Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1483

 

 Lục Tam Kim là người rất dễ thân cận, đây coi như một ưu điểm, nhưng Sở Hưu lại phát hiện một khuyết điểm của hắn, đó là keo kiệt. 

 Hắn nói mời Sở Hưu và Ngân Linh Tử ăn cơm, vốn dĩ Sở Hưu còn tưởng chắc chắn hắn sẽ dẫn với bọn họ tới quán rượu lớn nhất trong An Châu Phủ dùng bữa, kết quả hắn vòng quẹo trái quẹo phải dẫn Sở Hưu và Ngân Linh Tử tới một quán cơm nhỏ vô danh trong tiểu trấn ăn lẩu gà, còn uống chùa của chủ quán một bầu rượu. 

 Thấy ánh mắt của Sở Hưu có vẻ quái dị, Lục Tam Kim cười hì hì nói: “Sở huynh, đây không phải ta bạc đãi ngươi, đừng nhìn quán cơm này không có gì đáng chú ý, thực ra lẩu gà của nhà này nổi tiếng lắm đó. 

 Mỗi lần tới Phương Lâm Quận tuần tra, Giải Anh Tông mời ta đi ăn mấy thứ sơn hào hải vị ta cũng lười đi, nhưng lần nào cũng tới nơi này ăn lẩu gà. 

 Sở huynh nếm thử, hương vị rất không tồi đâu.” 

 Sở Hưu gắp một đũa, đúng là hương vị không tồi, không biết phong thủy của Đại La Thiên tốt hay là tay nghề của chủ quán tốt, thịt gà cực kỳ tươi ngon. 

 Còn Ngân Linh Tử ở bên cạnh cũng bắt đầu ăn. 

 Ngân Linh Tử tướng mạo cũng cực kỳ tuấn tú, bộ đạo bào phối hợp với khí chất của hắn, tự có cảm giác tiêu dao xuất trần. 

 Nhưng lúc này hắn ăn cơm lại ngấu nghiến như hổ như sói, chẳng khác nào có người cướp đoạt với hắn, cực kỳ ảnh hưởng tới hình tượng. 

 Tuy đây không phải lần đầu tiên Lục Tam Kim gặp Ngân Linh Tử nhưng lại là lần đầu tiên hắn mời Ngân Linh Tử dùng cơm. 

 Thấy bộ dạng của hắn lúc này, Lục Tam Kim không khỏi nghi hoặc nói: “Ngân Linh Tử đạo huynh, chẳng lẽ Linh Bảo Quan còn cưỡng ép các ngươi tích cốc, không cho các ngươi ăn cơm no à?” 

 Ngân Linh Tử cười ngượng ngùng nói: “Khiến hai vị chê cười rồi, tuy trong Linh Bảo Quan không yêu cầu tích cốc, mà đồ ăn mà Lâm sư thúc ở nhà bếp làm cũng cực kỳ mỹ vị, nhưng mỗi bữa chỉ làm một món ngon, còn lại đều là qua loa cho xong. 

 Theo cách nói của sư thúc, mỗi lần tay cầm muôi thì chỉ có món ăn đầu tiên là dụng tâm nhất, khi làm món thứ hai đã không được hoàn hảo, chín phần với một phần cũng giống nhau, dù sao cũng là lấp đầy cái bụng, ăn được là được. 

 Cho nên mỗi lần ăn cơm chúng ta đều phải tranh nhau món ngon kia, đã thành thói quen rồi.” 

 Sở Hưu vuốt cằm, nhà bếp của Linh Bảo Quan đúng là nơi ở của nhân tài, cho dù là sư phụ làm bếp tay cầm muôi cũng chẳng hề đơn giản. 

 Mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, đương nhiên đa số là Lục Tam Kim nói, Ngân Linh Tử thi thoảng mới xen vào, còn Sở Hưu chỉ lắng nghe. 

 Sở Hưu cũng tìm hiểu được những kiến thức thông thường của Đại La Thiên từ điển tịch của các thế lực lớn trong Phương Lâm Quận. 

 Nhưng những chuyện cao thâm hơn một chút thì mấy tông môn ở Phương Lâm Quận làm sao biết được. Tin tức thu được từ miệng đệ tử đại phái như Lục Tam Kim còn giá trị hơn tin tức từ những tông môn khác. 

 Ăn được một nửa, Lục Tam Kim đột nhiên thở dài: “Mấy trăm năm gần đây, Đại La Thiên đúng là không còn yên bình. 

 Tứ vực đông tây nam bắc, khắp nơi đều có chuyện. 

 Thời gian trước ta về Hoàng Thiên Các một chuyến mới biết tình hình những nơi khác ra sao. 

