Lời nói của Sở Hưu khiến bọn Ngụy Thư Nhai sửng sốt.
Chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã? Bọn họ còn không biết liệu giáo chủ còn sống hay đã chết, lấy đâu ra chuyển thế gì?
Ngụy Thư Nhai đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía thi thể Thiên Khốc Ma Tôn và Vô Tâm Ma Tôn nói: “Ngươi định lợi dụng thi thể hai vị ma tôn này, bố trí một cái bẫy?”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Đúng vậy, nhưng chi tiết phải đợi lúc về hoàn thiện đã.
Tất cả mọi thứ ở đây, kể cả con rắn đen kia cũng phải mang theo, ngay cả những trận pháp đã hỏng cũng không thể bỏ lại.”
Nghe Sở Hưu đã có kế hoạch và tự tin, Ngụy Thư Nhai cũng không khuyên nhủ tiếp, chờ tới khi về rồi nói cũng không muộn.
Kết quả là mọi người trực tiếp cất hết những bí bảo như hộp báu không gian, dọn trống toàn bộ hang động này.
Lúc này ở thế giới bên ngoài, phía cuối thuyền, Tống lão tam đang thích chí cầm bình rượu nhỏ nháp từng ngụm.
Lần này hắn hoàn thành nhiệm vụ mà các vị đại nhân giao phó, khi trở về chắc chắn địa vị sẽ cao hơn lúc còn ở Thương Long Hạm Đội.
Hơn nữa theo hắn thấy, hắn đã hoàn thành tám phần mười nhiệm vụ lần này, đã tìm được địa điểm thì khi về sẽ không thành vấn đề.
Đúng lúc này, trên mặt biển xa xôi, một võ giả áo trắng đạp nước đi tới, phải nói là sóng biển chủ động nâng thân thể hắn tới.
Tuy thực lực bản thân Tống lão tam không ra làm sao, nhưng hắn cũng là người từng thấy việc đời, chỉ trong chớp mắt đã đoán ra vị đang tới chắc chắn là cường giả trong cường giả.
Đây là điều khiến hắn không khỏi căng thẳng trong lòng, rốt cuộc vị cường giả này có liên quan gì tới mấy vị đại nhân trước đó? Vạn nhất bọn họ đánh nhau, liệu cổng thành bốc cháy có gây vạ cho cá dưới cao không?
Đúng lúc này, cường giả kia lại đi thẳng về phía hắn, khiến Tống lão tam lập tức run rẩy.
Nhưng vị cường giả này chỉ đi tới trước mặt hắn, khách khí hỏi: “Xin hỏi, ngươi có biết...”
Nói đến đây, cường giả kia đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía hòn đảo nhỏ rồi nói: “À, không cần, ta biết rồi.”
Sau khi cường giả kia dứt lời, không ngờ thân hình của hắn lại lập tức biến mất, một khắc sau hắn như xuyên qua không gian, xuất hiện trên hòn đảo nhỏ kia.
Tống lão tam bị dọa tới mức ngồi bệt trên sàn thuyền.
Tuy vị cường giả vừa rồi không bộc lộ khí tức kinh khủng gì, nhưng đối mặt với cường giả như vậy, trong lòng Tống lão tam lại bất giác cảm thấy kính sợ, như đang kính sợ thiên địa này.
Lúc này, đám người Sở Hưu vừa dọn sạch mọi thứ trong hang động vào hộp báu không gian, bọn họ vừa định bỏ đi đã thấy một người mặc áo trắng đứng trước hang động, sắc mặt bình tĩnh hiền hòa nhìn bọn họ.
Trong chốc lát, đám người Sở Hưu đều ngẩn ta tại chỗ, có thế nào bọn họ cũng không ngờ mình lại gặp Chung Thần Tú ở đây.
Người vừa xuất hiện trước mặt Sở Hưu chính là thiên chủ Tự Tại Thiên Chung Thần Tú, là chí cường giả đệ nhất đương thời.
Nhưng Sở Hưu suy nghĩ cẩn thận lại cũng thấy bình thường, theo truyền thuyết thì Tự Tại Thiên nằm ở điểm cuối Đông Hải, nơi này cũng trong phạm vi Đông Hải, Chung Thần Tú xuất hiện ở đây mới là bình thường.
Nhưng điều không bình thường là vì sao hắn lại xuất hiện trước mặt đám người bọn mình? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Sở Hưu đã từng nói một câu, đừng dùng suy nghĩ của mình để phỏng đoán suy nghĩ của những cường giả cấp bậc trên mình, bởi vì như vậy rất nực cười.
