Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1034

Trong Đại Quang Minh Tự, Hư Ngôn vẫn luôn nghe ngóng động tính bên ngoài, hắn có phần lo lắng.

Mặc dù trước giờ biểu hiện của Hư Độ luôn có vẻ không đáng tin cậy, có điều dẫu sao hắn cũng là thủ tọa một trong Tam Đại Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự. Vạn nhất hản gặp bất trắc, đây sẽ là tổn thất rất lớn đối với Đại Quang Minh Tự.

Hư Ngôn từng muốn tới hỗ trợ, có điều Hư Độ lại cười nhạo nói thực lực của hản có tới cũng chỉ thành cản trở, chắng giúp được gì. Hư Ngôn nghe vậy tức giận không đi nữa, nhưng giờ càng lúc càng lo lắng.

Mấy canh giờ sau, cảm giác được Hư Độ đã trở về, Hư Ngôn chạy thẳng ra cổng hỏi ngay: "Kết quả ra sao?"

Gương mặt Hư Độ có vẻ rất kỳ quái, nói khẽ: "Viên Thiên Phóng chết rồi, xương cốt cũng chẳng còn”

Hư Ngôn thở dài một tiếng, chết rất tốt. Nhánh Ẩn Ma thiếu một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, khu vực Bắc Yên này cũng có thể yên ổn một thời gian.

Hư Độ tiếp tục nói: "Sở Hưu nói, hắn không muốn chiến tích giết Viên Thiên Phóng, để lại cho ta." 

Hư Ngôn nghe vậy lại càng vui mừng. Mặc dù tới cảnh giới bọn họ đáng lẽ không nên quan tâm tới thanh danh nữa, nhưng thực tế người thật sự làm được như vậy có được mấy ai?

Giết chết Viên Thiên Phóng, chiến tích này đủ khiến Hư Độ nổi danh trên giang hồ, thậm chí bước vào mười hạng đầu Phong Vân Bảng.

Có điều lúc này Hư Ngôn lại phát hiện Hư Độ có điểm không đúng.

Dựa theo tính cách Hư Độ, sau khi trở vẽ đáng lẽ hắn sẽ trắng trợn khoác loác trận chiến đó gian nan cỡ nào, mình cường đại ra sao, đến mức miệng không khép lại được.

Thế nhưng giờ gương mặt Hư Độ chẳng có vẻ gì là đắc ý, thậm chí còn trầm mặc không nói năng gì.

“Hư Độ sư huynh, ngươi sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"

Hư Độ thở dài một tiếng nói: “Sư đệ, lần này hình như ta làm sai rồi."

Hư Ngôn cau mày nói: “Ngươi làm sai điều gì?”

Hư Độ nhìn lên không trung lẩm bẩm: “Ta đột nhiên phát hiện so với tên Sở Hưu kia, Viên Thiên Phóng chẳng là cái thá gì.

Hy vọng suy nghĩ của ta là sai, nếu không tương ta sẽ phải hối hận”

Hư Ngôn kinh ngạc, không hiểu ý Hư Độ rốt cuộc là sao.

Lúc này Sở Hưu cũng đã trở về Trấn Võ Đường, hơn nữa sau khi trở về Trấn Võ Đường chuyện đầu tiên y làm chính là bế quan, bế quan ngay lập tức.

Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc có uy lực quá lớn, rút gần hết mọi lực lượng trong người Sở Hưu, bất luận chân khí hay tỉnh thần lực.

Thậm chí hiện giờ Sở Hưu vẫn có cảm giác khí tức hung ác quỷ dị đó vẫn luôn tồn tại trong đầu y, âm thầm ảnh hưởng tới y.

Đương nhiên bên này y bế quan nhưng những chuyện khác cũng không thể bỏ qua được.

Sở Hưu liên thủ với Hư Độ giết chết Viên Thiên Phóng, hành động quá nhanh, nhanh tới mức đám đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng không kịp phản ứng.

Cho nên trước khi Sở Hưu bế quan y đã trực tiếp lệnh cho đám người Mai Khinh Liên xuất thủ, giải quyết toàn bộ lũ này. 

Không có Viên Thiên Phóng, đám người này chỉ là một lũ ô hợp mà thôi, không làm được việc gì.

Lúc này trong một gia tộc nhỏ tại khu vực Yến Đông,

Đoàn Cửu Ngao đang hùng hùng hổ hổ chờ đợi trong phòng khách.

