Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tư Vô Nhai, ngươi quá đề cao bản thân. Ta và Chử tiền bối trở mặt chỉ là để đám Chính đạo xem kịch, để bọn chúng đừng tới quấy rối ta lên Côn Luân.
Kết quả các ngươi lại lao đầu vào, đúng là tự tìm đường chết!
Muốn diệt giặc ngoài phải trừ thù trong, năm xưa Thánh giáo ta quật khởi trên giang hồ ra sao, các ngươi còn nhớ chứ?
Bước đầu tiên không phải đối phó với những tông môn Chính đạo mà là thanh lý toàn bộ đám người tầm mắt hạn hẹp trong nội bộ Ma đạo.
Cũng như những kẻ các ngươi, ngoài cản trở ra còn có tác dụng gì? Cho nên, chết cả đi!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, thân hình y lao thẳng về phía Tư Vô Nhai.
Đám người tám trăm năm trước đã gây không ít phiền toái cho y.
Người bên Chính đạo kích động Đông Tề ra tay với Bắc Yên, làm dấy lên một trận Chính Ma Đại Chiến.
Đám người Ma đạo lại nhân lúc cháy nhà mà hôi của, đã sớm vượt qua giới hạn chịu đựng của Sở Hưu.
Lần này Sở Hưu cũng không nhịn nữa, vừa hay nhân cơ hội này giải quyết luôn bọn họ.
Thương Thiên Lương theo sau Sở Hưu, hắn lại rất hứng thú với Thôn Thiên Ma Hồ.
Thứ này có thể ảnh hưởng tới quy tắc của thiên địa, tuy bây giờ chưa hoàn toàn phát huy tác dụng nhưng trên thực tế đã ảnh hưởng tới hắn.
Nếu để thứ này thật sự phát huy được năng lực, không khéo nó có thể thay đổi quy tắc trong một khoảng thiên địa, khiến cho chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền không thể điều khiển thiên địa.
“Tiểu tử Sở Hưu, những người khác giao cho ngươi, lão phu rất hứng thú với bình rượu này, định chơi đùa một chút.”
Sau khi dứt lời, Thương Thiên Lương lao thẳng về phía Thôn Thiên Ma Hồ, một tay phất lên, trực tiếp xé rách ma khí vô biên.
Sở Hưu cũng không quan tâm, đối phó với đám người Tư Vô Nhai này y cũng chẳng thấy áp lực gì, không cần Thương Thiên Lương ra tay hỗ trợ.
Sở Hưu cầm Tà Nguyệt Đao trong tay, ma khí vô biên ngưng tụ trên thân đao, huyết huyệt đỏ máu vặn vẹo không gian, thôn tính tất cả mọi lực lượng.
Tư Vô Nhai quát khẽ một tiếng, quang người hắn hiện lên ba con ác quỷ dữ tợn, tiếp đó hắn niết ấn quyết, một khắc sau ba con ác quỷ dữ tợn lại bị hắn nuốt vào trong bụng.
Chỉ trong chớp mắt, trên mặt Tư Vô Nhai hiện lên vô số ma văn màu đen, khí
tức trên người cũng tăng vọt, vô cùng cuồng bạo quỷ dị.
Từng luồng khói đen bao phủ quanh người Tư Vô Nhai, không ngờ lại tạo thành một trận pháp quỷ dị dưới chân hắn, đứng trong trận pháp này, Tư Vô Nhai ngửa mặt lên trời gào thét, sắc mặt dữ tợn như ác quỷ, khí tức cũng tăng tới đỉnh phong.
Những võ giả cùng thời đại với Tư Vô Nhai như Huyết Giao đạo nhân đều nhìn về phía hắn với ánh mắt hoảng sợ.
Võ đạo của Quỷ Vương Tông theo con đường âm tà quỷ dị, cho nên khi đối địch võ giả Quỷ Vương Tông thường sử dụng các thủ đoạn vô cùng tà ác quỷ dị, khiến đối phương hao tổn tới chết.
Kết quả bây giờ Tư Vô Nhai đối mặt với Sở Hưu, không ngờ lại liên tục thi triển hai môn bí thuật của Quỷ Vương Tông, trực tiếp dốc toàn lực ra tay, bộ dáng như đang liều mạng, rốt cuộc hắn coi trọng Sở Hưu tới mức nào?
