Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1096

Nghe đám người Diệp Khôn hỏi như vậy, trong lòng Diệp Tiêu không khỏi nguội lạnh.

Giờ mình đang trọng thương, thế nhưng đám người Diệp gia không buồn hỏi đến hắn, chỉ lo cho an nguy của Diệp Đình.

Đương nhiên giờ Diệp Tiêu cũng biết địa vị của mình trong gia tộc ra sao, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Là lũ thổ phỉ!

Khi chúng ta trở về từ Giang Đông có mua sắm một chút đặc sản của Giang Đông nên bị lũ cướp kia để mắt tới.

Những người khác đều bị lũ cướp giết hết rồi, chỉ có ta mau mắn trốn thoát!”

Nói thật, theo Sở Hưu, khả năng diễn xuất của tiểu tử Diệp Tiêu này thật quá kém, cảm xúc không đủ, không chân thực, ít nhất cũng kém xa mình.

Gặp tình huống như hiện tại đáng lẽ ra Diệp Tiêu nên giả vờ trong lòng vẫn còn e ngại, đau đớn không nỡ tưởng tượng lại khung cảnh lúc trước, kèm theo một chút buồn bã, như vậy mới là hoàn mỹ.

Nhưng giờ biểu hiện của hắn quá bình tĩnh, cảm xúc cũng quá bình thản.

Chẳng qua trước giờ bộ dáng của Diệp Tiêu trước mắt mọi người trong Diệp gia vẫn luôn bướng bỉnh quật cường, hành xử cũng chất phác cho nên không ai nghỉ ngờ.

Diệp Khôn nghe con trai mình bị lũ giặc cướp giết chết, thân hình loạng choạng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Lão đại Diệp Lăng vội vàng đỡ phụ thân, trong ánh mắt đau buồn còn thoáng vẻ vui mừng.

Nhị đệ của hắn trước nay không chịu yên phận, luôn muốn thay vào chỗ của hắn. Giờ tên nhị đệ kia đã không còn cơ hội nữa rồi. _

“Là lũ cướp đường nào? Diệp gia ta thề không chết không thôi với chúng! Diệp Khôn tức giận gầm lên.

Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Không biết. Đây là lần đầu tiên ta rời khỏi Diệp gia, thậm chí còn không biết gì về các thế lực xung quanh, càng không nhận ra lũ cướp kia là ai.”

Những người khác ở đây cũng gật nhẹ đầu. Lũ cướp kia không thể nào chỉ ngồi yên một chỗ, Diệp Tiêu không nhận ra cũng rất bình thường.

Đúng lúc này Diệp Lăng đột nhiên hỏi: “Nhị đệ đã chết, thất thúc lão luyện thành thục như vậy cũng đã chết, vậy sao ngươi trốn được?”

Nghe Diệp Lăng nói vậy những người khác mới phản ứng lại, có vẻ không đúng lắm.

Diệp Đình thân là nhị công tử Diệp gia, đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, trên người cũng có chút thủ đoạn giữ mạng. Trưởng bối dẫn đầu của Diệp gia cũng là lão thất trong chi phụ có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa kinh nghiệm phong phú. Thế nhưng hắn cũng đã chết.

Nếu nói ai có thể trốn được vậy nên là hai người đó mới đúng, sao lại tới phiên Diệp Tiêu?

Diệp Tiêu ho khan một tiếng, lấy thanh đoản đao mà Tôn Trường Minh đưa cho hắn nói: “Lúc ở Tôn gia ta nói chuyện rất hợp với đại công tử Tôn gia Tôn Trường Minh, cho nên Tôn công tử cho ta thanh bảo binh này.

Đám cướp kia không ngờ trong tay hạng nhãi nhép như ta cũng có một bảo. binh như vậy. Bọn chúng bất cẩn bị ta chém đứt binh khí xông ra ngoài. Hơn nữa trong lúc bị đuổi giết ta cũng đã đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên, có vậy mới trốn thoát được.”

Diệp Khôn cầm đoản đao trong tay Diệp Tiêu lên xem, chuôi đao quả thật có ấn ký của Tôn gia, đây là binh khí do Tôn gia tự mình chế tạo.

