Tuy Văn Phong Các nói mình không phải người buôn tin giang hồ, nhưng thực tế bọn họ làm chính công việc của người buôn tin giang hồ.
Ghi chép của người buôn tin giang hồ cũng khác với ghi chép của các tông môn khác.
Tông môn bình thường thường ghi chép vài thứ, nhưng chỉ ghi chép những chuyện có liên quan tới mình.
Còn người buôn tin giang hồ lại ghi chép lại mọi thứ mà mình thấy được, nghe được, không biết chừng sẽ có lúc dùng đến.
Văn Phong Các có cả đống ghi chép, thậm chí với tinh thần lực như Sở Hưu, đọc liền vài ngày cũng thấy hoa mắt choáng đầu, nhưng cuối cùng cũng tìm được một chút manh mối hữu dụng.
Căn cứ theo ghi chép của Văn Phong Các, hơn năm trăm năm trước Đế La Sơn Mạch từng xảy ra một chấn động cực lớn, khu vực gần với Phương Lâm Quận bị lực lượng cường đại bao phủ, người sống không thể lại gần.
Nhưng không đợi mọi người tra xét đã có các đại phái Đông Vực là Hoàng Thiên Các, Lăng Tiêu Tông xuất thủ, tới Đế La Sơn Mạch.
Thế lực võ lâm ở Phương Lâm Quận khá nghe lời, dưới mệnh lệnh của Hoàng Thiên Các, không ai dám bước vào Đế La Sơn Mạch một bước.
Ngày thứ hai, luồng chấn động lực lượng đó hoàn toàn biến mất, di chuyển theo hướng bắc, lúc này Hoàng Thiên Các mới giải trừ lệnh cấm.
Đợi tới khi người khác vào Đế La Sơn Mạch xem xét lại không phát hiện ra thứ gì, chỉ có điều một phần của Đế La Sơn Mạch tiếp giáp với Phương Lâm Quận sau đó không có hung thú gì xuất hiện, thậm chí một số dã thú cũng đi vòng qua nơi đó.
Chuyện này không đầu không đuôi nên Văn Phong Các chỉ giải thích đơn giản vài câu, bên dưới còn ghi chú là trọng bảo xuất thế.
Vạn năm trước khi người ở hạ giới đi tới Đại La Thiên, Đại La Thiên vẫn là nơi chưa được khai khẩn, khắp nơi đều là hung thủ và đủ loại nguy cơ nguy hiểm quỷ dị.
Nhưng quỷ dị thì quỷ dị, nguy hiểm thì nguy hiểm, nhưng vẫn có rất nhiều kỳ ngộ.
Cho dù bây giờ đã qua vạn năm vẫn có một số trân bảo bí cảnh các loại... xuất thế, không như hạ giới, cùng lắm mọi người chỉ phát hiện một số di tích thời thượng cổ, ăn chút cơm thừa canh cặn.
Chuyện lần này dẫn tới nhiều đại phái như vậy cho nên bị người khác cho rằng có trọng bảo xuất thế cũng rất bình thường.
Sở Hưu gõ bàn một cái, xem ra y phải về Đế La Sơn Mạch xem thử.
Tuy Sở Hưu đi theo khe hở mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đánh ra để tới Đại La Thiên, nhưng chuyện liên quan tới không gian, không ai có thể nói chính xác được. Có trời mới biết vị trí của y lúc trước có giống vị trí của bọn Độc Cô Duy Ngã hay không.
Hơn nữa nếu Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ vừa đi ra đã bị người của Đại La Thiên vây công, như vậy chắc chắn bọn họ cũng tìm kiếm một lượt, cho dù có gì hữu dụng cũng bị lấy đi. Nhưng Sở Hưu vẫn không yên lòng, muốn tự tới xem thử.
Người khác không phát hiện ra thứ gì nhưng không có nghĩa là Sở Hưu không phát hiện ra.
Quan hệ giữa y và Độc Cô Duy Ngã cực kỳ mật thiết, đã có vô số dẫn chứng chứng minh.
