Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 27

Thấm thoát mười ngày trôi qua, hôm nay ban học đồ đi lịch luyện ở Ma Vụ Sâm Lâm. Mà nhóm Lạc Y trở thành những tân sinh may mắn được đặc cách tham gia hành trình này.

Phải biết rằng, lịch luyện chính là tiêu chuẩn đánh giá quá trình trưởng thành của học viên. Mà đối với tân sinh cũng không khác gì cơ hội để đánh giá danh vọng của bản thân. Sau quá trình lịch luyện. Hẳn là nhón các nàng sẽ càng nổi tiếng trong học viện Đế Đô.

Lạc Y đến điểm tập trung thật sớm, nàng tuỳ ý ngồi dựa vào gốc cây Bách Niên đại thụ. Lăng Ngạo vẫn trưng ra bộ mặt trứng thối lãnh khốc, ôm kiếm dựa vào thân cây minh tưởng. Cố Ân Kỳ thì ở bên cạnh Lạc Y bát quái đủ chuyện trên trời dưới đất. Xem ra chỉ có Bạch Thừa Vũ và Lập Khiêm là ổn định nhất, chỉ ôn nhuận ngồi thẳng lưng tu luyện.

Lạc Y biết họ đang làm gì, hẳn là đang cũng cố thuộc tính dựa theo công pháp đi. Trên đầu Bạch Thừa Vũ lúc này năng lượng Quang nguyên tố đang ngày càng thuần khiết, mà Lập Khiêm thì đã thành công phóng thích hoả năng lượng thuần túy. Có lẽ Lăng Ngạo vẫn là chậm hơn hẳn. Vì hắn là ma vũ song tu nên lĩnh ngộ ma pháp không quá cao nhưng cũng là thiên tài. Thật sự chỉ có Cố Ân Kỳ làm nàng không biết nàng ta tu luyện thế nào. Đa phần thời gian đều chỉ thấy nàng ta dùng để bát quái. Nhưng hẳn là cũng không tầm thường đi.

" Lạc Y, ngươi có thấy các người kia tu luyện rất cực khổ hay không? Chỉ có ta và ngươi là thoải mái nhất, có phải ngươi cũng có tố chất thân thể đặc thù?"

Cũng có tố chất thân thể đặc thù? Chẳng lẽ Cố Ân Kỳ có tố chất thân thể đặc thù.

Lạc Y lắc đầu lại hỏi.

" Ngươi có tố chất thân thể đặc thù sao?"

" Đúng nha! Cũng không phải bí mật gì! Ta lĩnh hội ma pháp rất nhanh nhưng khi tu luyện hấp thụ nguyên tố trong thiên địa lại hấp thu hỗn tạp năng lượng!"

" Hỗn độn lực?" Lạc Y vô cùng ngạc nhiên, hỗn độn lực rất khó sinh ra từ bẩm sinh đi.

Nhưng khác với dự tính của nàng, Cố Ân Kỳ lắc đầu.

" Không có, ta hấp thu nhiều nguyên tố nhưng chỉ sử dụng được Thuỷ nguyên tố thôi. Khi tu luyện vào phải tiến hành tinh lọc nên ma pháp của ta sớm đã tinh khiết nha!"

Hoá ra vì vậy mà Cố Ân Kỳ không tốn thời gian tinh lọc ma pháp. Nhưng tố chất thân thể của Cố Ân Kỳ như vậy không phải là làm chậm quá trình tu luyện sao? Liệu có cách gì có thể giúp nàng ta không?

Aiz, nhưng bây giờ cũng chưa phải lúc! Nàng vẫn chưa muốn bộc lộ quá nhiều. Nàng chưa hoàn toàn tin tưởng bọn họ, muốn nàng tin tưởng phải trải qua chung vai sát cánh, sinh tử có nhau, mà bây giờ, căn bản còn chưa bắt đầu. Ai ngay ai gian, nàng còn chưa xem xét được.

Nếu nhận xét, Cố Ân Kỳ quả là thiên tài, tu luyện của nàng chậm hơn người khác một bậc nhưng cũng đạt cấp 4 hậu kì. Trong nhóm Lạc Y trừ Bạch Thừa Vũ tu luyện nguyên tố Quang hiếm có nên mới ở cấp 4 trung kì còn Lập Khiêm và Lăng Ngạo đều đạt cấp 5 sơ kì sắp tấn chức trung kì. Với trình độ của những người này hoàn toàn có thể so với lớp học đồ rồi.

Họ đều là những nhân tài hiếm có cả!

Cũng may, suy nghĩ này của Lạc Y không người thân nào của nàng nghe thấy, nếu không chắc chắn sẽ bị khinh bỉ.

Họ là Thiên tài vậy ngươi là gì? Tuyệt đối là yêu nghiệt! Cấp 9 sơ kì khi mới 12 tuổi nha! Nhìn khắp đại lục cũng không tìm được người thứ hai a!

Tiếng bước chân dồn dập mạnh mẽ đánh gãy dòng suy nghĩ của Lạc Y, nàng hơi ngẩng đầu lên. Phát hiện đó là nhóm học đồ. Dẫn đầu là một thiếu niên vóc người nho nhã, gương mặt ôn nhuận thánh khiết. Hắn mặc một thân bạch y phiêu phiêu tưởng như không vướng phải một chút bụi. Người như vậy nhưng nhìn thế nào cũng không ra chút nhu nhược yếu đuối, ngược lại phảng phất chút khí thế không giận mà uy, rất có tính lãnh đạo.

Đây hẳn là học trưởng đồ Phong Thần Huyền, kì tài ma pháp sư của học viện Đế Đô, 15 tuổi, vừa mới tấn đến đỉnh phong ma pháp cấp 6. Nếu hắn tu luyện một năm nữa sẽ tiến vào cấp 7. Càng lên cao tu luyện càng khó khăn, dù cách một tấm giấy mỏng là có thể tấn chức, nhưng công phá tấm giấy đó không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian nha!

