Bố trí của Sở Hưu ngày trước vốn là lời nói dối, khổ nỗi chuyện này lại quá nhiều điểm trùng hợp, lại có người ‘tình cờ’ phù hợp với lời nói dối đó.
Hàn Bình giải thích cũng khá hợp lý, cho nên Phương Vân Độ chỉ suy nghĩ một chút rồi bình thường trở lại.
Dù sao mười tám năm qua giáo chủ sinh sống trong một tiểu gia tộc bất nhập lưu, đương nhiên kiến thức có hạn.
Chuyện mình có thể làm bây giờ là cố gắng giúp giáo chủ khôi phục thực lực năm xưa, có vậy thì trí nhớ của người mới hoàn toàn thức tỉnh, trở thành Độc Cô Duy Ngã ma diễm ngập trời năm xưa.
Mà cùng lúc đó, bọn Hàn Bình không biết là đại bộ phận võ giả tông môn Chính đạo đã tụ tập ở phía nam Đông Tề.
Trước đó đám người Lăng Vân Tử bỏ bao công sức và thời gian tìm chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, kết quả vẫn không có thu hoạch gì.
Nhưng giờ thì hay rồi, người ta chủ động tới cửa, chuyện này khiến đám người Lăng Vân Tử hết sức kích động, nhưng đồng thời sâu trong lòng lại thấy khủng hoảng.
Đây chính là Độc Cô Duy Ngã, là Ma Chủ vô thượng trong truyền thuyết, là cường giả tối cao đè nén toàn bộ giang hồ.
Thứ chưa biết mới là kinh khủng nhất, ít nhất đám người Lăng Vân Tử tuy biết đối phương đang ở trong Thư Thành, tạm thời thực lực cũng không cường đại như bên mình, nhưng bọn họ lại không dám vọng động, chỉ thành lập một cứ điểm cắm chốt bên ngoài Thư Thành.
Trong doanh trướng, Lăng Vân Tử, Lục Trường Lưu, Trương Đạo Linh, ba vị chấp chưởng của Đạo môn đều có mặt. Bên phía Phật môn có người của Đại Quang Minh Tự, Tu Bồ Đề Thiền Viện thì chỉ có mình Rama, một vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền là Bất Không hòa thượng đang bế quan, không tới đây.
Bất Không hòa thượng tu luyện Bất Tử Thiền vừa thức tỉnh, tinh thần và nguyên thần đều bị tổn hại đôi chút, cho nên cần bế quan.
Lần trước hắn dẫn đầu mọi người tới Côn Luân Ma Giáo là vì chuyện này quá khẩn cấp, phá hủy Côn Luân Ma Giáo trước rồi bế quan cũng không muộn.
Kết quả chuyện này lại là đầu voi đuôi chuột, Bất Không hòa thượng cũng phát hiện nguyên thần của mình bị tổn hại khá nghiêm trọng, quên đi một số thứ. Ví dụ như hắn thấy Sở Hưu rất quen thuộc nhưng mãi vẫn không nhớ ra mình từng gặp ở đâu.
Cho nên lần này trở về Tu Bồ Đề Thiền Viện, hắn trực tiếp bế quan chiều sâu, không cho phép bất cứ ai quấy rầy.
Trong doanh trướng, Lăng Vân Tử nhìn Trương Đạo Linh nhíu mày nói: “Trương đạo huynh, sao lần này lão thiên sư không tới? Trên giang hồ hiện tại chỉ có ngài ấy từng gặp mặt Độc Cô Duy Ngã, vạn nhất kẻ đó là Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ lão thiên sư mới có thể nhận ra.”
Mọi người ở đây đều nhìn sang phái Trương Đạo Linh, chờ hắn trả lời.
Lúc trước bọn họ cùng nhau lên Côn Luân Sơn, Thiên Sư Phủ không tới thì thôi, kết quả sau khi mọi chuyện xong xuôi bọn họ mới biết hóa ra Thiên Sư Phủ cũng tới nhưng không lên núi với bọn họ mà đi loanh quanh dưới chân Côn Luân Sơn. Chuyện này cũng khiến cho bọn họ hiểu được suy nghĩ của Thiên Sư Phủ, nhưng càng làm bọn họ tức tối.
Thiêln Sư Phủ làm vậy đúng là lươn lẹo, nhưng chỉ là lươn lẹo mà thôi, bọn họ cũng không tiện chỉ trích.
Nhưng nếu lần này lão thiên sư còn không tới, vậy sẽ là quá đáng.
