Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1485

 Được đại phái đỉnh phong ở Đông Vực, Hoàng Thiên Các mời làm khách khanh, sẽ không có ai nghi ngờ thân phận thật sự của Sở Hưu. 

 Lục Tam Kim vui mừng nói: “Nếu vậy đợi ta xử lý một chút chuyện rồi khởi hành thôi. Đúng rồi, Ngân Linh Tử đạo huynh đang du lịch Đại La Thiên, chắc ngươi cũng hứng thú với trận tỷ võ giữa hai đại phái. Đến xem nhé?” 

 Ngân Linh Tử cũng mỉm cười ôn hòa nói: “Được.” 

 Sau khi quyết định, Lục Tam Kim cũng là người quyết đoán, đầu tiên là dẫn Sở Hưu đi một chuyến tại Đông Vực. 

 Hiện tại Sở Hưu vẫn là khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông, dù sao cũng phải tới thông báo cho Cửu Phượng Kiếm Tông một tiếng mới được. 

 Tuy không thông báo cũng được, nhưng Hoàng Thiên Các làm việc rất chú ý tiểu tiết, có thể bá đạo nhưng không thể không phân rõ phải trái. 

 Cho nên Lục Tam Kim gọi thẳng Lâm Nhai Tử tới An Châu Phủ. 

 Lúc này trong phủ quận trưởng của An Châu Phủ, Giải Anh Tông nhìn Sở Hưu và Lục Tam Kim trước mắt, sắc mặt ngây ngốc. 

 Trước đó hắn còn nghi ngờ về Sở Hưu, kết quả chỉ chớp mắt thôi Sở Hưu lại thành khách khanh của Hoàng Thiên Các. 

 Nếu Lục Tam Kim đã xác định Sở Hưu chính là truyền nhân của Cổ Tôn, vậy thân phận của y chắc chắn không sai. 

 Trong Hoàng Thiên Các, địa vị của Lục Tam Kim gần tương đương với thái tử ở hạ giới, Giải Anh Tông là chư hầu một phương cũng phải nể mặt đối phương, đối xử khách khí với hắn. 

 Tuy không phải người hành tẩu Đông Vực trong thế hệ nào cũng thành các chủ Hoàng Thiên Các, nhưng chí ít có hơn một nửa số người lên làm các chủ, xác suất đã rất kinh người. 

 Lúc này Giải Anh Tông cũng thầm nhủ may là mình làm việc cẩn thận quen rồi, bằng không hắn cứ xông bừa lên, đắc tội triệt để với Sở Hưu, vậy cũng là một phiền toái. 

 Giải Anh Tông cười ha hả nói: “Lúc đó ta đã nói mà, Sở tiểu hữu thiên tư bất phàm, trông rất giống truyền nhân của Cổ Tôn, tuyệt đối không sai, bây giờ nhìn lại, quả thật là vậy.” 

 Lục Tam Kim hỏi bên cạnh nhếch miệng, lúc trước Giải Anh Tông không nói như vậy, hắn mô tả Sở Hưu cực kỳ khả nghi. 

 Sau khi hàn huyên một hồi, Lâm Nhai Tử cũng dẫn Lâm Phượng Vũ tới phủ quận trưởng. 

 Trên đường đi Lâm Nhai Tử còn thấp thỏm, không biết có phải lần trước thái độ của Sở Hưu chọc giận quận trưởng đại nhân nên mới tới gây sự với bọn họ hay không. 

 Dù sao bao năm qua, Giải Anh Tông rất ít khi gọi người chấp chưởng của các tông môn tới thẳng phủ quận trưởng. 

 Sau khi đến nơi, Giải Anh Tông nói thẳng: “Lâm chưởng môn, bây giờ Sở tiểu hữu đã gia nhập Hoàng Thiên Các chúng ta, trở thành khách khanh. Lần này gọi ngươi tới là để báo với ngươi một tiếng.” 

 Theo Giải Anh Tông, loại tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông không có quyền lên tiếng, đừng nói là Sở Hưu tự nguyện gia nhập Hoàng Thiên Các làm khách khanh, cho dù bọn họ đòi công pháp then chốt của Cửu Phượng Kiếm Tông, bọn họ cũng phải ngoan ngoãn lấy ra. 

 Chỉ có điều Lục Tam Kim thân là người hành tẩu Đông Vực, không muốn dính phải tiếng xấu, cho nên làm việc mới chi li hơn một chút. 

 Lâm Nhai Tử nghe vậy lập tức giật mình, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tại hạ đã biết, chúc Sở công tử tiền đồ như gấm.” 

 Trước đó Lâm Nhai Tử còn ảo tưởng liệu tương lai Cửu Phượng Kiếm Tông của mình có thể trở thành Hàn Giang Thành kế tiếp hay không. 

 Bây giờ cuối cùng cũng tỉnh mộng, nhưng Lâm Nhai Tử lại không nhịn nổi lo lắng, Sở Hưu đi rồi, Cửu Phượng Kiếm Tông của hắn nên làm gì? 


 Phải biết, trước kia Sở Hưu giết người, làm những chuyện đó, nhưng cuối cùng tội lỗi gì cũng đặt lên đầu Cửu Phượng Kiếm Tông. 

 Sở Hưu ho khan một tiếng: “Còn một chuyện muốn phiền quận trưởng đại nhân. 

 Dù sao Cửu Phượng Kiếm Tông cũng là tông môn đầu tiên mà ta gia nhập, tuy giờ ta đã rời khỏi nhưng vẫn còn chút tình nghĩa. 

