Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1327

 

 Tình cảnh như vậy, Chử Vô Kỵ có hảo cảm với Đông Tề mới gọi là lạ. 

 “Nam Cung tướng quân, sao phải nhiều lời với loại tặc tử ma đạo này, cứ ra tay là được.” 

 Thủ Chân Tử từ trong quân trận đi ra đứng bên cạnh Nam Cung Vệ Vũ, Hách Liên Trường Phong cũng vậy. 

 Ba người đứng chung một chỗ hình thành thế hợp kích, khoảnh khắc này trong lòng Chử Vô Kỵ lập tức trầm xuống. 

 Đông Tề liên kết võ lâm Chính đạo, đúng là thực lực hết sức kinh khủng. Cho dù ở bên Quan Trung Hình Đường cũng có tới ba cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, có thể thấy áp lực ở những nơi khác lớn tới mức nào. 

 Đối mặt với thế công như vậy, Chử Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, thần binh Diệu Nguyệt trong tay hắn múa lên giữa không trung, ánh trăng máu phủ xuống, không ngờ lại lấy một địch ba, trực tiếp chém về phía ba người! 

 Nam Cung Vệ Vũ cười lạnh một tiếng. 

 “Diệu Nguyệt Pháp Tôn - Chử Vô Kỵ, trong giới Ma đạo thì danh tiếng của hắn cũng không nhỏ. Phải nói là trước khi Sở Hưu xuất hiện, Chử Vô Kỵ chính là người mạnh nhất trong thế hệ mới của Ma đạo. 

 Nhưng ở đây có ai là hạng tầm thường? 

 Đại tướng quân Đông Tề, tổng đường chủ Bạch Hổ Đường, chân nhân thế hệ trước của Thuần Dương Đạo Môn, không có ai là người tầm thường! 

 Chiến đao trong tay Hách Liên Trường Phong chém xuống, Bạch Hổ Sát Thần Cương với sát ý ngập trời xé rách hư không chém tới. 

 Thủ Chân Tử tay niết đạo ấn, Thuần Dương Cương Khí trừ tà phá ma, uy thế vô lượng. 

 Cuối cùng là Nam Cung Vệ Vũ quét ngang thanh Phương Thiên Họa Kích trong tay, thế như phá núi. 

 Ba người liên thủ hợp kích, Chử Vô Kỵ lập tức bị đánh bay, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. 

 Hai bên giao thủ không đến ba chiêu, Chử Vô Kỵ đã trọng thương, ngay cả thần binh Diệu Nguyệt trong tay hắn cũng phát ra một tiếng rên rỉ! 

 Nam Cung Vệ Vũ lắc đầu nói: “Liều mạng chống cự đến cùng? Can đảm lắm, nhưng vẫn vô dụng thôi.” 

 Sau khi Nam Cung Vệ Vũ dứt lời, ngọn lửa trên thanh Phương Thiên Họa Kích của hắn lưu chuyển, cương khí nóng rực nhuộm đỏ nửa bầu trời, một kích đập xuống tạo thành hỏa long gào thét! 

 Ngay lúc Chử Vô Kỵ chuẩn bị thiêu đốt tinh huyết liều mạng, nếu thật sự không được thì mang theo đám người Sở Nguyên Thăng rút lui; một tiếng thét lớn đột nhiên truyền lại, một mũi bên đen nhánh bay tới. Nơi nó đi qua cả thiên địa nguyên khí cũng tịch diệt. 

 Một tiếng nổ lớn vang lên, mũi tên chạm vào hỏa long khí thế hùng hồn kia. Khoảnh khắc sau ngọn lửa đỏ thắm trên hỏa long bắt đầu dập tắt, thay vào đó là ngọn lửa diệt thế màu đen! 

 Ngọn lửa diệt thế kia lan dọc theo hỏa long, kéo dài tới tận Phương Thiên Họa Kích của Nam Cung Vệ Vũ. Hắn lập tức biến sắc, cương khí rực lửa ầm ầm bộc phát quanh người, lúc này mới khu trục được luồng lực lượng kia. 

