Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 213

Hôn lễ của thiếu nữ thiên tài Chu quốc vừa được công báo, ngay lập tức khiến cho tất cả các quốc gia náo động một phen. Thường thì ai có gặp qua đều chuẩn bị tặng lễ đến chúc mừng. Đó là chưa kể đến nhóm người nghe danh tiếng của nàng mà đến.

Nói chung, cả La Viễn thành ngày hôm đó đều đông nhộn nhịp, đường phố không đủ chỗ đi, đâu đâu đều nhiễm một sắc đỏ vui mừng hân hoan.

Người làm của Âu Dương gia hôm nay quả thực rất bận rộn, nhất là trong khâu chuẩn bị và đón tiếp khách khứa. Ví dụ như lúc này, thường có tiếng của gia đinh hô lên liên tục.

" Vương gia Nam Cung Gia tặng lễ đến, một đôi bách thủy lưu ly, hai cây nhân sâm ngàn năm, một ngọc thiềm tu luyện linh lực, một ngàn thủy tinh tạp kim tệ, hai bình thất cấp đan dược Thanh Tâm đan.... "

" Hoàng tộc Bạch quốc tặng lễ đến, một cặp nhung hươu tê, san hô thất thải bảy cặp, ma phiến mười tấm, tám viên đại diệu linh châu, một vạn thủy tinh tạp kim tệ, mười bình bát cấp đan dược thượng đẳng... "

" Hoàng tộc Thanh quốc tặng lễ đến, hai cặp đạo khí bảo giáp làm từ Thiểm Thanh đường sư, mười cặp bách thủy lưu ly, ba cặp nhung hươu tê, bảy loại thánh liên tuyết trì... "

" .... "

Không khí mặc dù thực nhốn nháo, nhưng mọi người làm việc ai cũng không thấy phiền toái. Nói gì thì hôm nay cũng là ngày đại tiểu thư nhà họ xuất giá, bọn họ vui vẻ còn không kịp, làm sao có thể chê chuyện phiền toái đâu.

Không chỉ nhóm người hầu, liền ngay cả bọn Lục Vinh cùng Độc Tà đều bị Lãnh Hàn Thần dùng một cước đá ra ngoài phụ việc. Người ta nói tự làm bậy, không thể sống. Bọn hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, trêu chọc ai cũng có thể, nhưng trêu chọc lên người nam nhân kia, lập tức không có đường sống.

Hắn đá bọn họ ra đây phụ việc xem như đã là thiện lương, nếu không phải nể mặt lão đại nơi đó, bọn họ sợ rằng bị ném vào hố phân cũng không rửa sạch tội.

Lãnh Hàn Thần kia, thật đúng là biết mang thù đâu!

" Ách, Lục Vinh, Văn Bân, Tiết Thạch còn có Độc Tà đại ca, các ngươi sao lại phải đến đây làm nô dịch như vậy chứ?"

Nhóm người Lăng Ngạo vừa đến, liếc mắt đã nhìn thấy nhóm Lục Vinh và Độc Tà ở trong nhóm người bận rộn đến mức chân không chạm đất, trong phút chốc rất có loại cảm giác sung sướng khi người gặp họa, không nhịn được ha ha cười vừa nói.

" Các ngươi còn đứng đó làm gì? Không mau qua phụ giúp a!"

Lục Vinh vừa ghi chép lại sổ sách vừa chuẩn bị sắp xếp bàn ghế. Đối với lời trêu cợt của nhóm người Lăng Ngạo bên kua giả vờ như không nghe thấy. Chẳng qua cũng không muốn bọn hắn một mình thảnh thơi, mở miệng liền hô to gọi nhỏ.

Đáng tiếc nhóm người Lăng Ngạo đi theo Lạc Y từ lâu, cái luyện được đến cảnh giới tối cao nhất chính là mặt dày đến mức vô sỉ, làm sao còn đến phiên nhóm Lục Vinh dụ vào tròng, thái độ còn cực kì thản nhiên đáp lại.

" Các ngươi đây là tự làm tự chịu, chuyện mới không liên quan đến bọn ta! Chúng ta đi trước, các ngươi tốt nhất từ từ gom góp công đức đi!"

Nhóm người Lục Vinh cùng Độc Tà nhìn theo nhóm người Lăng Ngạo, vẻ mặt tối tăm đến mức không khác gì vừa phun một búng máu, ấm ức dậm dậm chân rồi lại vội vàng làm việc. Được rồi, lần này bọn hắn thừa nhận lỡ chọc vào ổ kiến lửa còn không được sao? Bằng hữu thế nhưng quá không nhân đức, bọn họ là kết bạn uổng rồi!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

" Y nhi, uống chút canh đi. Một lát nữa làm lễ cái gì cũng không thể ăn, con nhất định sẽ đói!"

Mẫu thân Trần Doanh Doanh đón lấy bát canh hầm tuyết liên từ tay nô tỳ, múc một muỗng đặt trên môi thổi nhẹ xong liền đưa đến bên môi Lạc Y, chờ nàng mở miệng.

Lạc Y định nhắc nhở mẫu thân nàng đã là tu luyện giả, bây giờ dù mấy ngày mới ăn một bữa cũng sẽ không cảm thấy đói. Chỉ là đứng trước thịnh tình của mẫu thân, lời chuẩn bị nói ra kia lại không còn cách nào đành phải rút lại.

Mẫu thân kia là quá lo lắng yêu thương nàng, nàng làm sao có thể từ chối a!

