Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1313

 

 Vân Mộng Tử là sư tổ của Lăng Vân Tử, thân phận này đã rất khó xử. 

 Nhưng thân phận của vị ở Chân Vũ Giáo còn khó xử hơn. 

 Người của Chân Vũ Giáo được thả ra chính là chưởng giáo Chân Vũ Giáo tám trăm năm trước, Thanh Thần Chân Nhân - Hàn Cửu Tư. 

 Trong Tam Đại Đạo Môn, thực lực của Chân Vũ Giáo không quá mạnh, mãi tới năm trăm năm trước mới xuất hiện một Ninh Huyền Cơ. 

 Cho nên tám trăm năm trước khi Nguyên Thủy Ma Quật mở cửa, vị chưởng giáo này đích thân đi vào, kết quả bị nhốt ở đó, khiến Chân Vũ Giáo càng không gượng dậy nổi 

 Nhưng chính nghịch cảnh mới xuất hiện anh hùng, ba trăm năm mà Hàn Cửu Tư mất tích chính là thời gian khốn khổ nhất của Chân Vũ Giáo, cũng chính áp lực này mới tạo ra một Ninh Huyền Cơ. 

 Nhưng bây giờ Hàn Cửu Tư trở về, Lục Trường Lưu lại rất khó xử. 

 Một tông môn sao lại có hai chưởng giáo được? 

 May là Hàn Cửu Tư tuy nóng tính nhưng không phải người chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, hắn cũng không mấy coi trọng địa vị quyền thế. 

 Cho nên không đợi Lục Trường Lưu mở miệng, hắn đã chủ động thoái vị. Lục Trường Lưu vẫn là tông chủ, hắn có thể làm trưởng lão Chân Vũ Giáo, góp sức cho Chân Vũ Giáo là được. 

 Khi Vân Mộng Tử tới thuật lại tính toán của bản thân, hai mắt Hàn Cửu Tư sáng bừng lên, lập tức trả lời: “Đương nhiên không thành vấn đề. 

 Phe Chính đạo chúng ta, đặc biệt là nhánh Đạo môn chúng ta, trừ Long Hổ Sơn ra, không ngờ những người còn lại lại lưu lạc tới mức này, đúng là không thể tin nổi. 

 Thời gian tám trăm năm, cuối cùng chúng ta cũng có thể hiện thân trên giang hồ. Không chừng đây là thiên ý, thấy hai nhánh Chân Vũ và Thuần Dương thiếu người nên mới thả chúng ta ra.” 

 Lúc này Lục Trường Lưu cũng ở bên cạnh, nghe vậy hắn vội vàng nói: “Sư tổ và vị đạo trưởng này, Chính Ma Đại Chiến vừa kết thúc không lâu, trước mắt quan hệ giữa hai phe Chính Ma đang rất căng thẳng, có làm chuyện gì cũng phải bàn bạc thật kỹ mới được.” 

 Hàn Cửu Tư xua tay, có vẻ bất mãn nói: “Chưởng giáo, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình là quá mềm yếu. 

 Chân Vũ Giáo ta đã xuất hiện một nhân vật thông thiên triệt địa như Ninh Huyền Cơ, cho dù đối phương và Độc Cô Duy Ngã cùng mất tích, nếu lợi dụng dư uy này, thực lực của Chân Vũ Giáo ta đâu có như hiện giờ. 

 Có đôi lúc phải hành động quả quyết một chút, nếu chuyện gì cũng bàn bạc kỹ lưỡng, càng bàn thì vấn đề càng nhiều, tới cuối cùng còn không dám làm.” 


 Vân Mộng Tử nói thẳng: “Lục chưởng giáo không cần lo lắng, chúng ta cũng tự biết chừng mực, nếu không nắm chắc ở mức độ nhất định thì không gọi là quả quyết mà gọi là lỗ mãng.” 

 Nếu đổi lại là trước kia gặp chuyện này, chắc chắn Lục Trường Lưu sẽ không đáp ứng. 

 Tính cách của hắn như vậy, mà sự phát triển trong tương lai của Chân Vũ Giáo cũng như vậy. 

 Cẩn thận thì không gây ra sai lầm gì lớn, nếu Chân Vũ Giáo có thể xuất hiện một Ninh Huyền Cơ thì đương nhiên cũng có thể xuất hiện Ninh Huyền Cơ thứ hai. Chỉ cần tồn tại trên giang hồ, sẽ có vô số cơ hội. 

 Nhưng trước kia Hàn Cửu Tư cũng là chưởng giáo, suy nghĩ của hắn lại khác. 

