Phong Thần nhìn Ngu Thanh Thiển với khuôn mặt đầy tính công kích, màu mắt trở nên sâu hơn.
“Vậy nàng muốn như thế nào?” Giọng của hắn rất nhẹ nhàng, cũng rất điềm tĩnh không nghe ra được cảm xúc yêu thích hay tức giận.
“Tất nhiên là để cho ta tiếp tục hút độc trong người của chàng rồi.” Ngón tay trắng nõn nà của Ngu Thanh Thiển vo vo đùa nghịch với những lọn tóc đen như mực của Phong Thần.
Nàng chậm rãi ngước mắt nhìn chàng: “Kỳ thực đây cũng là cục diện hai bên đều thắng, thông minh như chàng chắc sẽ không từ chối chứ.”
“Độc tố trong người ta có lợi gì cho nàng?” Phong Thần mím đôi môi mỏng hỏi: “Sẽ không tạo tổn thương gì cho thân thể nàng chứ?”
“Chàng quan tâm đến ta?” Ngu Thanh Thiển cười khúc khích không trả lời mà hỏi ngược lại.
Phong Thần nhăn mày, bước lùi mấy bước về phía bên trái cây phong, giữ một khoảng cách với Ngu Thanh Thiển: “Nàng vẫn bám thật dai.”
Ngu Thanh Thiển nhấp nháy lông mày không để ý nói: “Từ nhỏ ta đã quấn lấy chàng, chẳng lẽ bây giờ chàng mới phát hiện ưu điểm này của ta?”
Phong Thần hít thở sâu, hắn lại một lần nữa bị kích động muốn bóp chết người con gái này.
“Nói điều kiện của nàng đi.” Chàng biết cho dù hắn không đồng ý, thì người con gái này cũng không dễ dàng bỏ cuộc. Nói về độ dày da mặt thì hắn còn kém xa nàng ta nhiều.
Từ mười một năm trước lúc hắn đi đến Cẩm Vương phủ, sau khi một bộ phận độc tố trong người hắn được Ngu Thanh Thiển hút ra, thời kỳ phát độc cũng từ nửa năm kéo dài thành một năm mới phát độc một lần, sức khỏe tốt hơn rất nhiều.
Hắn cũng không muốn làm quá với bản thân, đã là đôi bên cùng có lợi, thì cùng hợp tác là điều không tránh khỏi.
Còn cảm giác nguy hiểm hồi hộp không ổn định khi đối diện với Ngu Thanh Thiển, hắn sẽ cố nén lại trong lòng mình.
“Điều kiện của ta là mỗi tháng chàng phải để ta hút độc ba lần, đồng thời không để người khác biết được.” Ngu Thanh Thiển không lòng vòng nữa mà nói thẳng luôn: “Hơn nữa ta có thể đảm bảo với chàng tạm thời chàng sẽ không bị bộc phát độc tố nữa.”
Phong Thần cười nhạo: “Nàng còn sợ người khác biết sao? Ta tưởng nàng không thèm để ý điều gì.”
“Chàng ở Học viện Hoàng gia này là một đóa hoa tươi rực rỡ nhất, bao quanh đầy những ong bướm, ta sợ không cẩn thận sẽ bị chích nhầm.” Nàng cười đầy thâm ý: “Huống hồ ta không để ý, không có nghĩa là ta không sợ phiền phức.”
Thấy nụ cười của nàng, khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của hắn phút chốc trở nên tối sầm.
Hắn làm biếng tiếp tục đôi co với nàng, nếu không hắn sẽ không kiềm được mà ra tay mất, nên giọng lạnh nhạt nói: “Ngày mười lăm tháng này gặp lại ở đây.”
Hắn nói xong, không nhìn Ngu Thanh Thiển một cái, liền quay người bước đi.
“Được!” Ngu Thanh Thiển trề môi, đúng là người con trai nhỏ mọn dễ nóng giận. Nàng hét lớn một tiếng với cái bóng to lớn kia: “Giao ước như vậy nha, ta đợi chàng!”
Đợi hình bóng của Phong Thần hoàn toàn biến mất sau rừng phong, Ngu Thanh Thiển đưa ngón tay lên mũi ngửi ngửi, quả nhiên có một hương thơm thanh khiết vây quanh.
Khóe môi của nàng cong lên, xem ra ngày hôm đó trong rừng cây hướng về phía Học viện Hoàng gia, mình không phải bị ảo giác.
Lúc nàng chữa trị cho Hỏa Ly Nhã thì Phong Thần đứng ở gần đó, tuy không phát hiện ra bóng dáng của hắn nhưng nàng lại ngửi được mùi hương thanh khiết này.
Ngu Thanh Thiển không dừng lại lâu, quay người rời khỏi rừng cây phong.
Vừa ra khỏi rừng phong, lại đối mặt với mấy thiếu niên, trong đó có một người chặn đường đi của nàng.
“Lâu rồi không gặp, không biết tiểu mỹ nhân còn nhớ ta không?” Cung Hạo không ngờ sẽ gặp Ngu Thanh Thiển ở đây, hắn ta vừa cười vừa đi về phía trước.
Ngu Thanh Thiển mỉm cười: “Tất nhiên là nhớ.”
Học viện Hoàng gia rất lớn, khoa chiến đấu lại phân thành mấy lớp, cách nhau cũng khá xa, trong hai tháng qua, nàng thật sự chưa gặp qua người này.
Cung Hạo mắt sáng lên, cười tít mắt mời hỏi: “Tiểu mỹ nhân cùng ăn một bữa cơm trưa có được không?”
“Ta đã ăn rồi.” Ngu Thanh Thiển nói: “Ta còn có việc cần làm, tạm biệt!”
Nàng thấy được mong muốn chinh phục qua ánh mắt của đối phương, nhưng nàng thực sự không có chút hứng thú nào đối với tên nhóc còn chưa mọc đủ lông này.
“Ta tên là Cung Hạo, tiểu mỹ nhân tên là gì?” Cung Hạo lập tức truy hỏi.
Ngu Thanh Thiển liếc nhìn chàng ta: “Ta tên là Ngu Thanh Thiển.”
“Á!”
Cung Hạo ngạc nhiên há hốc miệng, rõ ràng không ngờ được nàng lại là “nhân vật được nhắc tới” trong các cuộc chuyện trò sau các bữa ăn và tiệc trà của đám đông.