Kì Tài Giáo Chủ

Chương 131

Thân là người buôn tin giang hồ, kiến thức cơ bản quan trọng nhất là phải có nhãn lực, bất kể người ta là cao thủ thành danh hay tân tú giang hồ vừa ra khỏi nhà cũng vậy, dù sao chỉ cần có chút danh tiếng thân là người buôn tin giang hồ ngươi đều phải nhận ra người ta.

Khi thấy Bạch Cầm Hổ tới trong lòng Lộ Du thắt lại, hắn biết đối phương tới tìm hắn làm gì.

Lộ Du vội vàng để bầu rượu xuống chắp tay nói: “Tại hạ xin ra mắt thập tam gia.”

Ánh mắt Bạch Cầm Hổ lộ ra ý lạnh nói: “Ngươi biết ta?”

Lộ Du vội vàng nói: “Đại danh thập tam gia ai lại không biết?”

“Ngươi đã biết ta thì tốt, thân là người buôn tin giang hồ, ngươi hẳn cũng biết ta tìm ngươi làm gì. Nghe nói ngươi từng có giao dịch với tên Sở Hưu kia. Ta muốn biết tên Sở Hưu rốt cuộc có tới tìm ngươi không, các ngươi giao dịch tin tức gì? Lần cuối hắn xuất hiện là ở đâu!”

Mồ hôi lạnh trên đầu Lộ Du lập tức chảy ròng ròng.

Giao dịch giữa hắn và Sở Hưu không lừa được người khác, dù sao lúc trước hắn kết bạn với Sở Hưu có rất nhiều võ giả chứng kiến.

Có điều có một số việc hắn thật sự không thể nói,không phải vì sợ Sở Hưu mà do Phong Mãn Lâu có quy củ của Phong Mãn Lâu, người buôn tin giang hồ cũng có quy củ của người buôn tin giang hồ. Nói xong thanh danh của hắn cũng tan tành, đời này không thể làm người buôn tin giang hồ nữa.

Cho nên Lộ Du đành nhắm mắt nói: “Thập tam gia xin đừng làm khó tiểu nhân. Thập tam gia ngài cũng biết quy củ của Phong Mãn Lâu rồi mà, tuyệt đối không được phép làm lộ tin tức giang hồ của cố chủ.”

Bạch Cầm Hổ cười lạnh một tiếng: “Một tên buôn tin truyền tin nhảm mà cũng dám nói quy củ gì gì với ta? Đúng là muốn chết rồi!

Ngươi biết ta vậy cũng biết tính cách ta rồi đấy, có một số việc ta không muốn nói lần thứ hai. Ta hỏi lại ngươi một câu, rốt cuộc ngươi nói hay không nói?”

Lộ Du mặt như sắp khóc: “Thập tam gia, nếu ta nói là làm hỏng quy củ trong nghề người buôn tin này. Không phải ta không muốn nói mà là thật sự không thể nói!”

Bạch Cầm Hổ hừ lạnh một tiếng: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Nói xong thanh trường đao như ngọn lửa cháy bừng bừng kia đã rời vỏ, cảm nhận khí tức nóng rực trên lưỡi đao, Lộ Du sợ tới nhắm tịt hai mắt lại.

Đây là bảo binh ngũ chuyển Diễm Dực, nghe nói do Bạch Cầm Hổ tình cờ tìm được một khối kim thiết kỳ dị mang hỏa văn trong một ngọn núi lửa không hoạt động ở khu Cực Bắc, sau đó chế tạo ra. Nó tự mang sức lửa, phải dùng vỏ đao chế bằng hàn thiết mới khiến sức nóng không tiết ra ngoài. Bất cứ cương khí gì chỉ cần truyền vào Diễm Dực đều sẽ biến thành cương khí liệt diễm vô cùng cường đại.

Chỉ bằng chút lực lượng đó của Lộ Du, Bạch Cầm Hổ xuất một đao cũng có thể biến hắn thành tro cốt!

Thân phận người buôn tin giang hồ là bát ăn cơm của Lộ Du, nhưng nếu mạng cũng chẳng còn thì lo gì chuyện cơm với nước nữa?

Trước sức ép kinh khủng của cái chết, Lộ Du đã sắp không chịu nổi định nói hết tin về Sở Hưu ra, có điều ngay lúc này một cánh tay lại hạ xuống thân Diễm Dực Đao của Bạch Cầm Hổ, một luồng chân khí âm hàn băng lãnh ầm ầm bộc phát, triệt để đóng băng Diễm Dực Đao kia, khiến thân đao đỏ thẫm phủ một lớp băng lam.

Bạch Cầm Hổ biến sắc, vội vàng cầm đao lui lại kinh hãi nhìn người trước mặt: “Tề Nguyên Lễ ! Là ngươi!”

Người vừa xuất thủ ăn mặc như lão nhà giàu, khí chất cực kỳ biếng nhác, chính là phó lâu chủ Phong Mãn Lâu tại Bắc Yên, Tam Mục Thần - Tề Nguyên Lễ !



