Sở Hưu chịu đáp ứng yêu cầu của Lâm Phượng Vũ đương nhiên không phải vì ngực của cô nàng to mà vì Sở Hưu phát hiện thật ra mình tham gia Cửu Phượng Kiếm Tông còn dễ tìm hiểu tin tức về thế giới này hơn là ẩn nấp làm võ giả cấp thấp.
Theo những gì vừa trò chuyện, Sở Hưu đã biết Đại La Thiên có bốn vực đông tây nam bắc, Cửu Phượng Kiếm Tông này là một trong những tông môn tọa lạc tại Phương Lâm Quận,
Hơn nữa trong Phương Lâm Quận, thực lực của Cửu Phượng Kiếm Tông chắc thuộc dạng trung bình yếu.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu thực lực của đối phương đủ mạnh, vậy không phải lo đám người ngấp nghé, hơn nữa cũng không ai dám phái người liên thủ ám sát con gái của chưởng môn Lâm Phượng Vũ.
Đương nhiên thực lực của Cửu Phượng Kiếm Tông cũng không quá yếu, nếu nó yếu tới mức không chịu nổi một đòn, vậy đám người này cũng chẳng phải hao tâm tổn sức như vậy, cứ đánh đến cửa diệt sạch đối phương là được.
Hiển nhiên Cửu Phượng Kiếm Tông cũng có đôi chút thực lực, đối phương cũng sợ bọn họ cá chết rách lưới.
Trên con đường của Đế La Sơn Mạch, Lâm Phượng Vũ đi trước dẫn đường, Sở Hưu ở đằng sau hỏi: “Lâm cô nương, ta còn muốn hỏi thăm ngươi về một người, một người từ năm trăm năm trước.”
Lâm Phượng Vũ nghi hoặc nói: “Người của năm trăm năm trước? Nếu thực lực của hắn rất mạnh, nổi danh khắp Đại La Thiên, chắc ta cũng sẽ biết, chẳng hay Sở tiền bối muốn hỏi về ai?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Người kia từng là kẻ địch của tổ tiên chi phái bọn ta, lúc trước chi phái của ta bị ép quy ẩn trong rừng rậm có liên quan tới người này.
Lần này ta hành tẩu giang hồ, sư phụ cũng căn dặn ta, nếu tìm được đệ tử truyền nhân của người kia thì phải đánh bại đối phương, trả lại mối hận này.
Người kia tên là Độc Cô Duy Ngã!”
Với tính cách của Độc Cô Duy Ngã, chỉ cần hắn tới Đại La Thiên, có xung đột với thế lực bản xứ, chắc chắn không cách nào làm hòa, không khéo hắn còn lập một Đại La Ma Giáo ở Đại La Thiên.
Cho nên Sở Hưu tự xưng là kẻ địch của đối phương, cũng bớt chút phiền toái.
Lâm Phượng Vũ nghi hoặc nói: “Độc Cô Duy Ngã? Ta chưa từng nghe thấy cái tên này.”
Sở Hưu khẽ nhíu mày, không có lời đồn đại nào lan truyền hay sao? Chuyện này có vẻ không hợp lý, với thực lực của Độc Cô Duy Ngã, cho dù Đại La Thiên này nguyên khí cực kỳ nồng đậm, thực lực võ giả cũng cao hơn một chút, chắc chắn hắn vẫn đứng trên đỉnh phong, chẳng lẽ hắn đổi tên?
Thấy Sở Hưu lại nhíu mày, Lâm Phượng Vũ sợ đối phương nổi giận nên vội vàng nói: “Sở tiền bối đừng lo lắng, lúc thường ta cũng không hay để tâm vào mấy chuyện này. Giờ có bảo ta nói xem trong Đại La Thiên này có những cường giả nào, ta cũng không trả lời được. Chắc phụ thân ta sẽ biết.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, vừa đi cùng Lâm Phượng Vũ vừa nói bóng nói gió, trong lúc nói chuyện phiếm đã biết đại đa số tin tức liên quan tới Đại La Thiên.
Cô nàng Lâm Phượng Vũ này có chút kế vặt nhưng thực tế lại là ngực to mà không có não, Sở Hưu moi tin từ miệng cô nàng hết sức dễ dàng.
Thật ra điểm khác biệt lớn nhất giữa Đại La Thiên và hạ giới không phải thiên địa nguyên khí nồng đậm hơn một chút mà là chế độ ở nơi này hoàn toàn khác biệt. Ở đây không có hoàng triều, chỉ có các đại phái đỉnh phong thống trị các khu vực.
