Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 37

" Lạc Y, đừng đánh nữa, được không?"

Lãnh Hàn Thần đứng yên để từng trái đấm nhỏ của Lạc Y giáng trên người mình mà không hề đánh trả, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng áp sát vào ngực hắn.

" Ngươi, nam tử hán mà sợ đau sao?"

Lạc Y hừ một tiếng, muốn rút tay về nhưng không tài nào rút khỏi bàn tay to lớn của Lãnh Hàn Thần.

Bàn tay ấm áp, dày rộng nắm lên tay nhỏ của nàng thật có chút không tương xứng. Hắn nắm rất nhẹ, như sợ mạnh một chút sẽ để lại trên tay nàng vết thương. Nhưng rõ ràng hắn nắm nhẹ như thế mà nàng cũng không thoát ra nổi. Tự nhiên, nàng có cảm giác đời này nàng sẽ bị khoá trọn vẹn bên tử y nam tử này.

" Ta không phải sợ đau, nàng muốn đánh ta thế nào cũng được, nhưng ta sợ đau tay nàng!"

Lãnh Hàn Thần nói rất nhỏ, nhỏ tưởng như chỉ là một cơn gió lướt qua vành tai mẩn cảm của Lạc Y. Ngón tay thon dài với khớp xương tinh mĩ dịu dàng vuốt nhẹ lòng bàn tay mềm mại, nhỏ yếu.

Lạc Y khẽ run run, nhìn ngón tay đang xoa bóp lòng bàn tay mình đến ngơ ngẩn.

" Này, ngươi buông tay trước đã!"

Lãnh Hàn Thần cười nhẹ, ngoan ngoãn thu tay về, ánh mắt vẫn liếc nhìn đôi tay bé nhỏ một lần nữa mới thôi.

Lạc Y chà hai bàn tay vào nhau, ho nhẹ một tiếng để che dấu đi xấu hổ. Khi ngẩng đầu lên, những ngại ngùng rụt rè đều đã biến mất.

" Sao ngươi lại tới đây?"

" Ta đến xem nàng... Nhớ nàng!"

Lạc Y hừ một tiếng, không tin mấy lời của Lãnh Hàn Thần. Hắn gặp nàng bao nhiêu lần chứ? Nói cứ giống như là quen nhau rất lâu vậy a!

Lãnh Hàn Thần cười khổ, hắn biết Lạc Y sẽ không tin. Nếu hắn là nàng hắn cũng không tin a! Đều tại hắn gấp gáp khiến nàng không tiếp thu nổi.

Lãnh Hàn Thần thở dài một tiếng, chuyển đề tài.

" Nàng sẽ tham gia Thượng Đỉnh giao phong sao?"

" Ừm! Ta phải đến Thần Vực Minh!"

Lạc Y tùy ý trả lời, không hiểu sao lại không muốn giấu diếm hắn.

" Ma thú của nàng ở đó đã thức tỉnh rồi, ngày đó ta đi với nàng!"

Lạc Y nhíu mày, nâng đầu nhỏ lên đối diện với ánh mắt cưng chìu, sủng nịnh của Lãnh Hàn Thần.

" Ngươi biết được những gì?"

" Ta không biết, nhưng ta cảm nhận được hơi thở của ma thú đó giống như hơi thở ở Ma Vụ Sâm Lâm."

Lãnh Hàn Thần gật đầu thừa nhận khiến Lạc Y kinh ngạc không thôi.

" Ngươi tất cả đều thấy rồi?"

" Ừm!"

Lạc Y nhìm chăm chú nam nhân trước mắt có chút không hiểu vì sao. Không phải hắn luôn thu thập những ma thú trên Thống Lĩnh sao? Vì cớ gì lại bỏ qua U Phượng và cả một hang động bảo vật? Kể cả thần thú xuất thế ở Thần Vực Minh cũng là hắn thay nàng bảo toàn.

Hắn đây là muốn dùng hành động thực tế để chứng minh hắn thật thích nàng sao?

Nhìn nam nhân cúi đầu không dám nhìn nàng, tim nàng lại cảm giác một mảnh mềm mại, ấm áp gọi khẽ.

" Lãnh Hàn Thần!"

" Ừ?"

" Lãnh Hàn Thần!"

" A?"

Lãnh Hàn Thần ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng, phảng phất nét cười của nàng khiến tim hắn run lên nhè nhẹ. Trong lòng không khỏi ảo não, từ lúc nào hắn trở nên yếu đuối thế này? Hẳn là từ lúc gặp nàng đi.

" Ngươi thật thích ta?"

" Ừm! Rất thích!"

Lãnh Hàn Thần theo bản năng trả lời thật nhanh, giống như sợ trả lờ chậm một chút Lạc Y sẽ không tin tưởng.

Mặt Lạc Y vẫn không đổi sắc tiếp tục nói.

" Nam nhân của ta, chỉ được yêu ta, thương ta, đau ta, ngươi làm được không?"

" Được!"

Lãnh Hàn Thần gật đầu đáp. Không hoa ngôn xảo ngữ nhưng là lời nói chân thực nhất đáng tin nhất.

" Tốt, ngươi bây giờ chính là nam nhân của ta!"

Lạc Y cười cười, cũng không cảm giác mình nói sai gì. Mặc dù thời đại này nàng mới mười hai, nhưng kiếp trước nàng đã hai mươi lăm nha. Cũng không gọi là quá nhỏ a!

Lãnh Hàn Thần kinh ngạc sửng lại, giống như tự hỏi mình có thật hay không. Hắn run rẩy gọi nhỏ một tiếng rồi ôm nàng vào lòng.

" Y nhi! Y nhi! Có nàng thật tốt!"

Lạc Y cười nhẹ, để mặc hắn ôm, tay nhỏ bé bám vào hông hắn. Hắn bây giờ là nam nhân của nàng nha!
Bình Luận (0)
Comment