Võ giả Phong Mãn Lâu tại Bắc Yên vốn cực kỳ kín tiếng, đối phương dẫu sao cũng là tổ chức buôn tin, không nổi danh với võ lực. Cũng như Tề Nguyên Lễ này, hắn ở Bắc Yên đã nhiều năm như vậy nhưng lại chưa hề ra tay tới một lần.

Nhưng vừa rồi Tề Nguyên Lễ xuất thủ lại khiến Bạch Cầm Hổ cảm thấy áp lực cực lớn, cỗ chân khí hàn băng kia cực kỳ thuần túy cường đại, thậm chí đã tới mức có thể tùy tiện áp chế bản thân. Tề Nguyên Lễ này sợ rằng chỉ cách Ngưng Thần Tam Cảnh một bước!

Lúc này Lộ Du bên kia thoát chết trong gang tấc, kích động thở hổn hển vài cái rồi chắp tay thi lễ với Tề Nguyên Lễ : “Đa tạ lâu chủ đã ra tay cứu giúp!”

Tề Nguyên Lễ bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đã nói bao lần rồi, phó lâu chủ, phó lâu chủ. Đừng có nhầm lẫn mãi thế.

Có điều tiểu tử ngươi cũng không tệ, Phong Mãn Lâu ta có quy củ của Phong Mãn Lâu, người buôn tin giang hồ đương nhiên cũng có quy củ của người buôn tin giang hồ. Ngươi không làm sai.”

Tề Nguyên Lễ đưa mắt sang phía Bạch Cầm Hổ thản nhiên nói: “Thập tam gia, ta cũng nghe được mấy câu nói lúc nãy rồi. Phong Mãn Lâu ta không truyền tin nhảm mà là phong vân trên giang hồ này!

Cố chủ cầm tiền tới Phong Mãn Lâu ta mua tin, kết quả chúng ta lại lợi dụng lòng tin của cố chủ, quay người bán tin bán hành tung của hắn đi. Loại chuyện phá hoại quy củ như vậy, Phong Mãn Lâu ta không làm được.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đúng là thế lực cường đại nhưng đừng tưởng vì thế mà ép được Phong Mãn Lâu ta phá hỏng quy củ của mình, đập vỡ chiêu bài của mình!”

Bạch Cầm Hổ trước đó còn có thể cứng rắn, một người buôn tin giang hồ hắn cũng chẳng coi ra gì.

Nhưng giờ thực lực Tề Nguyên Lễ lại khiến Bạch Cầm Hổ không nhìn thấu, đành hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu kia đã làm gì thì Phong Mãn Lâu các ngươi cũng biết rồi đấy. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta nhất định phải tìm bằng được hắn!

Lần này coi như ta dùng tiền mua tin. Mau giao tình cảnh giao dịch giữa ngươi và Sở Hưu cùng tin tức gần nhất của hắn cho ta.”

Tề Nguyên Lễ lắc đầu nói: “Mọi chuyện liên quan tới giao dịch giữa Phong Mãn Lâu ta và cố chủ đều không thể lấy ra giao dịch bên ngoài lần nữa. Các ngươi muốn tìm Sở Hưu có thể xuất tiền, Phong Mãn Lâu ta sẽ phát động đại lượng người buôn tin tìm kiếm tin tức Sở Hưu giúp ngươi. Ngươi hẳn cũng biết về phương diện này chúng ta tuyệt đối là chuyên nghiệp.”

Nghe Tề Nguyên Lễ nói vậy Bạch Cầm Hổ tức tối đáp: “Trong tay các ngươi có sẵn tin rồi còn chẳng chịu bán, cứ nhất định phải chơi vòng vo như thế làm gì? Rõ là vẽ rắn thêm chân!”

Tề Nguyên Lễ lắc đầu nói: “Quy củ là quy củ, cho dù có phiền toái cũng phải làm theo quy củ.”

Bạch Cầm Hổ hừ lạnh một tiếng, có Tề Nguyên Lễ tại đây, hôm nay sợ là hắn không hỏi được gì rồi.

Có điều lúc này hắn đột nhiên nhìn sang phía những võ giả cấp thấp báo cáo tình báo lại cho Lộ Du. Bạch Cầm Hổ trực tiếp lấy một khối tử kim ra nói: “Trong các ngươi ai biết gần đây tiểu tử này cùng một sát thủ Thanh Long Hội đi tới nơi nào? Ai cung cấp được tin tức khối tử kim này sẽ là của người đó.”

Nhìn khối tử kim kia, đám võ giả này hai mắt sáng bừng lên, trong đó lập tức có người nói: “Vị đại nhân này, tôi đã từng thấy Lộ Du cùng sát thủ Thanh Long Hội tới Đại Sơn Quận gặp một trận pháp sư lụi bại, nhà tôi ngay gần nơi đó. Tôi tận mắt thấy.”

“À, lúc nào?” Bạch Cầm Hổ lập tức hỏi.

“Ba tháng trước.”

Bạch Cầm Hổ nghe vậy, ba tháng trước thì làm được gì? Hắn cần biết là giờ Sở Hưu xuất hiện ở đâu.

“Gần đây thì sao? Tên Sở Hưu kia có từng tới nữa không?”

