Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1087

Nhưng công pháp võ thuật này cường đại tinh diệu vượt ngoài tưởng tượng của hắn. Công pháp truyền thừa của Diệp gia hắn so với mấy công pháp này còn chẳng bằng cứt chó.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Căn cơ của ngươi quá yếu, bí điển tẩy tủy Tiên Thiên Công của Đạo môn này có thể giúp ngươi tẩy rửa thân thể, tái tạo căn cơ.

Ma Huyết Đại Pháp là kỳ công của Ma đạo, mặc dù tốc thành nhưng không gây ảnh hưởng xấu gì tới ngươi, có thể giúp ngươi nhanh chóng nâng cao tu vi.

Hóa Huyết Thần Đao là đao pháp phối hợp với Ma Huyết Đại Pháp để thi triển, nhưng đao này phải tiêu hao khí huyết bản thân ngươi, không phải lúc liều mạng ngàn vạn lần không được vận dụng.

Tụ Lý Thanh Long cuối cùng là bí điển đao pháp đại đạo giản đơn nhất, kết hợp tinh túy của đao pháp tàn nhẫn quả quyết nhất.

Kiếm pháp của Diệp gia các ngươi quá yếu, luyện chút bên ngoài là được, bên trong đổi sang luyện đao đi.”

Sau khi truyền thụ công pháp cho Diệp Tiêu, Sở Hưu trực tiếp đá tinh thần của hẳn ra khỏi Huyết Hồn Châu.

Sau khi tinh thần lực trở lại cơ thể, Diệp Tiêu còn thấy chóng mặt, thậm chí tự cấu lấy mình, không tin nổi mọi chuyện là thật.

Nhưng nhìn Huyết Hồn Châu vẫn còn tỏa ra ánh sáng đỏ máu trước mắt cùng những công pháp trong đầu mình, Diệp Tiêu lại không thể không tin.

Nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Tiêu đột nhiên tỏa ra ánh sáng nóng bỏng.

Bất kể người thần bí bị phong ấn trong Huyết Hồn Châu là ai, rốt cuộc hắn có mục đích gì; công pháp kia là thật, chỉ cần có công pháp là sẽ có sức mạnh.

Diệp Tiêu không chút trì hoãn, lập tức bỏ qua cả giấc ngủ khổ tu Tiên Thiên Công!

Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà bĩu môi nói: “Nghe ta nói này, ngươi chọn tiểu tử này có đáng tin cậy không? Thực lực của hắn quá yếu, thiên phú cũng quá kém. Muốn dựa vào hắn gom đủ máu tươi tái tạo cơ thể, khéo mất đến tám năm mười năm mất thôi.

Nếu là ta còn chẳng bằng lừa đối tiểu tử này, giao Huyết Hồn Châu vào tay người khác, bày mưu tính kế khác!”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Muốn gom đủ máu tươi tái tạo cơ thể không cần dựa vào hắn mà dựa vào chính ta. Huống chỉ ngươi đừng coi nhẹ tiểu tử này, trước kia không có cơ hội thì thôi, giờ ta đã cho hắn cơ hội, chắc chắn hẳn có thể bước một bước lên trời!

Hơn nữa tính cách như hẳn thật ra lại dễ khống chế nhất, vừa vặn phù hợp với nhu cầu của ta hiện giờ!”

Lục Giang Hà nghỉ hoặc: “Ngươi nói thật ưr? Sao ta không nhìn ra tiểu tử này có gì đặc biệt?”

“Trước đây thân thế của ngươi ra sao?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.

Lục Giang Hà chần chừ một chút nhưng vẫn nói: “Bản tôn ngày trước là thủy tặc, sao nào? Ngươi đừng coi thường thủy tặc, năm xưa bản tôn là lão đại đứng đầu thủy tặc bảy quận Đông Tê, cho dù hòa thượng Đại Quang Minh Tự hay đạo sĩ Long Hổ Sơn muốn đi qua đường thủy cũng phải đưa tiền mãi lộ, bằng không bản tôn sẽ ném bọn chúng vào nước làm mồi nuôi cá nuôi ba bat”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Sau đó ngươi đá phải tấm sắt, bị tông môn Chính đạo truy sát tới cùng đường mạt lộ. Cuối cùng mới gia nhập dưới trướng Côn Luân Ma Giáo?”

Lục Giang Hà lập tức đỏ mặt, rõ ràng Sở Hưu suy đoán không sai. Với tính cách của hắn, có gặp chuyện như vậy cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Không tiếp tục chế giễu Lục Giang Hà nữa, Sở Hưu chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi xuất thân thuỷ cho dù lúc trước chỉ là một tên thủy tặc nhỏ bé cũng là ngươi đi ức hiếp người khác chứ không phải người khác ức hiếp ngươi.