 "Diệt Tam Liên Thành Tiễn!" 

 Chử Vô Kỵ lập tức thở phào một hơi, còn đám người Nam Cung Vệ Vũ lại biến sắc, trong lòng thầm căng thẳng. 

 Sở Hưu, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chạy từ Yên Kinh Thành đến? Chẳng lẽ hắn nhanh đến vậy?” 

 Giữa không trung, quanh người Sở Hưu là ma khí ngập trời, hắn bước từng bước một đi xuống nhìn Nam Cung Vệ Vũ cười lạnh nói: “Ngươi mà cũng đòi dùng Phương Thiên Họa Kích?” 

 Thấy Sở Hưu xuất hiện, toàn bộ Quan Trung Thành lập tức thở phào. 

 Đừng nhìn trước đó còn có kẻ oán trách Sở Hưu thế này thế kia, đẩy Quan Trung vào chiến hỏa vân vân. 

 Nhưng bây giờ Sở Hưu vừa xuất hiện, bọn họ mới biết thật ra nòng cốt quan trọng nhất của Quan Trung Hình Đường chỉ có một, chính là Sở Hưu. 

 Nam Cung Vệ Vũ sắc mặt đen kịt, đang định nói gì, Sở Hưu lại trực tiếp chỉ vào hắn nói: “Lui binh.” 

 “Nực cười!” 

 Nam Cung Vệ Vũ cười lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi tưởng mình là thiên hạ vô địch chắc? 

 Vũ Lâm Quân ta có tới mấy vạn tinh nhuệ, ngươi tưởng chỉ mình ngươi là có thể giết sạch à?” 

 Sở Hưu quay sang nói với Chử Vô Kỵ: “Dẫn toàn bộ mọi người trong Quan Trung Hình Đường ra khỏi thành tử chiến. Ba kẻ này để ta đối phó.” 

 Chử Vô Kỵ gật nhẹ đầu, lập tức chạy vào trong thành. 

 Lần này Sở Hưu chỉ tới Quan Trung Hình Đường một mình, Hạng Sùng thì về thẳng Yến Kinh Thành. 

 Chỉ mình y là đủ để giải cứu Quan Trung Hình Đường, Hạng Sùng còn phải điều khiển Cửu Long Ấn, không thể rời khỏi Yến Kinh Thành quá lâu. 

 Còn bên phía ba người Nội Cương cảnh, thấy Sở Hưu không coi bọn họ ra gì, sắc mặt cả ba đều tối sầm. 

 Tuy ba người bọn họ đều thừa nhận thực lực của Sở Hưu rất mạnh, thậm chí trong Nguyên Thủy Ma Quật, một đòn toàn lực của y có thể khiến cả Hư Từ 

 của Đại Quang Minh Tự lùi bước né tránh. 

 Nhưng ba người bọn họ cũng không phải hạng vô danh, Sở Hưu nghĩ mình thắng được cả ba người bọn họ chắc? 

 Nhưng không đợi ba người xuất thủ, Sở Hưu đã ra tay trước. 

 Tà Nguyệt Đao đã được y cầm trong tay, lực lượng của tâm ma bắt đầu trấn áp khí linh của Tà Nguyệt Đao. 

 Chỉ có thời gian một khắc đồng hồ, nhưng giải quyết ba người bọn họ, đừng nói là một khắc, nửa khắc cũng đủ! 

 Trường đao chém xuống, giữa không trung hiện lên một vầng trăng khuyết đỏ máu. 

 Vầng trăng đỏ máu này rất giống tình cảnh Chử Vô Kỵ thi triển thần binh Diệu Nguyệt, nhưng trong nhát đao này của Sở Hưu lại ẩn chứa lực lượng âm tà quỷ dị vô tận, thậm chí không gian cũng bị vặn vẹo, hấp thu lực lượng xung quanh. 

 Nhát đao đó nhắm thẳng vào Nam Cung Vệ Vũ. Cảm nhận được lực lượng từ nhát dao, Nam Cung Vệ Vũ lập tức biến sắc. 