Ví dụ như không gian Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đại chiến lần trước, chỉ có Sở Hưu mới có thể mượn lực lượng của Độc Cô Duy Ngã, còn chưởng môn Chân Vũ Giáo là Lục Trường Lưu lại không cách nào mượn lực lượng của Ninh Huyền Cơ.
Lần này Sở Hưu tới Đế La Sơn Mạch, y không để người của Cửu Phượng Kiếm Tông đi theo mình.
Lần này vạn nhất y gặp được thứ gì, có nhiều người cũng phức tạp, không tiện giải thích.
Người của Cửu Phượng Kiếm Tông còn tưởng Sở Hưu định đi khỏi, có thể nói là Lâm Nhai Tử khổ sở ngăn cản Sở Hưu.
Bây giờ Cửu Phượng Kiếm Tông đã đắc tội với hầu hết các thế lực võ lâm Phương Lâm Quận. Có Sở Hưu, bọn họ có thể uy phong khắp tám hướng, nhưng Sở Hưu không có mặt, bọn họ cũng bị tám hướng vây công.
Mãi tới khi Sở Hưu hứa đi hứa lại với Lâm Nhai Tử là mình không định bỏ đi, Lâm Nhai Tử mới nửa tin nửa ngờ để y đi khỏi.
Sở Hưu tới vị trí Đế La Sơn Mạch từng bị phong tỏa, khi y và Lâm Phượng Vũ đi ra khỏi Đế La Sơn Mạch từng qua nơi này.
Nhưng khi đó vội vàng đi đường, Sở Hưu cũng không biết chuyện này nên không xem xét cẩn thận.
Nơi này là một tiểu trấn vô danh, trước đó trong Đế La Sơn Mạch còn có một số loại hung thú cho nên các võ giả tới Đế La Sơn Mạch săn giết hung thú đều tới đây đóng quân.
Sau chấn động lực lượng năm trăm năm trước, toàn bộ Đế La Sơn Mạch còn khó thấy bóng dáng dã thú, cho nên tiểu trấn này cũng trở nên hoang vắng, chỉ có một số người bình thường sống nhờ việc hái thuốc tập trung ở đây.
Dù sao khu vực này cũng ít có dã thú, chỉ cần thân thể tốt một chút, học chút quyền cước thì người bình thường cũng có thể ra vào.
Sở Hưu đi dọc tiểu trấn vào trong Đế La Sơn Mạch, dốc hết lực lượng bản thân tăng cường Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên tới cực hạn, cảm thụ lực lượng
còn sót lại trong Đế La Sơn Mạch.
Nhưng kết quả lại khiến Sở Hưu hơi thất vọng.
Nơi này không có gì dị thường, có lẽ năm trăm năm đã qua, cho dù có sức mạnh còn sót lại cũng tiêu tán gần hết rồi.
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: “Vụng trộm, lén lút, đang nhìn cái gì?”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, sau lưng y xuất hiện một thanh niên mặc hoa phục, có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, y có thể cảm giác được trên người hắn tỏa ra một luồng khí tức khó mà tả nổi, thậm chí còn kinh khủng hơn Giải Anh Tông cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Thanh niên kia cười ha hả, chỉ lên trời nói: “Con đường nào? Đường lớn thông thiên! Người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, Lục Tam Kim, ra mắt Sở huynh.”
Sở Hưu nghe vậy con mắt lập tức nheo lại, thanh niên trông có vẻ không đứng đắn này lại có lai lịch không thấp, thậm chí còn cao hơn vị Giải Anh Tông kia.
Sở Hưu không quen thuộc với những môn phái khác trong Đại La Thiên, nhưng Phương Lâm Quận nằm trong phạm vi quản lý của Hoàng Thiên Các, trong điển tịch của các thế lực lớn đều có miêu tả về Hoàng Thiên Các, có thể nói là hết sức rõ ràng.
Người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các đại biểu cho thể diện của Hoàng Thiên Các, mỗi thế hệ chỉ có một người, đều là đệ tử có tiềm lực và năng lực xuất chúng. Đi trong khu vực Đông Vực, giám sát các quận thuộc Hoàng Thiên Các, xem xem khu vực có chuyện gì xảy ra hay không, quận trưởng có hành động gì, không khác nào khâm sai đại thần.