Dù sao trên giang hồ mọi người đều biết chỉ có lão thiên sư là sống từ thời Độc Cô Duy Ngã. Bây giờ chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện, lão thiên sư không tới phân biệt thì ai mà phân biệt được?
Trương Đạo Linh ho khan một tiếng nói: “Chư vị cũng biết mà, lão thiên sư tuổi tác đã cao, đã sớm bỏ mặc sự vụ trong Thiên Sư Phủ, thân thể cũng càng ngày càng kém, chỉ có thể ở phía sau Thiên Sư Phủ tĩnh dưỡng.
Khổ nỗi thời gian vừa qua thân thể lão nhân gia khó chịu, đang bế quan ổn định, thật sự không thể ra ngoài được. Thế nên ngài mới không tới.”
Nghe xong câu này, mọi người ở đây không biết nên chửi thế nào.
Bọn họ cũng không ngờ một kẻ mắt rậm mày to như Trương Đạo Linh mà có thể nói dối không chớp mắt như vậy.
Lão thiên sư tuổi tác đã cao thì đúng, ngoài Bất Không hòa thượng tu luyện Bất Tử Thiền và Lục Giang Hà bị phong ấn, trên giang hồ không tìm được ai tuổi tác cao hơn hắn.
Nhưng ai mà chẳng biết lão thiên sư càng già càng dẻo dai, tuy tuổi tác không nhỏ nhưng sức chiến đấu chẳng hề suy yếu, ngược lại càng mạnh.
Trước đây ít năm hắn còn đánh với Dạ Thiều Nam một trận, tuy rơi xuống hạ phong nhưng không phải đại bại.
Hơn nữa ai cũng biết, rõ ràng lão thiên sư ngày ngày ở sau núi Thiên Sư Phủ nhàn nhã phơi nắng, có bao giờ cần tĩnh dưỡng? Vì sao hết lần này tới lần khác lại thân thể khó chịu đúng lúc đến vậy?
Tất cả mọi người đều bất đắc dĩ, nhưng cũng không tiện trở mặt với Thiên Sư Phủ trong thời khắc hiện tại.
Thấy biểu cảm của mọi người ở đây, rốt cuộc Trương Đạo Linh cũng hiểu vì sao lão thiên sư lại bảo hắn phải vô sỉ một chút.
Trong một số thời khắc có vẻ như vô sỉ rất có tác dụng. Ví dụ như hiện tại, rõ ràng mọi người đều biết hắn đang từ chối nhưng lại không thể làm gì được hắn. Không thể không nói cảm giác này đúng là thú vị.
Ngay lúc này bên ngoài lại có tiếng động ầm ĩ, mọi người ở đây đều cau mày, Hàn Cửu Tư của Chân Vũ Giáo đứng ra nói: “Ta ra ngoài xem thử.”
Hắn đứng dậy đi ra, gương mặt lập tức có thêm địch ý.
Người vừa tới trước doanh trướng của liên minh Chính đạo chính là Sở Hưu!
Sở Hưu tới đây không phải để gây chuyện mà đến tìm hiểu tin tức.
Dù sao Côn Luân Ma Giáo mới được thành lập, mạng lưới tình báo trong khu vực Trung Nguyên còn chưa hoàn thiện. Trong chuyện này chỉ có một số tin tức phiến diện được Lạc Phi Hồng và Thanh Long Hội ở Đông Tề báo cáo về, không được hoàn chỉnh.
Còn bên phía liên minh Chính đạo này, Sở Hưu dám cam đoan chắc chắn bọn họ đã nghiên cứu triệt để tên Hàn Bình kia, thậm chí đào cả tổ tông tám đời của hắn lên.
“Sở Hưu, ngươi tới đây làm gì?”
Vân Mộng Tử đã chết, đám người Ma đạo cũng chết, Sở Hưu chẳng khác nào khắc tinh của bọn họ.
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Đừng căng thẳng như vậy, ta tới tìm các ngươi hỏi tin mà thôi. Các ngươi quan tâm tới tin tức về chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, ta cũng quan tâm, chia sẻ chút nhé?”
Hàn Cửu Tư lạnh lùng nói: ”Sở Hưu, ngươi đừng tưởng chúng ta không làm gì được ngươi, toàn bộ võ lâm Chính đạo cũng không làm gì được ngươi!
Nếu hôm nay chúng ta chứng minh được Độc Cô Duy Ngã kia là thật, chúng ta sẽ lập tức diệt trừ hắn, để hắn không thể gây họa cho giang hồ!”