Vốn dĩ ta đã đáp ứng cho bọn họ cùng nghiên cứu Thiên Tuyệt Kiếm Điển, nhưng không ngờ đám người kia lại được đằng chân lân đằng đầu, đuổi giết con gái ta, cho nên sau đó ta đã trở mặt với bọn chúng.
Mấy ngày nay bọn chúng thay nhau chèn ép sản nghiệp của Cửu Phượng Kiếm Tông ta trong khu vực Phương Lâm Quận. Nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, không thì bọn chúng từ từ xâm chiếm, Cửu Phượng Kiếm Tông ta sẽ vĩnh viễn không có ngày bình an!”
Sở Hưu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Nhai Tử: “Chuyện này có gì cần nghĩ cách giải quyết?”
Lâm Nhai Tử nghe vậy càng lấy làm lạ: “Chẳng lẽ không cần nghĩ cách à?”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Những môn phái kia ngấp nghé Thiên Tuyệt Kiếm Điển trong tay ngươi, nhìn trộm chí bảo này, đó là mối thù đoạt bảo.
Bọn chúng thiếu chút nữa giết chết con gái mà ngươi yêu thương nhất, đây là mối thù giết người thân.
Bây giờ bọn chúng còn từ từ xâm chiếm Cửu Phượng Kiếm Tông của ngươi, muốn hủy diệt môn phái của ngươi, đây là mối thù diệt môn.
Bây giờ người ta định cướp tài sản của ngươi, giết người chí thân của ngươi, diệt cả nhà ngươi, còn thiếu nước ỉa lên đầu ngươi, ngươi còn định nghĩ cách?
Đương nhiên là liều mạng với bọn chúng, còn nghĩ cách gì nữa?”
Lâm Nhai Tử bị Sở Hưu nói tới mức uất ức, nhưng hắn đành đáp: “Đương nhiên ta cũng muốn liều mạng, nhưng vấn đề là cho dù có liều mạng, có lẽ cũng không liều nổi!
Nếu là một nhà còn dễ nói nhưng lần này tận ba nhà xuất thủ, làm sao liều được đây?”
Sở Hưu ném quyển sách trên tay đi, thản nhiên nói: “Trước thì đấu không lại, giờ đã có ta làm khách khanh, chẳng lẽ vẫn không đấu nổi?”
Lâm Nhai Tử hưng phấn xoa tay, hắn đang đợi chính câu này của Sở Hưu.
“Sở huynh đệ, tiếp theo xin giao Cửu Phượng Kiếm Tông cho ngươi chấp chưởng, cụ thể xuất thủ ra sao, có cần bố trí kế hoạch thỏa đáng hay không?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Giết người đâu cần phiền toái như vậy? Giơ tay chém xuống, đơn giản trực tiếp. Ta giết người cũng không phiền toái như vậy.
Lâm tông chủ chỉ cần dẫn người tới thu dọn tàn cuộc giúp ta là được.”
Thấy dáng vẻ điềm nhiên của Sở Hưu, Lâm Nhai Tử ngây dại, nhưng không hề nghi ngờ.
Vì từ giọng điệu lạnh nhạt của Sở Hưu có thể thấy được thái độ tự tin của y, còn có sát ý nồng đậm.
Không phải Sở Hưu cố tình tỏa ra sát ý, đây chỉ là hành động vô thức.
Lâm Nhai Tử còn hơi nghi hoặc về chuyện này, chẳng phải Sở Hưu vẫn luôn quy ẩn trong rừng núi à, cùng lắm là giết một chút yêu thú thôi, sao lại bồi dưỡng được sát ý cường đại như vậy?
Nhưng Lâm Nhai Tử chỉ nghi ngờ trong một chớp mắt ngắn ngủi rồi không tiếp tục nghĩ nhiều.
Theo lời Sở Hưu, võ công của y là tam tu Đạo Phật Ma, trong đó tinh thông nhất lại là công pháp Ma đạo.
Công pháp Ma đạo âm trầm cực đoan, cho nên sẽ ngưng tụ đại lượng khí huyết sát. Sở Hưu có sát khí cường đại như vậy cũng rất bình thường.
Đại La Thiên không có Độc Cô Duy Ngã cho nên võ giả không kỳ thị công pháp Ma đạo, chỉ có phần chán ghét võ giả tu luyện ma công mà thôi.
Dù sao ma công cũng là thứ âm trầm cực đoan, cho nên võ giả tu luyện ma công cũng có tính cách hiếu sát cực đoan, tương đối quái đản.
