Đây là lần đầu tiên Sở Hưu gặp vị lão thiên sư danh chấn giang hồ này.
Nếu như dùng ngôn ngữ để mô tả lão thiên sư, vậy chỉ có chữ già, thật sự rất già.
Râu tóc bạc trắng, mặt mũi đầy nếp nhăn, đạo bào màu xám lỏng lẻo, thân mình biếng nhác nằm trên ghế trúc, chẳng khác nào những ông lão nhà nông bình thường, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác rất hiền hòa.
Đương nhiên nếu ngươi cho rằng lão thiên sư là người hiền lành, vậy chỉ chứng minh rằng ngươi quá ngây thơ.
Hiện giờ lão thiên sư đang ở phía sau Long Hổ Sơn dưỡng lão, nhưng ngày trước khi lão thiên sư chấp chưởng Thiên Sư Phủ, uy danh của hắn không phải nói khoác ra mà là dùng lôi pháp mạnh mẽ bổ ra.
Trước đó Sở Hưu muốn xem xem rốt cuộc lão thiên sư có ấn tượng gì về bộ dạng của mình không, nhưng sau khi thấy lão thiên sư, Sở Hưu lại hơi thất vọng, có vẻ như lão thiên sư không nhận ra mình.
Ánh mắt lão thiên sư nhìn Sở Hưu chỉ có thăm dò chứ không có sửng sốt.
Sở Hưu nghĩ một chút cũng thấy bình thường, năm trăm năm trước lão thiên sư chỉ là một đệ tử bình thường tại Thiên Sư Phủ, không tính là tiểu đạo sĩ nhưng cũng chỉ là một đạo sĩ thanh niên. Thời đại đó anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cường giả đi khắp nơi, một người vô danh như hắn đã bao giờ gặp Độc Cô Duy Ngã chưa cũng là ẩn số.
Đương nhiên lão thiên sư tự nói là từng gặp, hơn nữa còn nói Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ có một mũi hai con mắt, không có gì kỳ lạ, theo những người khác thấy có phần là khoác lác.
Nhưng chỉ có mình lão thiên sư là võ giả sống từ thời đại đó, hắn có nói khoác cũng không ai biết.
lão thiên sư tên là Trương Ngôn Nguyên, Sở Hưu từng hỏi Lục Giang Hà đã từng nghe cái tên này chưa, Lục Giang Hà trả lời là chưa. Mấy vị cường giả Long Hổ Sơn thời đó không ai tên như vậy, hiển nhiên khi đó lão thiên sư chỉ là ‘hạng vô danh;.
Sở Hưu và lão thiên sư nhìn nhau dò xét cả nửa ngày, y mới chắp tay nói: “Ra mắt lão thiên sư.”
Nhìn qua Trương Thừa Trinh ở bên cạnh, Sở Hưu mỉm cười nói: “Trương huynh, đã lâu không gặp.”
Trương Thừa Trinh thần sắc lạnh nhạt nói: “Trong động mới một ngày, bên ngoài đã ngàn năm.
Đối với người tu đạo thì thời gian chia thành trước khi ngộ đạo và sau khi ngộ đạo, không chia dài ngắn.”
Sở Hưu nhíu mày, Trương Thừa Trinh học cách nói chuyện lập lờ nước đôi, chẳng lẽ bị lây của đám hòa thượng?
Lão thiên sư cũng nhìn thoáng qua Trương Thừa Trinh: “Có sao nói vậy, có gì nói nấy, ngươi nói thẳng là mình không tiếp xúc gì nhiều với thằng nhóc này, quên mất lần trước gặp là lúc nào rồi, cần gì phải chơi trò quanh co như vậy. Đừng học mấy thói xấu của đám lừa trọc kia.”
Lão thiên sư nói toạc ra như vậy khiến Trương Thừa Trinh luôn bình tĩnh cũng khó giấu nổi vẻ xấu hổ.
Lão thiên sư đưa mắt nhìn Sở Hưu, nheo mắt nói: “Ma Chủ Sở đại nhân?”
“Trước mắt lão thiên sư, không ai dám xưng đại nhân.” Sở Hưu điềm nhiên nói.
Lão thiên sư chậm rãi ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Chắc ngươi cũng biết thân phận hiện tại của ngươi ra sao, trên giang hồ có tiếng tăm như thế nào.
Trong thời điểm này ngươi lại đến Thiên Sư Phủ của ta, không sợ lão già ta đây khiến ngươi nằm lại à?