Ở bên kia, Phong Thần Huyền dường như cảm nhận được ánh nhìn của nàng, đầu hơi quay sang, khoé môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt gật đầu với nàng xem như chào hỏi.

Lạc Y trực tiếp chống lại ánh mắt của hắn cũng hơi gật đầu xem như đáp lễ.

Tầm mắt vừa chuyển đã nhìn thấy Lạc Kiến cùng Trầm Mặc Thiên ở cuối hàng. Trầm Mặc Thiên nghịch ngợm nháy mắt với nàng một cái, bị Lạc Kiến trừng liền vội vàng co rụt lại.

Ôi các ca ca, có ai nói hai người rất dễ thương chưa?

Không lâu sau khi tất cả mọi người tập hợp đông đủ, một nhóm bốn lão sư cũng đang đi về phía này. Theo nàng thấy, bốn người này cũng là cấp 9 ma pháp giống như nàng, nhưng có một người mạnh hơn một chút, hẳn là trung kì đi. Đây là các lão sư đứng lớp học đồ.

Thật ra, cũng không phải ai cũng có thể nhìn ra tu vi của người khác. Là vì nàng là Triệu Hồi sư nên với ma pháp đặc biệt mẫn cảm mà thôi! Chứ nếu để bọn họ nhìn ra tu vi của nàng, không bật ngửa mới lạ. Tu luyện nửa đời không bằng con nhóc mười hai tuổi? Quá mất mặt a!

Sau khi hai nhóm tập hợp lại với nhau, vị lão sư trường bào đen, là người có tu vi cấp 9 trung kì cất tiếng nói.

" Hôm nay các ngươi tập trung ở đây đi trước Ma Vụ Sâm Lâm phải thấy đây là một vinh hạnh. Nhưng ta phải nhắc nhở, đừng nghĩ kiêu ngạo, phải đoàn kết chiến đấu, Ma Vụ Sâm Lâm là nơi chứa nhiều bảo vật, nhưng cũng ẩn tàng không ít nguy hiểm, những đệ tử học đồ phải chiếu cố ban tân sinh. Đã rõ hay chưa?"

" Rõ!"

Tiếng đáp trả vang lên như sấm rền, lão sư gật gật đầu hài lòng nói.

" Khởi hành!"

Vừa được lệnh khởi hành đoàn người tiến lên vào truyền tống trận, trực tiếp truyền tống đến cửa Ma Vụ Sâm Lâm.

Lạc Y tiến đến chỗ Lạc Kiến và Trầm Mặc Thiên, bọn Lăng Ngạo cũng đi theo. Ngay từ ngày học đầu tiên, nhóm người này đã có xu hướng tôn nàng lên làm chủ rồi.

Vị lão sư trường bào đen gọi là Tống Vĩnh Khanh bước về phía các nàng nở nụ cười.

" Các ngươi là đệ tử của Vu Nhã đại sư đúng không? Hôm nay ngài ấy vào cung diện thánh không thể cùng đi, ngài nhờ ta đưa những thứ này cho các ngươi."

Tống Vĩnh Khanh vừa nói vừa xuất ra năm vòng cổ mặt ngọc trong suốt giao cho từng người. Trước khi bọn họ kịp thắc mắc đã giải thích.

" Ta không biết cái này là thứ gì, Vu Nhã đại sư nói thời khắc mấu chốt cứu được các ngươi một mạng!"

Lời nói Tống Vĩnh Khanh truyền vào tai năm người. Dĩ nhiên là bí pháp truyền âm. Giữ bảo bối trong người sao có thể để người khác biết chứ?

Từng người nhận lấy mặt dây chuyền đeo vào, mặt ngọc loé lên quang mang chói lọi.

Lăng Ngạo - Lôi - tím

Bạch Thừa Vũ - Quang - trắng

Cố Ân Kỳ - Thủy - lam

Lập Khiêm - Hoả - đỏ

Chỉ có mặt ngọc của Lạc Y vẫn tĩnh lặng tinh khiết, chỉ toả ra quang mang linh khí nhè nhẹ. Hiển nhiên, hỗn độn lực.

Tống Vĩnh Khanh nhìn Lạc Y hơi gật gật đầu. Nàng quả nhiên thâm tàng bất lộ, xứng đáng làm đệ tử đại sư.

Cũng may Tống Vĩnh Khanh không biết nàng tu luyện là hỗn độn lực nên màu sắc không hiện ra, hắn chỉ nghĩ nàng che giấu khí tức mà thôi.

Mặt ngọc sáng lên một thời gian ngắn rồi tĩnh lặng. Trong người Lạc Y chảy quanh một dòng linh khí mạnh mẽ rồi tụ hợp lại ở đan điền.

Trong chốc lát nàng cảm thấy ma pháp dường như tăng hơn một bậc. Nhìn sang bốn người thấy họ không có biểu hiện gì làm Lạc Y khó hiểu.

Chẳng lẽ mặt ngọc này phù hợp với linh khí trong người nàng? Hỗn độn lực? Đúng rồi, mặt ngọc là màu trắng tinh khiết a! Thật là hàng tốt!

Lạc Y nhếch nhếch môi mỏng, hơi ngẩng đầu lên thì Tống Vĩnh Khanh đã rời đi. Phía trên có một ánh mắt thâm sâu quấn trên người nàng.

Nàng nhận ra người này, kia chẳng phải là thiếu chủ thương hội La Vũ, La Vu Khâm sao? Xem ra, những ngày lịch luyện này cũng thật không yên ổn a!
Bình Luận (0)
Comment