Xác định!” Ba người trăm miệng một lời.

“Một khi đã quyết định, thì không thể sửa đổi nữa.” Thiên sứ nhắc nhở.

Đây là cơ hội cuối cùng, nhưng mà các nàng đều vì nam nhân mình yêu mến, lựa chọn lưu lại.

“Chúng ta sẽ không đi.” Các nàng nói.

“Như vậy, ta sẽ thuận theo nguyện vọng của các cô, cho các cô lưu lại.” Thiên sứ nói, nguồn sáng chậm rãi bay lên trên, cuối cùng nhập vào lớp trần nhà làm bằng thạch bích phía trên, xuyên qua, rồi sau đó biến mất, chỉ để lại những cánh hoa thơm còn đang bay giữa không trung, cùng với một câu nói từ biệt. “Chào tạm biệt, gặp lại sau, ta chúc phúc cho các cô.”

Cho đến khi nguồn sáng kim quang cùng với giọng nói quanh quẩn vang vọng toàn bộ đều biến mất, Lệ Nhận mới thở phào nhẹ nhõm. Lồng ngực của hắn bởi vì ngừng thở mà đau đớn, chỉ có thể dùng sức kéo Điềm Điềm vào trong ngực ôm thật chặt, mới có thể trấn an sự sợ hãi giống như là suýt nữa bị đoạt đi bảo vật quan trọng nhất kiếp này. Trong khoảnh khắc lúc nãy, hắn thậm chí nguyện ý dâng lên tánh mạng, khẩn cầu thiên sứ để cho nàng được lưu lại.

Cảm nhận được cảm xúc của Lệ Nhận, Điềm Điềm dựa vào hắn, nhẹ vỗ về lên người hắn, bởi vì nhìn thấy hắn run rẩy khó có thể dừng lại, mà nàng càng thêm khẳng định quyết định của mình là đúng.

“Ta sẽ không đi.” Nàng nhẹ giọng nói cho hắn biết. “Ta ở lại, vĩnh viễn cũng không đi.”

“Cả đời này, ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta.” Hắn ôm càng chặt hơn.

“Được.” Nàng nhu thuận hiếm thấy.

“Ta sẽ không để cho nàng hối hận.” Hắn đồng ý.

“Ta biết.” Nàng cười ngọt ngào. “Ta yêu chàng.”

Lệ Nhận gật đầu, trong cặp mắt đen, hiện lên chút hơi nước, nhưng lại biến mất rất nhanh, hắn khó nói lên lời trong lúc cảm động này, bởi vì có nữ nhân trong ngực, cuộc đời của hắn mới có thể gọi là viên mãn.

Hắn nguyện ý đem tính mạng cùng linh hồn, còn có thâm tình nồng đậm, tất cả đều giao phó vào tay nàng.

Điềm Điềm ôm lấy Lệ Nhận, chọn ngay thời khắc ôn nhu nhất, một lần nữa cường điệu nhắc lại chuyện mà nàng để ý nhất. Nàng ghé vào lỗ tai hắn, dùng nhất khẩu khí ngọt ngào nhất nói cho hắn biết.

“Nhưng mà, nếu như chàng có nữ nhân khác, ta sẽ “xoẹt xoẹt” chàng đó!”
Bình Luận (0)
Comment