 Trước đó Hàn Cửu Tư đã nhường một bước, Lục Trường Lưu cũng không muốn đồng môn tương tàn, có xích mích, cho nên đành phải hỏi: “Vậy Vân Mộng Tử đạo trưởng có kế hoạch gì?” 

 Vân Mộng Tử nheo mắt lại nói: “Đương nhiên ta có kế hoạch rồi, hơn nữa trong kế hoạch này không chỉ chỉ có chúng ta mà còn bao hàm toàn bộ võ lâm Chính đạo! 

 Phải cho một đòn như sét đánh, phải cho chuyện này lớn hẳn thôi. Nếu cứ đánh qua đánh lại lặt vặt như lần trước thì chẳng có ý nghĩa gì.” 

 Sau khi Lục Trường Lưu nghe Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư bàn bạc được kế hoạch đại khái, hắn cũng phải trợn tròn hai mắt. 


 Có phải đám người Vân Mộng Tử bị nhốt trong Nguyên Thủy Ma Quật quá lâu, bị uất ức quá mức cho nên vừa ra ngoài đã muốn làm lớn không? 

 Nhánh Đạo môn hoặc phe Chính đạo xuất thủ mà bọn họ còn cảm thấy không đủ, bọn họ còn muốn kéo cả Đông Tề đồng thời ra tay, từ Chính Ma Đại Chiến biến thành thiên hạ đại loạn! 

 Trước mắt bên phía Bắc Yên, Sở Hưu đã nâng đỡ Hạng Lê thượng vị, Bắc Yên đã trở thành quốc gia được Ma đạo che chở. 

 Hơn nữa trong Bắc Yên, thế lực của hai nhánh Đạo Phật rất ít, gần như không có tông môn Đạo gia nào. Đúng là Đại Quang Minh Tự ở Bắc Yên nhưng lại nằm tại khu vực Cực Bắc ít người qua lại, cho nên không ảnh hưởng gì tới Bắc Yên. 

 Lại thêm hoàng đế Bắc Yên Hạng Lê tự mình tuyên bố Sở Hưu là võ lâm chí tôn ở Bắc Yên, toàn bộ Bắc Yên đã trở thành ma quật! 

 Trong thời điểm này không kích động triều đình Đông Tề động thủ thì phải xin lỗi thế cục này rồi. 

 Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư là cao thủ Đạo môn tám trăm năm trước, phương thức hành xử và ánh mắt họ rất khác với võ giả hiện tại. 

 Tám trăm năm trước giang hồ còn chưa bị Côn Luân Ma Giáo nhất thống giang 

 giang hồ, cho nên các tông môn như trăm hoa đua nở, Chính Ma đánh chém lẫn nhau, có qua có lại, thậm chí có lúc còn đánh mà thành bằng hữu. 

 Hơn nữa tám trăm năm trước thiên hạ không như hiện tại mà là hàng loạt tiểu quốc đại quốc san sát, tính ra phải tới mười mấy. 

 Khi đó còn chưa có Tây Sở, Bắc Yên cũng chỉ là một tiểu quốc man tộc ở Bắc Địa, chỉ có Đông Tề hơi nổi tiếng một chút. Nhưng lúc đó hoàng đế Đông Tề không phải họ Lữ mà là họ Khương. 

 Cho nên trong thời đại đó, tạm không bàn tới thực lực của các chưởng môn tông chủ đại phái trong võ lâm, thì cách làm việc của bọn họ mạnh bạo hơn bây giờ rất nhiều, hở ra là liên hợp mười mấy thế lực, làm dấy lên sóng gió khắp thiên hạ. 

 Thậm chí còn có chuyện một môn phái khống chế một tiểu quốc. 

 Đừng nhìn vũ lực của Chân Vũ Giáo đã không như năm xưa, dù sao Ninh Huyền Cơ biến mất đã lâu. Nhưng trong triều đình Đông Tề, Chân Vũ Giáo lại rất được hoan nghênh, thậm chí còn được hoan nghênh hơn cả Bạch Hổ Đường đã gia nhập triều đình Đông Tề. 

 Chân Vũ Giáo là quốc giáo của Đông Tề, những chuyện tế lễ của triều đình Đông Tề đều nhờ Chân Vũ Giáo phái người đến. Thậm chí bây giờ Khâm Thiên Giám của triều đình Đông Tề cũng là đệ tử của Chân Vũ Giáo. 

 Cho nên khi Lục Trường Lưu ra mặt, Lữ Hạo Xương còn đích thân ra mặt tiếp đón. 

 Tuy Hạng Long đã chết đánh giá Lữ Hạo Xương là loại kém cỏi tầm thường, nhưng không thể không nói Lữ Hạo Xương sống thoải mái hơn Hạng Long nhiều.

Bình Luận (0)
Comment