Trận pháp của gia tộc nhỏ này xảy ra vấn đề, khiến hản cũng không mở ra được, bất đảc dĩ chỉ có thể truyền tin mời Viên Thiên Phóng đến. Chắc chẩn khi Viên Thiên Phóng đến lại mắng chửi hẳn kém cỏi rác rưởi, chút việc nhỏ này cũng không làm xong.

“Ta nói này Tôn lão đầu, trong trận pháp kia của các ngươi rốt cuộc có cái gì? Ta cho ngươi biết, vạn nhất đồ trong đó quá kém, vậy đừng trách ta trở mặt!”

Đoạt đồ của người khác còn ghét bỏ đồ của người ta không tốt, chuyện kỳ quặc như vậy cũng chỉ Đoàn Cửu Ngao mới làm được.

Gia chủ Tôn gia là một ông lão nhỏ con dáng vẻ khúm núm, gương mặt giả nua hết sức cung kính nhưng trong lòng cười lạnh không thôi.

Hãn biết hết mọi chuyện, cũng rất tình nguyện phối hợp với Sở Hưu. So với Viên Thiên Phóng, rõ ràng hắn càng tin tưởng Sở Hưu. 

Vị đại nhân kia trước đây dương danh trên chính đất Yến Đông này, lòng tin của hẳn đối với Sở Hưu đương nhiên lớn hơn so với Viên Thiên Phóng.

Đúng lúc này vài võ giả canh cửa đột nhiên hoảng hốt chạy vào, Đoàn Cửu Ngao cau mày nói: “Sao vậy? Sư tổ của các ngươi tới à?"

Đám đệ tử kia vội vàng lắc đầu nói: "Không phải sư tổ, là thủ hạ tên Sở Hưu kia đánh tới cửa!”

Đoàn Cửu Ngao cười lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu đã nhận thua rồi bọn chúng còn dám tới tìm đường chết à?"

Dứt lời Đoàn Cửu Ngao đi ra ngoài, trước mặt hần là Lã Phụng Tiên cùng một số võ giả vốn thuộc vẽ Trấn Võ Đường như Đường Nha.

Đoàn Cửu Ngao cười lạnh nói: “ 'Tiểu Ôn Hầu' Lã Phượng Tiên? Sao nào, đến ra mặt giúp tên huynh đệ kia của ngươi à?

Ngươi không phải người của Trấn Võ Đường, tốt nhất đừng có xen vào chuyện này.

Tên Sở Hưu kia không dám lớn tiếng trước mặt sư phụ ta, ngươi mang nhiều người tới đây làm gì?

Diễu võ giương oai hay là...” 

Hắn còn chưa dứt lời, Phương thiên họa kích trên tay Lã Phụng Tiên đã bộc phát một lưỡng ma khí mãnh liệt tới cực hạn. Một kích đập xuống tạo thành tiếng xé gió khiến người ta đinh tai nhức óc.

Đoàn Cửu Ngao không ngờ Lã Phụng Tiên nói ra tay là lập tức ra tay. Hắn hét lên một tiếng, cánh tay hiện lên từng lưỡng tơ máu, huyết khí cùng ma khí vô biên ngưng tụ thành bàn tay lớn ngăn cản trước người.

Nhưng dưới đòn này của Lã Phụng Tiên, bất luận hắn dùng công pháp võ thuật gì, tất cả đều ầm ầm tan vỡ!

Hơn nữa lần này trong tay Lã Phụng Tiên đang cầm không phải bảo binh bình thường mà là thần binh Vô Song!

Lực lượng hùng hồn xen lẫn cùng ma khí mạnh mẽ, ầm ầm bộc phát. Đó là lực lượng cực hạn, chỉ một chiêu thôi Đoàn Cửu Ngao đã bị đòn này của Lã Phụng Tiên nện cho nổ tung!

Không sai, thật sự là nện cho nổ tung!

Như quả cầu khí nổ tan tành, máu thịt bay đầy trời, cục diện kinh khủng tới cực điểm. Đám đệ tử của Đoàn Cửu Ngao đều choáng váng, ngây ra tại chỗ cả nửa ngày mới rú lên thảm thiết. 

Đường Nha nhếch miệng, có vẻ giờ hắn mới biết thêm về người bạn thân này của Sở Hưu.





Bình Luận (0)
Comment