Nhưng Diệp Tiêu này thì sao? Bị người ta bắt nạt tới mức này rồi, còn không bằng một đống rác, cho nên trong lòng hắn càng không cam lòng!

Một người không cam lòng, một kẻ có dục vọng mới là dễ khống chế nhất.

Trước kia hắn không có lực lượng, giờ ta cho hắn lực lượng, hắn có thể đi tới nước nào tuyệt đối vượt qua những gì ngươi tưởng tượng.

Thiên phú đương nhiên quan trọng rồi, nhưng trừ phi thiên phú của ngươi có thể tới mức như Trương Thừa Trinh, bằng không cũng chỉ vô dụng thôi.

Thế gian này mấy ai thật sự chỉ dùng thiên phú đi từ chỗ thấp lên chỗ cao?”

Lục Giang Hà vẫn còn hoài nghỉ nói: “Có điều người như hắn gia tộc nào chẳng có vài kẻ? Ngươi có chắc hắn có thể ngóc đầu lên được không? Đừng lãng phí thời gian vô ích.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Người chịu chăm sóc cho phụ thân cho dù phụ thân làm liên lụy tới mình, cho dù bị người khác ức hiếp tới chẳng bằng con chó cũng không muốn làm chó, như vậy là có giới hạn trong lòng.

Biết rõ mình không địch lại, khi chịu nhục vẫn có thể ôm hận nhẫn nhịn, chứng minh hắn có một chút nghị lực ẩn nhẫn, không phải loại ngu xuẩn không có đầu óc.

Đương nhiên quan trọng nhất là giờ hắn gặp được ta!

Nếu không có ta, hắn chỉ uất ức cả đời mà thôi. Nhưng giờ đã có ta ra tay, ngươi nghĩ cuộc đời sau này của hắn còn giống như trước hay sao?”

Lục Giang Hà bĩu môi khinh thường, nói cả nửa ngày hóa ra vẫn là Sở Hưu tự có lòng tin về mình, tên này làm màu cũng thật điêu luyện.

€ó điều Lục Giang Hà cũng chẳng vội, Sở Hưu chỉ gửi nguyên thần trong Huyết Hồn Châu, còn hắn bị vây ở đây. Muốn tái tạo thân thể cũng là Sở Hưu tái tạo trước, hắn đứng bên xem kịch mà thôi.

Dù sao cũng bị nhốt năm trăm năm rồi, chỉ cần không để hăn rơi vào trạng thái ngủ say kia, tất cả đều dễ bàn.

Giữa trưa hôm sau, Diệp Tiêu trực tiếp tu luyện từ đêm khuya tới hiện tại, đã luyện Tiên Thiên Công tới nhập môn.

Tốc độ nhanh như vậy không phải vì Diệp Tiêu có thiên phú mà là khi Sở Hưu giao Tiên Thiên Công cho hắn đã đem cả những lý giải của bản thân mình đối với công pháp cùng những chỉ tiết tỈ mỉ truyền vào trong đầu Diệp Tiêu, đã có chút dáng vẻ của quán đỉnh.

Chỗ tốt khi làm vậy là Diệp Tiêu hiện giờ tương đương với chép lại bài tập của mình, vừa đơn giản vừa dễ dàng.

Nhưng khuyết điểm là không tự mình cảm ngộ công pháp, lý giải của hắn đối với công pháp sẽ luôn kém một chút, bất lợi cho tương lai.

Chẳng qua giờ Sở Hưu chỉ cần hắn mau mau chóng chóng mạnh mẽ lên, quan tâm gì tới tương lai?

Dù sao hắn cũng chỉ là một đệ tử chi phụ của một gia tộc nhỏ ở một thị trấn nhỏ. Hắn không có tâm tư cũng chẳng có cách nào biết được những chuyện này.

Sở Hưu không bảo Diệp Tiêu nghe ngóng. Cho dù giờ y biết cơ nghiệp của mình xuất hiện bất trắc gì, y cũng không lo được.

Giờ y thậm chí còn không có cơ thể, cũng biết làm vậy chỉ tăng thêm phiền não.

Cho nên hiện giờ y chỉ có thể nghĩ biện pháp cho những chuyện trước mắt, chờ sau khi tái tạo thân thể, hồi phục thực lực bản thân mới có thể nghĩ sang chuyện khác.

Bình Luận (0)
Comment