Lạc Y nghĩ vậy xong liền mỉm cười, hé ra cánh môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước canh. Cảm nhận vị canh hầm thật vừa, ngọt ngọt thanh thanh, ăn vào đúng là có cảm giác vô cùng dễ chịu. Khóe mắt thoáng ngậm một tia ý cười hạnh phúc, chỉ cần là muỗng canh do mẫu thân đưa tới nàng đều sẽ ngoan ngoãn húp hết.

Mẫu thân Trần Doanh Doanh đặt chén canh đã hết nhẵn lên bàn, lúc này mới ngắm nhìn gương mặt Lạc Y được trang điểm động lòng người trong gương. Lúc này muốn không công nhận cũng không thể. Nữ nhi nhà mình chỉ trong mấy năm, trốn dưới mí mắt bọn họ lặng lẽ trưởng thành, nhanh như vậy đã phát triển thành quốc sắc thiên hương. Tuy rằng dáng dấp có hơi nhỏ bé, nhưng cả cơ thể đều phát ra một sức hấp dẫn sinh lực tràn trề khiến người ta không thể xem nàng như đứa bé mà đối xử.

Nữ nhi thế là thật sự đến tuổi thành thân a!

" Mẫu thân, giờ lành sắp đến rồi, mau giúp muội muội cài trâm, còn phải đội mũ phượng, quá giờ lành, không tốt a!"

Tẩu tẩu Nam Cung Thủy cũng bị mẫu thân Trần Doanh Doanh ép ăn một chén canh. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy trên mặt mẫu thân lộ rõ vẻ bi thương liền không nhịn được nhắc nhở một tiếng.

Tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ ai không như vậy, nhà có con gái mới lớn, phút chốc đã thành con nhà người ta, tâm tình có thể vui được sao? Chỉ là dù có không vui đi chăng nữa thì nữ nhi phải gả đã là chuyện sớm định, muốn trốn tránh cũng không thể đi!

Mẫu thân Trần Doanh Doanh nghe Nam Cung Thủy nói liền phục hồi tâm tình, ý thức được thời thời gian quả thật không còn sớm liền vội vàng mở hộp, lấy ra trâm cài lên tóc Lạc Y. Trâm này toàn bộ là do Lãnh Hàn Thần đưa đến làm sính lễ, một bộ có tổng cả mười cây, không nói đến hình dáng đẹp đẽ bắt mắt, mà đây còn lại bảo khí do hắn tự luyện, trong hoàn cảnh gấp rút còn có thể bộc phát công kích. Tất cả những thứ này đều là thành phẩm vạn kim khó cầu, nếu đưa ra hội đấu giá hẳn là khiến cho vạn người đỏ mắt.

Mẫu thân Trần Doanh Doanh nhìn nữ nhi xinh đẹp, xác định trâm cài đưa đến đều rất phù hợp như được khắc riêng cho nữ nhi mình thì cũng rất hài lòng. Bà tất nhiên không thể biết cái này quả thật là Lãnh Hàn Thần tự mình luyện cho Lạc Y, nhưng bà cũng hiểu được phân tình cảm của hắn dành cho nưc nhi là hoàn toàn thật lòng. Hắn như vậy nữ nhi mình gả qua sẽ không đến mức bị khi dễ đi.

Lạc Y cũng ý thức được bản thân nàng trong gương thật sự rất xinh đẹp, khóe môi nhanh chóng cong lên thành nụ cười quyến rũ mê người, thắt lưng e lệ thoáng động, quay đầu vỗ nhè nhẹ lên tay của mẫu thân, nhẹ giọng an ủi.

" Mẫu thân, người cũng đừng quá sầu khổ, nhiệm vụ của con thật sự không có cách nào thay đổi, nhưng là những ngày còn lại Lãnh Hàn Thần đã tự chủ trương để chúng ta ở lại La Viễn thành, người cùng gia gia phụ thân nhớ đến ta đều có thể ghé thăm nha!"

" Y Y, con nói Lãnh Hàn Thần để con ở lại La Viễn thành, không cần về nhà hắn có thể không? Như vậy quá khồn hợp quy củ đi!"

Mẫy thân Trần Doanh Doanh tuy thật luyến tiếc nữ nhi nhưng cũng là người rất hiểu đạo lý. Bà biết được quy củ không thể bỏ, cũng không ai chịu bỏ vì thê tử nhà mình như vậy.

Lãnh Hàn Thần thế mà làm được như thế? Tấm lòng của hắn dành cho nữ nhi nhà minh, rốt cuộc là sâu sắc đến độ nào đây?

Lạc Y đối với câu hỏi của mẫu thân Trần Doanh Doanh lựa chọn im lặng. Lãnh Hàn Thần thương nàng, là hắn tự lựa chọn như vậy, nàng sao có thể không hiểu đó là không đúng quy củ. Nhưng chỉ cần là do hắn sắp xếp, nàng nhất định sẽ không từ chối.

Tình cảm của nam nhân này dành cho nàng chính là thấm vào tâm can, nàng cũng không cần ai hiểu. Duy nhất một điểm chưa từng thay đổi, chính là nàng thật yêu hắn. Như vậy đã đủ rõ ràng rồi!

Chấp tử chi thủ, dữ tử cộng trứ.
Chấp tử chi thủ, dữ tử đồng miên.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
Chấp tử chi thủ, phu phục hà cầu?

Ta cam nguyện như vậy, thật sự là đủ rồi!
Bình Luận (0)
Comment