Võ giả kia lúng túng: “Không dám dối gạt đại nhân, gần đây tiểu nhân không về nhà nên cũng không biết được.



Có điều hình như Sở Hưu kia để lại thứ gì đó ở nhà lão Hoàng kia.

Lão Hoàng kia là một trận pháp sư đã xuống dốc, tu vi đã phế nên không thể bày trận, cho dù tu bổ một số trận pháp cấp thấp cũng khá khó khăn.

Có điều sau khi Sở Hưu tới, hình như hắn có tiền hơn hẳn, thường xuyên vào trấn mua các loại vật liệu tu bổ trận pháp, chi trả cực kỳ hào phóng.

Hơn nữa trước đó lão Hoàng đều tới quán rượu ăn cơm nhưng giờ lại bỏ tiền ra cho người đưa tới tận nhà, hình như đang bận việc gì đó, thậm chí không có thời gian ra ngoài ăn cơm. Cho nên tiểu nhân nghi ngờ Sở Hưu này rất có thể để thứ gì đó tại chỗ lão Hoàng, nhờ hắn sửa chữa.”

Lộ Du bên cạnh lộ vẻ bất đắc dĩ, đây không phải hắn nói mà là người khác nói.

Đám người thu thập thông tin này chỉ là giang hồ hạng chót nhận tiền thám thính tin tức giang hồ, không tính là người của Phong Mãn Lâu. Bọn họ nói ra đương nhiên không tính là phá hỏng quy củ.

Hơn nữa Lộ Du cũng không khỏi để ý nhiều hơn tới võ giả này, dáng vẻ rất không đáng chú ý nhưng khả năng quan sát lại cực kỳ tinh tế, ngược lại rất phù hợp với yêu cầu của Phong Mãn Lâu.

Bạch Cầm Hổ lập tức kéo võ giả kia lại nói: “Giờ dẫn ta tới chỗ lão Hoàng, nếu thật sự có kết quả, ngươi cứ yên tâm, khối tử kim kia sẽ là của ngươi. Thậm chí nếu ngươi muốn công pháp, muốn địa vị, thậm chí muốn gia nhập Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng được!”

Võ giả kia nghe vậy hai mắt bừng sáng, lập tức dẫn Bạch Cầm Hổ tới trụ sở của lão Hoàng.

Lúc này lão Hoàng ngược lại đang rất thích ý, Sở Hưu chi trả hào phóng như vậy, trong tay hắn còn tới mười mấy lượng tử kim.

Thời đỉnh phong lão Hoàng là trận pháp sư cảnh giới Tiên Thiên, đừng nói mười mấy lượng tử ki, hắn chỉ cần bố trí trận pháp cho một số môn phái nhỏ hoặc thế gia nhỏ, giá khởi điểm đều phải tầm trăm lượng rồi.

Có điều giờ không thể so với lúc trước, hắn coi như ba năm không mở hàng, mở hàng ăn năm.

Nhưng đúng lúc này Bạch Cầm Hổ trực tiếp dẫn người phá cửa lao vào. Lão Hoàng vừa định lên tiếng quát mắng lại thấy mấy thủ đoạn mình bố trí ngoài cửa thậm chí không tới gần người Bạch Cầm Hổ, đều bị cương khí hộ thể của hắn đánh bay. Cảnh tượng này khiến lời mắng chửi đã ra tới miệng lại bị hắn nuốt ngay lại.

Hắn cũng là người có kiến thức, mặc dù hiện tại tu vi đã bị phế nhưng hắn có thể khẳng định cường giả trước mặt tuyệt đối là cao thủ trên Ngoại Cương cảnh!

Người thu thập thông tin dẫn Bạch Cầm Hổ đến bèn cáo mượn oai hùm nói: “Lão Hoàng, vị này là thập tam gia của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Giờ thập tam gia muốn hỏi ngươi một số chuyện, nếu ngươi dám giấu diếm hậu quả ra sao chắc ngươi cũng biết rồi đấy!”

Lão Hoàng nghe vậy giật mình, loại quái vật như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đừng nói hắn hiện giờ, cho dù trong thời toàn thịnh hắn cũng chỉ có thể ngưỡng vọng.

“Lão hủ ra mắt thập tam gia.”

Bạch Cầm Hổ tùy ý xua tay lạnh lùng nói: “Sát thủ Thanh Long Hội, Huyết Ma - Sở Hưu đã từng tới chỗ ngươi phải không? Lần cuối ngươi thấy hắn là lúc nào?”

Lão Hoàng chỉ hơi do dự một chút rồi trực tiếp nói: “Đã từng tới, mới hai ngày trước ta còn gặp hắn.”

Nói xong lão Hoàng trực tiếp thuật lại tin tức về Sở Hưu cho Bạch Cầm Hổ.

Hắn không phải Lộ Du, không cố kỵ quy củ người buôn tin giang hồ cùng Phong Mãn Lâu. Hắn chỉ là một trận pháp sư tu vi đã phế, đối mặt với thế lực cường đại như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, ngoại trừ thành thật kể hết mọi thứ mình biết ra, còn làm gì được nữa?

Bình Luận (0)
Comment