 Cho nên sau khi ta đi, phiền quận trưởng đại nhân chiếu cố cho Cửu Phượng Kiếm Tông.” 

 Nói lại thì lần này Sở Hưu cũng lừa Cửu Phượng Kiếm Tông đến thảm. 

 Sở Hưu không ngờ mình lại gặp phải Lục Tam Kim, trực tiếp trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các. 

 Cho nên thật ra kế hoạch lúc trước của y là nâng đỡ Cửu Phượng Kiếm Tông tới mức xưng bá Phương Lâm Quận, cho nên không hề e ngại chuyện đắc tội với kẻ khác. 

 Nể chút tình nghĩa trước đây, Sở Hưu cũng đồng ý giúp Cửu Phượng Kiếm Tông một tay, dù sao cũng chỉ mất một câu nói. 

 Còn đối với Giải Anh Tông, chuyện này cũng chỉ là một câu nói mà thôi. 

 Hắn trực tiếp vung tay lên nói: “Không thành vấn đề, trong Phương Lâm Quận này, Cửu Phượng Kiếm Tông sẽ không gặp chuyện lớn gì đâu.” 

 Bây giờ Sở Hưu đã trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các, tức là người phe mình. Hắn nữa y còn được Lục Tam Kim đích thân chiêu mộ vào Hoàng Thiên Các, chắc chắn đã giao hảo với Lục Tam Kim. 

 Chuyện này chỉ mất một câu nói, đương nhiên hắn không cự tuyệt. 


 Đợi Lâm Nhai Tử và Lâm Phượng Vũ rời khỏi phủ quận trưởng, Lâm Nhai Tử thấy dáng vẻ Lâm Phượng Vũ như thất hồn lạc phách, không khỏi lên tiếng hỏi: “Nha đầu này, chẳng lẽ con lại có ý nghĩ xấu gì với vị Sở công tử kia à? Ta khuyên con nên nghĩ thoáng một chút, con và hắn vốn là người của hai thế giới. 

 Tuy ta đặt tên con là Phượng Vũ, nhưng con không phải chân phượng còn người ta lại là chân long. 

 Ha ha, trước đó đúng là vị phụ nghĩ quá nhiều, cho rằng mình là Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành.” 

 Từ nhỏ tính cách của Lâm Phượng Vũ đã rất mạnh mẽ, thực lực không thua đáng nam nhi, cho nên cô nàng coi trọng cường giả trẻ tuổi có thực lực cường đại như Sở Hưu cũng không có gì là lạ. 

 Nhưng bây giờ cuối cùng Lâm Nhai Tử cũng nghĩ thông, quả thật hắn và Sở Hưu không phải người cùng một thế giới. 

 Mình chỉ là chưởng môn của một môn phái nhỏ, người ta lại là truyền nhân của Cổ Tôn. 

 Bao năm qua có rất nhiều truyền nhân của Cổ Tôn làm khách khanh, nhưng chỉ có mình Hàn Giang Thành quật khởi. 

 Lâm Phượng Vũ cười gượng nói: “Phụ thân nói đùa rồi, con chỉ cảm thấy tiếc nuối cho Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta mà thôi.” 

 Thật ra Lâm Nhai Tử nói không sai, cô nàng cũng có một chút suy nghĩ như vậy. 

 Cô là người ưa cái mạnh, nhưng đám người tự xưng là tuấn kiệt trẻ tuổi trong Phương Lâm Quận còn không bằng cô, dựa vào đâu mà cô lại để ý đến? 

 Cho nên khi Sở Hưu xuất hiện với thực lực cường đại tới mức khiến Lâm Phượng Vũ phải ngước nhìn, y lập tức thu hút cô. 

 Nhưng với địa vị của Sở Hưu hiện giờ, có thể ngồi ngang hàng với quận trưởng đại nhân, cô cũng biết đúng là mình và Sở tiền bối đã là người của hai thế giới. 

 Lúc này trong phủ quận trưởng, Giải Anh Tông đã rất nể mặt đáp ứng yêu cầu của Sở Hưu, Sở Hưu cũng không thể quá đáng. 

 Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc việc quận trưởng đại nhân mong muốn nhất là được gọi về tổng bộ của Hoàng Thiên Các?” 

 Giải Anh Tông nhìn lướt qua chỗ Lục Tam Kim, gật đầu nói: “Không sai, tuy cũng có người thích làm bá chủ một phương, như ta vẫn say mê võ đạo hơn.” 

 Tất cả mọi người trong Hoàng Thiên Các đều biết suy nghĩ của hắn, hắn cũng không cần giấu Lục Tam Kim. 

 Sở Hưu nói: “Ta có thể đưa một ý kiến cho quận trưởng đại nhân, giúp ngươi có thể vơ vét... nhận được càng nhiều tài nguyên từ Phương Lâm Quận, tăng thêm công tích.” 

 “Ồ? Ý kiến gì?” 


 Cứ thế, thế lực có dã tâm thấy được lợi ích, cho dù phải trả năm phần mười lợi lộc, bọn họ cũng đồng ý chém giết tranh đoạt. 

 Thế lực không có dã tâm muốn tự vệ, cũng phải tích lũy lực lượng. 

 Toàn bộ Phương Lâm Quận cứ yên bình như vậy cũng là vô nghĩa, phải có chuyện thì quận trưởng đại nhân mới thu được nhiều lợi lộc. 

 Khuyết điểm duy nhất của phương pháp này là nhanh chóng tạo ra một thế lực cường đại, cái này thì phải xem quận trưởng đại nhân có thể khống chế được không.”

Bình Luận (0)
Comment