Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1378

 Lục Giang Hà lạnh nhạt nói: “Theo suy nghĩ của hai vị này, cho dù có hậu bối đến tìm truyền thừa của họ, nếu không phá giải được những trận pháp cơ quan trước đó thì chỉ là rác rưởi. 

 Một tên rác rưởi có tư cách gì kế thừa truyền thừa của hai đại Ma Tôn?” 

 Mai Khinh Liên lập tức nghẹn lời, tuy nghe rất có lý nhưng sao cô vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng? 

 Lục Giang Hà chỉ vương tọa đồng xanh nói: “Thật ra bốn vương tọa này dùng đồng xanh chế tạo nên. Nhưng trên đó khắc một chút trận pháp, cho nên đông ấm hè mát, ngồi lên đó rất thoải mái. 

 Trước đây bản tọa xin giáo chủ một cái, tiếc là giáo chủ hẹp hòi không cho ta. 

 Bốn tên kia coi cái ghế này như bảo bối, ta dám cam đoan truyền thừa mà họ lưu lại ở dưới cái ghế này. 

 Nhưng tốt nhất các ngươi nên cẩn thận một chút, có trời mới biết rốt cuộc bọn họ để lại cái gì.” 

 Đám người Sở Hưu nhìn nhau, đầu tiên di chuyển thi thể hai vị Ma Tôn sang một bên, sau đó điều khiển chân khí chậm rãi đẩy hai chiếc vương tọa ra. 

 Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng trận pháp bùng lên dưới chân vương tọa, một mùi tanh hôi gay mũi lan tỏa. 

 Lục Giang Hà đột nhiên biến sắc, hét lớn: “Là Thôn Thiên Trùng! Sao lão già Thiên Khốc Ma Tôn kia dám giữ lại cái này? Chẳng phải hắn tiêu hủy hết rồi à?” 

 Lục Giang Hà vừa dứt lời, trong ánh sáng trận pháp có vài con côn trùng kỳ dị nhảy ra. 

 Đám côn trùng này chỉ lớn cỡ ngón cái, tướng mạo cực kỳ tà ác quỷ dị. 

 Toàn thân như nhuyễn trùng nhưng cái miệng lại chiếm một phần ba thân thể. 

 Lục Giang Hà nhanh chóng nói: “Thứ này là Thôn Thiên Trùng, không biết Thiên Khốc Ma Tôn kiếm đâu ra nó, có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ, binh khí đan dược, thịt người cương khí, cho dù là tinh thần lực nó cũng hấp thu được. 

 Hơn nữa thứ này cực kỳ quỷ dị, chỉ cần bọn chúng tỉnh táo lại, cho dù là thiên địa nguyên khí, đất đai bùn nhão, bọn chúng đều có thể cắn nuốt được, hơn nữa cũng tiêu hóa được. 

 Có thể nói chỉ cần số lượng đủ nhiều, chỉ cần ngươi không xử lý tất cả bọn chúng trong nháy mắt, bọn chúng có thể gặm ngươi tới mức không còn cả cặn bã! 

 Trước đây giáo chủ đã từng nói thứ này đến từ Hoàng Tuyền Thiên gì đó, là lệ khí của thiên địa biến thành, dù sao cũng cực kỳ huyền bí, tổn thương thiên hòa, tốt nhất đừng xuất hiện trên thế gian. 

 Ta còn tưởng Thiên Khốc Ma Tôn đã xử lý tất cả bọn chúng, không ngờ hắn lại lưu lại.” 


 Nói xong mấy câu này, ánh mắt Lục Giang Hà lộ rõ vẻ sợ hãi, hiển nhiên hắn từng chịu thiệt trước mấy con côn trùng nhỏ này. 

 Hắn đang định bàn bạc cách giải quyết với Sở Hưu, chỉ thấy pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần hiển hiện sau lưng y, trong con mắt thứ ba tỏa ra ngọn lửa diệt thế nóng rực, bao phủ rồi đốt trụi đám Thôn Thiên Trùng này. 

 Bản thân Thôn Thiên Trùng không có lực lượng, đặc tính của nó là thôn tính tất cả mọi lực lượng. 

 Một người bình thường giơ chân cũng đạp được một đống, nhưng chỉ cần có một con đến gần ngươi là có thể cắn nuốt ngươi. 

 Còn ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu lại được sinh giữa thiên địa, là thể hiện của lực lượng sinh diệt diễn hóa tới cực hạn. 

 Ngọn lửa diệt thế không cách nào dập tắt, chỉ có thể dùng lực lượng ngang hàng để ngăn cản. 