Hơn nữa võ giả Đại La Thiên rất đông đúc, thậm chí có thể nói là người người đều có thể tập võ.
Ở hạ giới, võ giả luôn là số ít, cho dù là những võ giả cấp thấp chỉ tinh thông một chút công phu quyền cước vẫn là số ít so với người bình thường.
Mà đối với hạ giới, có thể nói Đại La Thiên đúng là tiên cảnh.
Nơi này nguyên khí nồng đậm, cho nên nên nơi này không có chỗ nào quá hoang vu, sản vật phong phú, hầu như không có nạn đói.
Hơn nữa người bình thường sống trong thiên địa nguyên khí như vậy, trời sinh có tuổi thọ và lực lượng cao hơn hạ giới nhiều, trong Đại La Thiên nhìn đâu cũng có thể thấy ông lão trăm tuổi.
Nếu người ở đây tập võ, Luyện Thể Tam Cảnh, Thối Thể Ngưng Huyết Tiên Thiên, mấy thứ này chỉ dành cho trẻ con đặt cơ sở, thậm chí chỉ khi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên mới có tư cách gọi là võ giả.
Còn võ giả cảnh giới Chân Đan như Lâm Phượng Vũ đương nhiên không thể gọi là tông sư, chỉ có thể coi là cao thủ mà thôi.
Nhưng chính vì hoàn cảnh sung túc như vậy nên Sở Hưu lại phát hiện võ giả trong Đại La Thiên cả năng lực thủ đoạn đều hơi yếu, hay có thể nói là bọn họ ít khi đấu đá lẫn nhau, thiếu chém giết rèn luyện, ít nhất là không bằng võ giả hạ giới.
Ví dụ như Lâm Phượng Vũ này, đừng nhìn cô nàng đứng trước Sở Hưu thì chẳng ra làm sao, phương thức hành xử rất tệ, ngực to mà không não, chút mưu kế vặt trong lòng cũng bị Sở Hưu tùy tiện nhận ra.
Nhưng trên thực tế cô nàng lai gì là võ giả xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Phương Lâm Quận, thậm chí không có người thứ hai.
Lần này Thiên Tuyệt Kiếm Điển mà Lâm gia bọn họ lấy được rất quý giá, tuy không phải cường giả Võ Tiên tự mình sáng tạo nhưng cũng được chỉnh sửa
nhiều lần, khiến cho các đối phương khác ngấp nghé. Bằng không nếu là lúc bình thường có xung đột gì, mọi người thường bàn bạc là giải quyết được.
Về phần cảnh giới Võ Tiên, khi còn ở hạ giới Sở Hưu đã nghiên cứu rất lâu, cho rằng đây là cảnh giới bên trên Thiên Địa Thông Huyền.
Sau khi đến Đại La Thiên, rốt cuộc Sở Hưu cũng có thể xác nhận, cảnh giới Võ Tiên quả thật vượt qua Thiên Địa Thông Huyền.
Hai chữ Võ Tiên là tiên nhân trong võ đạo, dùng thân người mà sánh ngang với thiên địa thần phật, là người mạnh nhất trong Đại La Thiên. Chỉ có những đối phương đỉnh phong với có cảnh giới cấp bậc này trấn giữ.
Dọc đường, Sở Hưu lại âm thầm thăm dò thêm không ít chuyện, đi gần một ngày mới ra khỏi khu rừng rậm nguyên thủy này.
Đương nhiên chuyện này cũng là Sở Hưu chiếu cố cho tốc độ của Lâm Phượng Vũ, bằng không vài canh giờ là được.
Trong Đại La Thiên võ giả đông đảo, ngay cả người bình thường được thiên địa nguyên khí tẩm bổ, sức lực cũng lớn hơn dưới hạ giới, cho nên bọn họ xây dựng những thứ này cũng không tốn nhiều công sức.
Cửu Phượng Kiếm Tông nằm trên Cửu Tiên Sơn ở phía nam Phương Lâm Quận.
Trên đỉnh núi cao nhất ở nơi này có chín hòn đá lớn trông như tiên nhân nhìn lên bầu trời chuẩn bị phi thăng, nên được gọi là Cửu Tiên Sơn.
Tuy biểu hiện của Lâm Phượng Vũ trước mặt Sở Hưu khá kém cỏi, nhưng dường như cô nàng rất có tiếng trong Cửu Phượng Kiếm Tông, trên con đường lên núi, các đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông thấy Lâm Phượng Vũ đều vui vẻ gọi: “Đại sư tỷ trở về rồi!”