Bây giờ Sở Hưu đang trong tình trạng lúng túng như vậy, y không thể đoán được vì sao Chung Thần Tú lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hai bên lúng túng như vậy vài giây, Chung Thần Tú lấy ra một thứ mà Sở Hưu rất quen thuộc, đúng là chìa khóa Thông Thiên có ma văn mà hắn từng lấy được trong Nguyên Thủy Ma Quật.
"Ta muốn cái này."
Sở Hưu không buồn do dự, trực tiếp lấy chìa khóa Thông Thiên có ma văn ra, giao cho Chung Thần Tú.
Y không biết Chung Thần Tú muốn thứ này làm gì cũng không biết rốt cuộc Chung Thần Tú làm thế nào mà biết được bọn họ lấy được thứ này, hơn nữa còn chạy tới nhanh như vậy. Y chỉ biết chênh lệch cảnh giới giữa mình và Chung Thần Tú đã lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi, trước uy thế lực lượng tuyệt đối như vậy, bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng chỉ là trò cười, bất cứ mưu kế gì cũng chỉ là trò cười.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, có đôi khi nhận thua mới là cách giải quyết duy nhất, càng giãy dụa không khéo kết quả càng tồi tệ.
Chung Thần Tú cầm hòn đá kia, hài lòng gật nhẹ đầu.
Nhìn Sở Hưu, hắn nâng tay, khẽ cau mày rồi lại hạ tay xuống, suy nghĩ rồi lại nâng tay lên rồi lại hạ xuống.
Cảnh tượng này khiến đám người Sở Hưu buồn bực, rốt cuộc vị cường giả đệ nhất thiên hạ đương thời này định làm gì?
Lục Giang Hà ở bên còn bị dọa tới mức toàn thân run rẩy, không phải vị kia đang nghĩ dùng một tay đập chết Sở Hưu hay là dùng hai tay đập chết Sở Hưu
mới tốt đấy chứ?
Một lát sau, Chung Thần Tú buông tay xuống nói nhỏ: “Ta nợ ngươi một nhân quả, ngươi có chuyện gì muốn ta làm giúp không?”
Sở Hưu hơi sửng sốt, đám người Ngụy Thư Nhai cũng ngạc nhiên. Bây giờ coi như bọn họ đã hiểu, vị đệ nhất nhân trong thiên hạ đương thời này có vẻ... đầu óc không được bình thường.
Hắn nói nhân quả là chỉ chìa khóa Thông Thiên có ma văn kia, thật ra đa số mọi người trên giang hồ đều không để ý.
Nói một lời tàn khốc một chút thì chỉ có cường giả mới có quyền sở hữu bảo vật.
Ngươi không có thực lực thì không thể bảo vệ của cải của bản thân, thất phu vô tội, mang ngọc thành tội, có bị cướp cũng chẳng có cách nào.
Nhưng điều khác biệt là, kẻ bá đạo thì ra tay cướp đoạt, dám phản kháng thì giết người.
Dối trá một chút thì uy hiếp dụ dỗ đoạt lấy rồi bố thí cho ngươi một số thứ vụn vặt không đáng kể, ngươi còn phải cảm tạ ân tình của người ta.
Nhưng Chung Thần Tú không phải cả hai loại trên, hắn nói nợ Sở Hưu một nhân quả là một nhân quả, không phải gian xảo bố thí mà như tiến hành một trao đổi công bằng.
Sở Hưu không biết Chung Thần Tú có thói quen hỏi đường, nếu biết y đã hiểu rốt cuộc Chung Thần Tú đang nghĩ gì.
Hắn chỉ đường cho Chung Thần Tú, Chung Thần Tú cũng muốn cho hắn cơ duyên.
Nhưng khổ nỗi thiên phú bản thân Phương Thất Thiếu đã rất tốt, không cần Chung Thần Tú cho cơ duyên. Còn nếu cho nhiều là phá hỏng cân bằng của hắn, cho nên cuối cùng Phương Thất Thiếu không có cơ hội được sờ đầu.
Còn lần này Sở Hưu may mắn hơn Phương Thất Thiếu rất nhiều.
Vật này là y lấy được trước cho nên Chung Thần Tú chỉ yêu cầu. Nếu như lúc ở Nguyên Thủy Ma Quật, thứ này chỉ là vật vô chủ, e là Chung Thần Tú sẽ trực tiếp ra tay cướp, không nợ nhân quả của bất cứ ai.