Đừng tưởng lão già ta sẽ ngại tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ.
Lão già ta đây đã từng này tuổi rồi, cho dù có mất mặt cũng đâu có sao? Dù sao cũng không thể mang xuống dưới đất được.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta tin lão thiên sư sẽ không làm như vậy.”
Gương mặt lão thiên sư lộ rõ vẻ hứng thú: “Ồ? Ngươi nghĩ vậy à? Nhưng ngay bản thân ta cũng không biết liệu mình có làm hay không.”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Mấy năm qua cách hành xử của Thiên Sư Phủ luôn là không mong có công chỉ cầu không có tội, hết sức bình thản.
Trừ phi lão thiên sư nắm chắc trăm phần trăm sẽ khiến ta lưu lại tại đây, hơn nữa có thể chống cự được trả thù của Thánh giáo ta, còn không lão thiên sư ngài sẽ không động thủ.”
Lão thiên sư bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt vốn hiền hòa đột ngột thu liễm lại, khí thế hùng hồn bộc phát, chỉ trong chớp mắt phong lôi phun trào, thậm chí giữa không trung có tiếng sấm chớp mưa bão đinh tai nhức óc.
“Ý ngươi là lão già ta đây có dốc toàn lực cũng không thể giữ được ngươi? Ngươi coi thường lão già này à?”
Sở Hưu sắc mặt không hề thay đổi, y vẫn lạnh nhạt nói: “Không phải ta coi thường lão thiên sư ngài mà ta tin tưởng vào bản thân.”
Khí thế trên người lão thiên sư đột nhiên biến mất, tốc độ cực nhanh, hệt như cảnh tượng sấm chớp đầy trời vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Người trẻ tuổi đúng là có dũng khí, nhưng ngươi mạo hiểm lên Long Hổ Sơn, đâu phải chỉ tới thăm lão già này nhỉ?”
Lão thiên sư lại nằm trên ghế trúc, trở lại dáng vẻ già nua biếng nhác như lúc trước.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta cũng không định thừa nước đục thả câu với lão thiên sư, ta tới chỉ vì một việc.
Lăng Vân Tử triệu tập tông môn Chính đạo trong thiên hạ muốn hủy diệt Côn Luân Ma Giáo chúng ta. Chuyện này đã đồn khắp giang hồ, chắc Trương Đạo Linh đạo trưởng của quý phái cũng sắp trở về.
Cho nên ta muốn Thiên Sư Phủ đừng xen vào chuyện này.”
Lão thiên sư nhìn Sở Hưu với vẻ kỳ quái: “Ta là chính, ngươi là ma.
Chuyện này còn do Thuần Dương Đạo Môn tuyên bố, người trong Chính đạo đi theo như mây.
Thiên Sư Phủ ta cũng là tông môn Chính đạo, còn là người đứng đầu Đạo môn, ngươi lại thuyết phục Thiên Sư Phủ đừng ra tay, không phải trò cười thì là gì?”
“Nhưng ra tay thì có lợi ích gì cho Thiên Sư Phủ?”
Sở Hưu ngồi trước mặt lão thiên sư, dáng vẻ như rất thân quen dùng ấm trà của lão thiên sư rót một chén cho mình rồi điềm nhiên nói: “Phương thức làm việc quá cấp tiến không thích hợp với giới Đạo môn, nhưng Thuần Dương Đạo Môn lại là ngoại lệ.
Lăng Vân Tử thân là chưởng giáo, tuy hắn rất lý trí nhưng tính cách cũng cấp tiến hơn những võ giả Đạo môn khác nhiều.
Lăng Vân Tử không nhìn ra chứ chắc chắn lão thiên sư đã nhìn ra, hiện giờ ta gây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, triệu tập tất cả võ giả Ma đạo lên Côn Luân Sơn, lại là có ích cho thế cục của giang hồ.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên ta không nghĩ thế, nhưng chỉ cần một ngày giáo chủ chưa xuất hiện, hai giới Chính Ma có thể giữ thế cân bằng này cũng là chuyện tốt cho mọi người.
Đương nhiên nếu bây giờ Lăng Vân Tử muốn khai chiến, Côn Luân Ma Giáo cũng phụng bồi tới cùng.
Ta nghĩ lão thiên sư mà biết tin chắc lần này cũng không ra tay.”
“Ồ? Vì sao, ngươi hiểu rõ lão già này đến vậy à?”