Ngày trước đám người Tư Vô Nhai đều là bậc đại nhân như tông chủ hay trưởng lão của các đại phái Ma đạo, đương nhiên không chịu được chuyện này, cho nên lần trước bọn họ mới có ý đồ đào bới căn cơ của Sở Hưu, chiếm cứ một bộ phận lực lượng của nhánh Ẩn Ma, kết quả ai ngờ nhánh Ẩn Ma đã tới mức độ đó rồi mà còn không thỏa hiệp.
Bây giờ Sở Hưu và Chử Vô Kỵ trở mặt, chuyện này cũng cho Tư Vô Nhai một cơ hội, một cơ hội lật mình khống chế nhánh Ẩn Ma!
Tư Đồ Khí ở bên cạnh do dự nói: “Tư huynh, hay là lần này chúng ta bỏ qua đi. Tin tức giáo chủ chuyển thế đã lan truyền, lúc này làm nhiều thì sai nhiều, chẳng bằng kiên nhẫn chờ thêm một thời gian, xem chuyển thế của giáo chủ có xuất hiện thật không, sau đó chúng theo theo dõi tình hình mà hành động.”
Tư Đồ Khí đã hai ba lần chịu thiệt dưới tay Sở Hưu, nói thật, hắn đã thấy e ngại Sở Hưu.
Bây giờ lại bảo hắn đối nghịch với Sở Hưu, Tư Đồ Khí cũng do dự.
Nhưng dù sao hắn cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, là một trong những dại lão trong giới Ma đạo, tính toán của hắn là dùng bất biến ứng phó với vạn biến.
Nếu Độc Cô Duy Ngã thật sự xuất hiện, hắn lập tức gia nhập dưới trướng giáo chủ, hơn nữa còn định bôi xấu Sở Hưu trước mặt giáo chủ.
Nếu Độc Cô Duy Ngã vẫn không xuất hiện, Chử Vô Kỵ lại trở mặt với Sở Hưu, khi đó hắn mới tìm cơ hội đối phó với Sở Hưu. Bây giờ hành động thì quá sớm.
Tư Vô Nhai cau mày nói: “Kiên nhẫn chờ đợi? Thời gian không chờ ta, bỏ lỡ cơ hội lần này thì phải chờ đến lúc nào?
Tư Đồ huynh, ngươi phải biết trước đó dưới trướng Sở Hưu vững chắc như thép, chuyện phân liệt như lần này đã ít lại càng thêm ít.
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, có hối tiếc cũng không kịp.”
Tư Vô Nhai khá coi thường Tư Đồ Khí.
Võ giả trong thế hệ của hắn sinh ra trong thời loạn, chém giết tung hoành giữa giang hồ và triều đình, quyền thế trong tay sánh ngang với Chính Ma của các đại phái.
Kết quả rõ ràng thực lực đám người Tư Đồ Khí không yếu nhưng lại sa sút tới mức này, còn bị một tiểu bối như Sở Hưu ức hiếp, đương nhiên hắn thấy khinh thường rồi.
Hơn nữa Tư Vô Nhai cũng không có cảm thụ trực quan về Độc Cô Duy Ngã.
Sau khi rời khỏi Nguyên Thủy Ma Quật, đám người Tư Vô Nhai cũng dựa vào nhiều con đường khác nhau tìm hiểu một chút về giang hồ hiện tại, chủ yếu là Ma đạo. Bọn họ được nghe nhiều nhất là bốn chữ Độc Cô Duy Ngã.
Truy trong lời đồn đại đã miêu tả Độc Cô Duy Ngã cường đại ra sau, khó tin tới mức nào, nhưng một là Tư Vô Nhai không trải qua thời đại đó, hai là hắn không như đám người Tư Đồ Khí, từ nhỏ đã nghe truyền thuyết về Độc Cô Duy Ngã lớn lên, cho nên hắn cảm thấy những tin đồn về Độc Cô Duy Ngã có phần khoa trương.
Cho nên bây giờ Tư Vô Nhai không định đặt lợi ích của bản thân vào một kẻ chuyển thế hư vô mờ ảo.
Thấy Tư Vô Nhai kiên quyết như thế, Tư Đồ Khí ở bên cạnh cũng không nói gì tiếp.
Sau khi hắn và Tư Vô Nhai liên thủ tới đào nền móng của nhánh Ẩn Ma, hắn và nhánh Ẩn Ma đã cắt đứt triệt để.
Thậm chí ngay cả bọn Tần Triều Tiên vốn trung lập, sau chuyện này cũng không muốn tiếp xúc với hắn.
Tuy lần đó đám người Tần Triều Tiên không hỗ trợ nhưng dù sao mọi người cùng là người trong nhánh Ẩn Ma, ngươi không giúp đỡ thì thôi còn định nhân lúc cháy nhà mà hôi của, hành động này đúng là quá đáng.
“Vào thành đi.”
Tư Vô Nhai vung tay, đám người đi vào trong Vệ Thành.