 Phương Thiên Họa Kích quét ra điên cuồng, viêm long gầm thét chắn ngang quang người hắn, như một vòng bảo hộ từ ngọn lửa, bao bọc hắn bên trong. 

 Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành nụ cười giễu cợt: “Phương Thiên Họa Kích là hung binh trong chiến trận, chú trọng khí thế. Chiến kích chỉ dùng để công chứ không dùng để thủ. 

 Phương Thiên Họa Kích trong tay ngươi đúng là sỉ nhục.” 

 Nam Cung Vệ Vũ thân là đại tướng quân Đông Tề, thực lực của Vũ Lâm Quân đủ đứng hạng ba trong Cửu Biên Cường Quân, nhưng đúng là hắn dùng Phương Thiên Họa Kích không bằng Lã Phụng Tiên. 

 Tuy hiện giờ Lã Phụng Tiên còn chưa đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng sau khi Lax Phụng Tiên lên tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chắc chắn hắn sẽ mạnh hơn hẳn Nam Cung Vệ Vũ. 

 Tà Nguyệt Đao chém xuống, luồng lực lượng âm tà quỷ dị đó không ngừng hấp thu lực lượng của viêm long, cường hóa bản thân. 

 Đao kích tương giao, phong nhận đỏ máu trực tiếp xé rách viêm long. Nam Cung Vệ Vũ lập tức cảm thấy một luồng lực lượng cực mạnh đánh tới, thân thể bị hất văng ra ngoài. 

 Thân là võ giả trong quân đội, lại dùng loại binh khí cương mãnh như Phương Thiên Họa Kích, đương nhiên Nam Cung Vệ Vũ cũng tu luyện công pháp luyện thể. 

 Nhưng cơ thể của Nam Cung Vệ Vũ có mạnh hơn nữa cũng không mạnh bằng Sở Hưu đã luyện thành chân hỏa luyện thân. 

 Lúc này thế công của Thủ Chân Tử và Hách Liên Trường Phong cũng tới trước mặt Sở Hưu. 

 Ánh sáng Thuần Dương nở rộ trên đạo kiếm của Thủ Chân Tử, như vầng mắt trời lóng lánh chói mắt. 

 Hắn tu luyện Thuần Dương Cương Khí cả đời, lực lượng tinh thuần tới cực hạn. Dưới Thuần Dương Cương Khí, không cho phép bất cứ lực lượng khác biệt nào. 

 Chiến đao trong tay Hách Liên Trường Phong lại như mở núi phá biển, đao mang sắc bén tới cực hạn chặt đứt cả thiên địa nguyên khí. 

 Uy lực sắc bén của tây phương Bạch Hổ Dữu Kim được hắn thi triển tới cực hạn. Ánh đao chém xuống thậm chí còn có huyết ảnh Bạch Hổ quấn quanh Bạch Hổ Sát Thần Cương. 


 Đại Hắc Thiên Ma Thần chắp tay trước ngực, trong con mắt thứ ba trên đỉnh đầu, ngọn lửa diệt thế phủ xuống, uy thế kinh thiên động địa, trực tiếp bao phủ Thủ Chân Tử trong ngọn lửa diệt thế, hấp thu lực lượng Thuần Dương quanh người hắn, ép hắn bộc phát toàn bộ lực lượng, dùng đạo kiếm trong tay chém đứt ngọn lửa diệt thế, có vậy mới chạy thoát được. 

 Chỉ giao thủ có hai chiêu mà cả 3 người đều bị ép lui, trong lúc nhất thời, uy thế của Sở Hưu lên cao tới khó mà tưởng tượng nổi. 

 Đúng lúc này, cánh cửa Quan Trung Thành cũng mở rộng. Dưới sự dẫn dắt của Chử Vô Kỵ và Tiêu Tập, hàng loạt võ giả Quan Trung Hình Đường xông về phía Vũ Lâm Quân ở bên ngoài. 

 Chỉ trong chớp mắt, tiếng chém giết vang vọng, sát ý ngập trời.

Bình Luận (0)
Comment