Trên thực tế bọn họ không biết, không phải Tư Vô Nhai coi trọng Sở Hưu, kế hoạch thất bại, hắn đang muốn chạy trốn.
Nhưng nhìn thái độ của đám người Sở Hưu trước mặt, nếu không liều mạng xuất thủ, thậm chí bọn họ còn không có cơ hội bỏ chạy!
Thấy Tư Vô Nhai thể hiện uy thế như vậy nhưng đao thế của Sở Hưu không hề thay đổi.
Tới khoảnh khắc đao thế hạ xuống, toàn bộ thiên địa mới thay đổi.
Thời gian ngưng đọng lại, không gian ngưng trệ, dường như toàn bộ thiên địa này người duy nhất có thể hành động chỉ có đao của Sở Hưu! Một đao không gì không phá!
Đao ý Phá Tự Quyết chém tới, bất luận là trận pháp hay hóa thân ác quỷ gì, tất cả đều bị vỡ vụn dưới đao này!
Ma văn trên mặt Tư Vô Nhai tiêu tan, một vệt máu hiện lên trên trán hắn, một khắc sau thân thể hắn đã chia thành hai nửa, ầm ầm đổ xuống!
Vô thức vẩy máu tươi vốn không dính trên thân đao, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lòe loẹt, có tác dụng gì?”
Tư Vô Nhai đánh giá quá cao bản thân, hay nên nói là hắn đánh giá quá thấp Sở Hưu.
Những người như đám Tư Đồ Khí từng giao thủ với Sở Hưu, biết sự khủng khiếp của y. Có thể nói là khi một đối một, thậm chí bọn họ còn không có dũng khí khiêu chiến với Sở Hưu, chỉ có thể dựa vào đông người mới dốc được chút can đảm vây công y.
Ngày trước khi ở hải ngoại, cho dù là Đông Hải đệ nhất chiến tướng Bách Lý Phá Binh cũng không đỡ được vài chiêu của Sở Hưu, nói chi một Tư Vô Nhai đã bị Chử Vô Kỵ đánh lén trọng thương.
Một chọi một với Sở Hưu mà còn dám liều mạng? Chẳng thà Tư Vô Nhai thiêu đốt tinh huyết bỏ trốn còn thực tế hơn.
Đúng như lời Sở Hưu đã nói, lòe loẹt, chẳng có tác dụng gì.
Sau khi xuất đao chém chết Tư Vô Nhai, những người khác đều bị dọa tới choáng váng.
Trước đó bọn họ còn tưởng mình có ưu thế về nhân số, có lẽ sẽ đối phó được tên Sở Hưu kia.
Còn tới giờ phút này, Tư Vô Nhai mất mạng, bọn họ mới biết có một số người không thể tính toán theo số lượng.
Đối phó với Sở Hưu không dễ hơn đối phó với một chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Sở Hưu thu đao, lại nhìn sang phía Huyết Giao đạo nhân.
Khoảnh khắc này Huyết Giao đạo nhân đã bị ánh mắt không chút tình cảm của Sở Hưu dọa cho phát run.
Hắn vội vàng hô lớn: “Sở đại nhân tha cho ta một mạng! Tất cả đều do tên Tư Vô Nhai kia mê hoặc ta, thật ra ta cũng không muốn đối địch với Sở đại nhân!”
Lâm trận lại xin tha, chuyện này đúng là mất mặt, đặc biệt là đối với một cường giả võ đạo. Đa số thời điểm bọn họ thà liều mạng hoặc lâm chiến bỏ trốn còn hơn lâm trận lại xin đối thủ tha thứ.
Nhưng Huyết Giao đạo nhân lại không để ý tới chuyện này.
Tám trăm năm trước hắn không phải người của đại phái mà là võ giả tán tu, lần mò tu luyện tới hiện tại.
Sở Hưu bước ra một bước, phong vân biến đổi, mặt đất dưới chân Sở Hưu không chịu nổi lực lượng cường đại của y, xuất hiện từng vết rạn.
Đấm ra một quyền, thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn!
Một quyền lực lượng cực hạn như phá tan cả thiên địa này, phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Lúc này Huyết Giao đạo nhân mới kêu thảm một tiếng, một cánh tay của hắn đã bị quyền của Sở Hưu đánh nổ thành một làn sương máu!