Nhưng cũng chỉ là hơi chán ghét, còn xa mới đạt tới mức ra tay trừ ma vệ đạo như ở hạ giới.
Có thể nói sự tồn tại của Độc Cô Duy Ngã vừa khiến giới Ma đạo đạt tới đỉnh phong lại vừa khiến giới Ma đạo rơi xuống đáy vực.
Trong khu rừng bên ngoài thân phận, Phương Lâm Quận, mấy năm tinh nhuệ Cửu Phượng Kiếm Tông tập trung ở đây.
Tất cả võ giả Cửu Phượng Kiếm Tông đều thấy rất mới lạ.
Tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông, trong quá trình quật khởi chắc chắn sẽ gặp chuyện chém giết phân tranh, thật ra bọn họ cũng thấy quen rồi.
Nhưng như lúc này, cứ thế đánh đến tận cửa mà không cần chuẩn bị gì cả, đây đúng là lần đầu tiên làm như vậy, đúng là đơn giản thôi bạo tới cực hạn, khiến bọn họ khó lòng thích ứng.
Lâm Phượng Vũ đứng sau lưng Sở Hưu, cô nàng khá tin tưởng vào Sở Hưu.
Sau lần ở Đế La Sơn Mạch, chứng kiến Sở Hưu giết chết năm võ giả cảnh giới Chân Đan chỉ trong chớp mắt, Lâm Phượng Vũ đã cực kỳ tin tưởng Sở Hưu.
Còn Triệu Lương Ngọc lại đứng bên cạnh Lâm Phượng Vũ, vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Hưu.
Trực giác nói cho hắn biết, Sở Hưu không phải người tốt.
Cho dù hiện tại y giúp Cửu Phượng Kiếm Tông giải quyết phiền toái nhưng trên thực tế trong lòng y vẫn có ý xấu, tự có mưu kế riêng.
“Lâm tông chủ, có thể giảng giải cho ta một số tư liệu về Trường Hà Phái không?” Sở Hưu hỏi Lâm Nhai Tử ở bên cạnh.
Lâm Nhai Tử gật đầu nói: “Suýt nữa thì quên, đúng là trước khi ra tay nên thuật lại tư liệu của đối thủ cho Sở huynh đệ, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không có ý này, chẳng qua ta chỉ muốn biết rốt cuộc người bị mình giết là ai thôi.”
Lâm Nhai Tử nghẹn lời nhưng vẫn ho khan một tiếng nói: “Thật ra lai lịch của Trường Hà Phái rất giống Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta. Tổ tiên Cửu Phượng Kiếm Tông ta từ Huyền Thiên Cảnh ở Bắc Vực tới, còn chưởng môn Phương Trường Hà của Trường Hà Phái tới từ Chiến Võ Thần Tông của Nam Vực, đó cũng là thế lực lớn đứng đầu Nam Vực.
Nghe nói Phương Trường Hà đắc tội với đại nhân vật nào đó trong Chiến Võ Thần Tông, nói những lời không nên nói nên bị đuổi đi.
Khi người này vừa tới Phương Lâm Quận an cư lạc nghiệp từng tới cầu xin Cửu Phượng Kiếm Tông ta, không ngờ bây giờ lại vong ân phụ nghĩa, định giết con gái ta!”
Sở Hưu không quan tâm tới mấy lời oán hận của Lâm Nhai Tử, y chỉ vuốt cằm, cảm giác đám người Đại La Thiên này hành xử đúng là kỳ quái.
Lâm Nhai Tử tiếp nhận Cửu Phượng Kiếm Tông từ tay phụ thân, còn vị Phương Trường Hà chưởng môn của Trường Hà Phái lại là dùng sức mình dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tới giờ mới gây dựng được cơ đồ của Trường Hà Phái tới như hiện tại. Từ điểm này có thể nhìn ra năng lực của Phương Trường Hà hơn hẳn Lâm Nhai Tử.
Trong Trường Hà Phái, Phương Trường Hà đang đích thân dạy bảo võ kỹ cho môn hạ đệ tử.
Thật ra Phương Trường Hà cũng không biết kiếm pháp, hắn am hiểu quyền pháp và chưởng pháp, tương tự cũng không định chuyển tu kiếm pháp.
Lần này ba nhà bọn họ liên hợp âm mưu đoạt lấy kiếm điển, thật ra đối với hắn là có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng hắn vẫn đáp ứng, nguyên nhân rất đơn giản,hắn có thể không lấy kiếm pháp nhưng lại muốn thu lợi từ hai nhà khác.