Vệ Thành là tòa thành vừa được Giang Sơn Các thành lập khi lên thống trị Ngụy Quận, tiêu tốn rất nhiều tiền của, được bọn họ coi như đô thành.
Bây giờ ư, Vệ Quốc đã không còn, Ngụy Quận lại trở thành Ngụy Quận, đô thành này cũng hóa thành trò cười.
Thật ra Bắc Yên vốn không có gì khó chịu với Vệ Quốc, Sở Hưu đã đưa tin cho Hạng Lê, Giang Sơn Các chịu nhận thua thì mọi chuyện vẫn như cũ.
Nhưng Triệu Nguyên Phong sau khi tới Bắc Yên lại thấy thấp thỏm, hắn chủ động xóa tên Vệ Quốc, khôi phục lại Ngụy Quận của Bắc Yên.
Lúc này trong một cung điện của Vệ Thành, đương nhiên nơi này vốn là hoàng cung, nhưng bây giờ Giang Sơn Các đã gỡ bỏ một số trang trí phạm húy.
Triệu Nguyên Phong nhìn Chử Vô Kỵ ngồi đối diện mình, âm thầm cười khổ. Đối phương đã tới Vệ Thành rất lâu rồi, mang theo cả đám võ giả nhánh Ẩn Ma ở lại đây mà không chịu đi, như muốn xây nhà tại chỗ này.
Hắn cũng biết chuyện Chử Vô Kỵ và Sở Hưu trở mặt, cho nên hắn thật sự không muốn Chử Vô Kỵ ở lại tại đây, kẻ này có khác gì quả bom hẹn giờ?
Nhưng mấu chốt là, hắn cũng không dám đuổi Chử Vô Kỵ đi.
Trước đó Giang Sơn Các đã bị trọng thương, một vị trưởng lão đã chết, còn tổn thất không ít đệ tử, có thắng được những người Chử Vô Kỵ mang theo hay không cũng là một ẩn số.
Quan trọng nhất là, trước mắt hắn cũng không biết rốt cuộc tình hình bên
Chử Vô Kỵ và Sở Hưu ra sao.
Người có uy danh lớn nhất trong nhánh Ẩn Ma, cũng là người tự tay đề bạt cả Sở Hưu và Chử Vô Kỵ, hiện giờ Ngụy Thư Nhai đang bế quan.
Vạn nhất sau khi Ngụy Thư Nhai xuất quan, hắn dùng uy danh của mình áp đảo cả Sở Hưu và Chử Vô Kỵ, bắt hai người hòa giải. Kết quả không dưng hắn lại đắc tội với người ta, thế mới gọi là xui xẻo.
Cho nên Triệu Nguyên Phong đành thận trọng nói: “Chử huynh, chuyện giữa ngươi và Sở đại nhân chỉ là chút vấn đề nho nhỏ mà thôi, đâu cần giương cung bạt kiếm như vậy?
Ngươi cứ ở Ngụy Quận như vậy cũng không phải cách hay, chi bằng về Trấn Võ Đường nói thẳng ra, không khéo mọi chuyện đều được giải quyết thì sao?”
Chử Vô Kỵ nhìn Triệu Nguyên Phong một cái, hừ khẽ một tiếng nói: “Sao nào, Triệu các chủ định đuổi ta đi đấy à?
Phải biết năm xưa Ngụy Quận này chính là Ngụy Quốc của Chử gia ta. Nói đúng hơn đây vốn là địa bàn của Chử mỗ.
Bây giờ Triệu các chủ ngươi chiếm cứ nơi này, ta đã không nói gì thì thôi, ngươi còn định đuổi ta đi?”
Triệu Nguyên Phong cười xấu hổ nói: “Chử huynh nói đùa, làm sao ta lại đuổi ngươi cơ chứ, ta chỉ...”
Hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài đã có giọng nói vọng vào: “Ngụy Quận không thể chứa được Chử huynh, nhưng giang hồ luôn có chỗ dung thân cho Chử huynh.
Huống chi cơ nghiệp của nhánh Ẩn Ma hiện giờ là nhờ ngày trước Chử huynh và tên Sở Hưu kia cùng nhau gây dựng. Vì sao Chử huynh phải rút lui, biếu không cho tên Sở Hưu kia?
Nhưng bọn họ nghênh ngang đi vào như vậy rõ ràng là không nể mặt Giang Sơn Các của hắn.
Chử Vô Kỵ thấy đám người Tư Vô Nhai tới thật, hắn cũng nhíu mày.
Lần này Sở Hưu bảo hắn diễn trò chủ yếu là thu hút sự chú ý của những tông môn Chính đạo, giả vờ như Ma đạo nội đấu, tạo cơ hội cho Sở Hưu leo lên Côn Luân Sơn.
Kết quả ai ngờ đám người Tư Vô Nhai lại thật sự mắc câu, còn tới tận nơi này tìm hắn. Xem ra hắn không rảnh rỗi được rồi, còn chuốc thêm việc vào người!