Còn lúc trước Diệp Tiêu hôn mê nên mọi người không để ý, giờ hắn đã tỉnh, mọi người cũng nhận ra thực lực của hắn. Diệp Tiêu này không ngờ đã bước lên

cảnh giới Tiên Thiên, chuyện này khiến đám người kinh ngạc một hồi.

Trong gia tộc nhỏ như Diệp gia, hai mươi mấy tuổi bước vào cảnh giới Tiên Thiên đã là đối tượng để gia tộc dốc sức bồi dưỡng.

Hôm nay Diệp Tiêu không dựa vào lực lượng của gia tộc không ngờ cũng bước qua cánh cửa này, quả thật là họa phúc đi liền cùng nhau.

Diệp Khôn cầm thanh đoản đao trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Ngươi tạo được quan hệ không tệ với Tôn Trường Minh Tôn công tử thật không?”

Diệp Tiêu cười khổ nói: “Chuyện này làm sao đệ tử lừa gạt mọi người được? Lúc đó có rất nhiều người chứng kiến, gia chủ cứ hỏi thăm những gia tộc khác cũng tham gia tiệc mừng thọ là biết ngay mà.”

Diệp Khôn suy nghĩ, giao lại thanh đoản đao trong Diệp Tiêu nói: “Nếu Tôn công tử đã xem trọng ngươi như vậy, ngươi cũng phải thể hiện tốt một chút. Lần sau gặp lại Tôn công tử đừng khiến hắn mất mặt.

'Từ hôm nay trở đi chuyện đi buôn trong gia tộc sẽ có phần của ngươi. Có gì không hiểu cứ hỏi những người khác trong gia tộc.”

Mọi người ở đây lập tức ngẩn người, không ai ngờ Diệp Khôn lại giao quyền lực quan trọng như vậy cho Diệp Tiêu.

Đương nhiên cũng có nhiều người thấy được Diệp Khôn đang nịnh bợ Tôn Trường Minh. Người thừa kế Giang Đông Tôn thị bọn họ để ý tới người Diệp gia,

đây là chuyện cực tốt, đương nhiên phải lợi dụng một chút rồi.

Quay đầu lại, Diệp Khôn lạnh lùng nói: “Dẫn người tới nơi xảy ra chuyện xem xem có tìm được chút dấu vết nào để lại không.

Nếu tra ra là đám thổ phỉ nào hạ thủ, Diệp gia ta thề không chết không thôi với chúng.”

Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Diệp Tiêu mới thở phào một hơi.

Vừa rồi hắn vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ một khi mình bị phát hiện, những người khác trong Diệp gia sẽ xuất đao chém chết mình.

“Đừng căng thẳng, chuyện thế này sau từ từ sẽ thuần thục, lần thứ nhất lúc nào cũng vậy." Giọng nói của Sở Hưu vang lên trong đầu Diệp Tiêu.

Sắc mặt Diệp Tiêu lập tức tái đi: “Còn lần nữa sao?”

Sở Hưu nói rất sâu xa, ngươi nói dối một lần, vậy sẽ phải dùng vô số lơi fnói dối để bù đắp.

Ngươi giết một người, về sau đương nhiên cũng có vô số người tới muốn giết ngươi. Yên tâm, thời điểm này sẽ không quá xa.”

Nối xong, Sở Hưu chưa có động tĩnh gì, Lục Giang Hà đã cười hắc hắc nói: “Bản tôn dám đánh cược năm xưa lần đầu ngươi giết người nói dối, chắc chăn đã trấn định hơn tiểu tử này nhiều.”

“Làm sao ngươi biết?”

Sự nghiệp cùng thực lực đồng thời khuếch đại, đi tới đâu cũng được người người kính ngưỡng, cảm giác này khiến Diệp Tiêu thấy như đang năm mơ, thậm chí khiến hắn vui quên cả đất trời, thiếu chút nữa quên luôn sự tồn tại của Sở Hưu.

Nhưng buổi tối một tháng sau, Sở Hưu lại đột nhiên nói với Diệp Tiêu: “Ngươi phải chuẩn bị cho tốt.”

“Chuẩn bị cái gì?” Diệp Tiêu vẻ mặt mờ mịt.

“Chuẩn bị giết cha con Diệp Khôn hay diệt toàn bộ Diệp gia!”

Bình Luận (0)
Comment