 Bên phía Nam Vực, Cực Lạc Ma Cung bắt đầu gây chuyện, lũ điên ấy suốt ngày nghiên cứu những thứ quái gở, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. 

 Nghe nói bên phía Bắc Vực xuất hiện một cuồng đồ, khi Đạo Tôn của Tam Thanh Điện giảng đạo, hắn ngang nhiên phản bác lý lẽ của đạo tôn, nghe nói huyên náo không nhỏ. 

 Bên phía Tây Vực, Thiên La Bảo Tự và Phạm giáo đánh nhau túi bụi, đều là đầu trọc, sao lừa trọc lại phải làm khó lừa trọc cơ chứ?” 

 Sở Hưu nghe Lục Tam Kim nói những điều này, thầm nhủ có vẻ như Đại La Thiên và hạ giới cũng không có gì khác biệt, nhìn thì yên bình nhưng thực tế sóng ngầm cuồn cuộn. 

 “Nói vậy chỉ có Đông Vực chúng ta là bình yên nhất rồi.” 

 Lục Tam Kim cười lạnh nói: “Ngược lại, Đông Vực mới là huyên náo nhất. 

 Mấy trăm năm trước Hàn Giang Thành quật khởi, nhảy lên thành đại tông môn đỉnh phong. 

 Đông Vực không nhỏ nhưng diện tích chỉ có vậy, thế lực đỉnh phong chỉ có hạn, giờ đột nhiên có một Hàn Giang Thành chen vào, rốt cuộc trong chuyện này có bao nhiêu đấu đá tâm cơ và chém giết, ai biết được đây? 

 Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhìn sang những chuyện khác ở Đông Vực cũng không thấy nó đáng gọi là chuyện nữa.” 

 Nói đến đây,Lục Tam Kim đột nhiên hỏi Ngân Linh Tử: “Đúng rồi, Ngân Linh Tử đạo huynh, gần đây động thiên phúc địa của Linh Bảo Quan các ngươi có gì dị thường không?” 

 Sở Hưu gõ nhẹ lên bàn một cái, y biết động thiên phúc địa là gì, đây cũng là một kiến thức thông thường trong Đại La Thiên. 

 Cái gọi là động thiên phúc địa, thật ra là Tiểu Phàm Thiên, Huyễn Hư Lục Cảnh của phàm giới, là không gian phụ thuộc của Đại La Thiên, thiên địa nguyên khí còn dồi dào hơn cả bên ngoài, còn có một số dị tượng do thiên địa tạo thành, có năng lực dị chủng đoạt thiên địa tạo hóa. 

 Tất cả các tông môn đỉnh phong trong Đại La Thiên đều có động thiên phúc địa, có một số thì sở hữu không chỉ một cái. 

 Nghe nói khi xưa Hàn Giang Thành quật khởi, động thiên phúc địa trong Đông Vực đã bị chia cắt hết, nhưng Mạnh Tinh Hà lại dựa vào bí thuật của chi phái Tinh Hà Tán Nhân, cưỡng ép tạo ra một động thiên phúc địa mới, dẫn tới Đại La Thiên chấn động. 

 Ngân Linh Tử lắc đầu nói: “Không có, tất cả đều rất bình thường.” 

 Lục Tam Kim thở dài nói: “Nghe nói một động thiên phúc địa của Lăng Tiêu Tông là Lang Hoàn Cảnh đã xuất hiện khuynh hướng nguyên khí khuếch tán, cho nên Lăng Tiêu Tông đã phong tỏa Lang Hoàn Cảnh, không cho phép đệ tử đi vào. 


 Sở Hưu lắc đầu nói: “Biết thì biết, nhưng gia sư vì thù hận sư môn nên giản giáo ta cực kỳ nghiêm ngặt, tu luyện như phát điên vậy, làm gì có thời gian đi đọc mấy thứ linh tinh này? 

 Các ngươi thấy giọng điệu của ta có vẻ kỳ quái, đó là vì mấy năm gần đây ngoài tu luyện ra ta thậm chí còn không có nhiều cơ hội nói chuyện.” 

 Nhậm Thiên Lý nhìn Sở Hưu bằng ánh mắt đồng cảm nói: “Sở huynh, ngươi thật đáng thương. 

 Lục Tam Kim cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là rất đáng thương, không được ăn, không được uống, còn không được chạm vào nữ nhân, ngày ngày đối mặt với một lão già. Có phải Sở Hưu cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt không? Giải Anh Tông nói ngươi ra tay tàn nhẫn, có phải vì trong lòng uất...”

Bình Luận (0)
Comment