 Cho nên cứ như thế, cho dù Thôn Thiên Trùng nuốt được ngọn lửa diệt thế, nhưng lực lượng bản thân nó quá yếu, còn chưa tiêu hóa đã bị ngọn lửa diệt thế đốt sạch. 

 Thôn Thiên Trùng được Lục Giang Hà mô tả cực kỳ nguy hiểm lại bị Sở Hưu giải quyết chỉ trong một chiêu. 

 Lục Giang Hà trợn tròn hai mắt: “Có thế thôi là xong à?” 


 Sở Hưu gật đầu nói: “Không thì ngươi còn muốn thế nào? Tất cả sinh diệt trên thế gian đều trong luân hồi, vốn không có thứ gì là không có cách phá giải.” 

 Nói đoạn, Sở Hưu và mọi người lập tức tới bên dưới vương tọa, bên trong đặt mấy hộp báu, chỉ nhìn chất liệu đã thấy bất phàm. 

 Có thể hành động lần này bọn Sở Hưu rất thuận lợi, ít ra không có gì trúc trắc, chuyện này rất hiếm thấy đối với Sở Hưu. 

 Dù sao y không phải Lã Phụng Tiên, không có vận may tốt đến vậy. Lần này tìm được đồ thuận lợi như vậy cũng không dễ dàng. 

 Mở hộp báu ra, đám người Sở Hưu kiểm tra đồ vật trong đó. 

 Một hộp báu trong đó chứa đại lượng điển tịch, mở ra xem thì liên quan tới đủ các phương diện nhu luyện đan, luyện khí, tính toán thiên cơ cách thứ. 

 Đương nhiên những thứ này không mấy tác dụng với Sở Hưu, nhưng dù sao đây đều là bảo vật mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại, có thể nói là chí bảo đối với những người theo đạo này, võ đạo như Viên Cát đại sư, Phong Bất Bình. Thậm chí Sở Hưu có thể đưa những điển tịch luyện khí cho Mạc Dã Tử đại sư. 

 Hộp báu thứ hai lại có rất nhiều ma công, cũng là Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại, nhưng công pháp Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại quá tạp nham, thường theo hướng quỷ dị, uy lực không quá mạnh. Sở Hưu không định tu luyện, ném sang cho Ngụy Thư Nhai, để lão chia cho những võ giả trong nhánh Ẩn Ma tu luyện. 

 Lần Chính Ma Đại Chiến này võ giả của nhánh Ẩn Ma đã dốc nhiều công sức, không ít người tử chiến đến cùng, còn có Vô Tướng Ma Tông cũng kiên quyết đứng về phía y, dù sao cũng phải chia cho họ chút mới được, bằng không lần sau còn ai dám bán mạng cho ngươi? 

 Khi Sở Hưu mở hộp báu thứ ba lại chỉ thấy một tấm ngọc giản, kiểm tra nội dung của ngọc giản, Lục Giang Hà nói: “Đây là tâm pháp của Vô Tâm Ma Tôn, Thiên Tâm Bất Tử Quyết, ma công chí cường cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có hứng thú tu luyện không? Mà kể cả ngươi có hứng thú cũng không mấy tác dụng, ngươi đã có Bất Diệt Ma Đan rồi.” 

 Sở Hưu cũng xem lướt qua Thiên Tâm Bất Tử Quyết, đặc điểm của công pháp này là khi lâm trận cưỡng ép thôn tính lực lượng của đối phương, bất luận có tiêu hóa được hay không, khi bản thân bị trọng thương có thể dùng luồng lực lượng này tu bổ chính mình. 

 Thậm chí còn có thể cực đoan hơn một chút, nếu không còn lực lượng thì dùng khí huyết, thiên địa nguyên khí, tất cả đều có thể thôn tính để chữa trị, nhưng tác dụng phụ là các loại lực lượng dị chủng chất đống trong cơ thể, cần tốn thêm thời gian phân giải, bằng không sẽ ảnh hưởng tới chiến lực. 


 Bức tượng đó là một thứ hết sức lạ lẫm, như Phật mà không phải Phật, đỉnh đầu đội Phật quan, nhưng mặt mũi dữ tợn, người có bốn tay, ở trần nhưng lại trải rộng ma văn. 

 Phong cách này rất giống với Đại Hắc Thiên Ma Giáo, nhưng lại không giống lắm. 

 Sở Hưu kiểm tra một lượt, pho tượng kia thật sự chỉ là tượng, ngoài ma văn hơi kỳ dị ra, chỉnh thế chỉ được điêu khắc bằng đá. 

 Tuy Sở Hưu không hiểu những ma văn kia nhưng không biết vì sao, nhìn chúng y cứ có cảm giác quen thuộc.

Bình Luận (0)
Comment