Xung Thu Thủy vãn không nói gì, một võ giả trẻ tuổi bên Hoàng Thiên Các đã cười lạnh nói: “Đúng là trò cười! Lục Tam Kim, mấy lời này mà ngươi cũng tin à?
Không thể để lộ sư thừa, thế thì hắn nói mình là truyền nhân của Cổ Tôn thì là truyền nhân của Cổ Tôn chắc. Vậy thì loại chó mèo gì chẳng nói mình là truyền nhân của Cổ Tôn được?”
Lục Tam Kim lạnh lùng nói: “Hoàng Giác, nơi này còn chưa tới phiên ngươi lên tiếng!
Lai lịch sư tổ chi phái của Sở huynh không nhỏ, từng quen biết với hai vị Đạo Tôn Thanh Vân, Tử Dương của Linh Bảo Quan, còn quen biết với Xích Hà chân nhân trước đại kiếp nạn thời thượng cổ. Chuyện này thì Ngân Linh Tử đạo huynh có thể làm chứng.”
Mọi người ở đây đều nhìn sang phía Ngân Linh Tử, nếu Ngân Linh Tử vẫn không nói gì vậy là Linh Bảo Quan đã xác nhận, Sở Hưu cũng là thật.
Đúng lúc này, Sở Hưu lại lạnh nhạt nói: “Lục huynh, trước đó ngươi mời ta tới Hoàng Thiên Các làm khách khanh, nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe nói khách khanh được đối xử như vậy đấy?
Bị nghi ngờ thì thôi, bây giờ còn bị nói là loại chó mèo.”
Sắc mặt Lục Tam Kim cũng thay đổi, hắn không muốn đắc tội với Sở Hưu vì chuyện này.
Người là do hắn tìm đến, vậy tương lai Sở Hưu trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các cũng là đứng về phía hắn. E rằng chuyện hắn đắc tội nặng nề với Sở Hưu chính là điều mà đám người Xung Thu Thủy đang mong muốn.
Nhưng đúng lúc này Xung Thu Thủy lại xua tay nói: “Sở tiểu hữu không cần nói kiểu uất ức như vậy, tuy khách khanh chỉ là khách khanh nhưng đãi ngộ của Hoàng Thiên Các chúng ta đối với khách khanh cũng không thiếu sót gì.
Trả giá nhiều như vậy, dù sao cũng phải kiểm tra, kiểm nghiệm chất lượng của khách khanh chứ?”
Sở Hưu hừ khẽ một tiếng nói: “Phó các chủ, ta không quan tâm tới chuyện xung đột hay thù hận trong nội bộ Hoàng Thiên Các các người, nhưng có người dám đốt đuốc trên đầu ta, vậy đừng trách ta không khách khí.
Vừa rồi ai đã nói ta là hạng chó mèo?”
Ánh mắt Sở Hưu đảo qua Hoàng Giác, khí thế lẫm liệt như lưỡi đao gió lướt qua hư không, thậm chí khiến không trung xuất hiện tiếng vang giòn giã.
Trong thời điểm này Sở Hưu không thể khiêm nhượng, nên biết thân phận hiện tại của y là truyền nhân của Cổ Tôn, mỗi người đều là rồng phượng trong chốn người, thiên phú cực kỳ khủng khiếp.
Loại người như vậy nếu có thể nhịn khi bị kẻ khác nói là loại chó mèo, vậy mới là kỳ quái.
Huống chi khi còn ở hạ giới Sở Hưu đã là chủ nhân của Ma Giáo, là kiêu hùng Ma đạo mà Đạo môn Phật tông coi là đại địch. Cho dù Rama và Hư Từ có tới, bọn họ cũng không dám chỉ mặt Sở Hưu nói ý là loại chó mèo, như vậy không chỉ sỉ nhục Sở Hưu mà còn là sỉ nhục chính bọn họ.
Nhưng ngoài dự liệu của Sở Hưu, một luồng sáng kim lóe lên quanh người Hoàng Giác, không ngờ lại ngăn cản khí thế của Sở Hưu.
Hắn đứng ra cười lạnh khinh thường: “Vô tri thì vô tội, truyền nhân của Cổ Tôn là loại hẹp hòi như vậy sao? Vậy thì được, hôm nay tại hạ muốn lãnh giáo một chút xem truyền nhân của Cổ Tôn được đồn đại thần kỳ như vậy, rốt cuộc có trình độ gì!”
Sau khi Hoàng Giác dứt lời, quanh người hắn tỏa ra cương khí vàng kim chói mắt, dẫn dắt lực lượng thiên địa, hóa thành từng phù văn vàng kim phủ lên người hắn.
Thanh niên tuổi tác không khác Sở Hưu bao nhiêu, không ngờ cũng có tu vi cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong!
Xung Thu Thủy điềm nhiên nói: “Vừa hay, lần này ngươi không đến, ta đang định để Hoàng Giác thay thế ngươi.
Bây giờ ngươi đã tìm được trợ thủ, vậy thì để Hoàng Giác tới thử thân thủ của hắn đi.
Cảnh giới không đồng nghĩa với chiến lực, đúng là thiên phú của truyền nhân của Cổ Tôn rất cao, nhưng cũng có không ít người luyện võ cả đời mà không mấy khi chiến đấu.
Bất luận thân phận của hắn ra sao, đã trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các ta, đại diện cho Hoàng Thiên Các ta xuất chiến, nếu thực lực quá kém sẽ là làm mất thể diện của Hoàng Thiên Các ta.”
Thấy Xung Thu Thủy nói vậy, Lục Tam Kim vội vàng truyền âm cho Sở Hưu, nhanh chóng nói: “Sở huynh, ngươi cẩn thận một chút. Đừng nhìn tên Hoàng Giác này lớn lối cuồng vọng ngu dốt, nhưng hắn cũng không phải loại dễ đối phó đau.
Hắn là kẻ chém giết từ tầng chót đi lên, không tới mười lăm tuổi đã đi theo một vị quận trưởng của Hoàng Thiên Các trấn áp xung đột giữa các tông môn, tất cả thực lực của hắn đều là chém giết từ lưỡi đao mũi kiếm mà ra.
Trước đó hắn đã từng tranh đoạt chức vị người hành tẩu Đông Vực với ta, nhưng lại thua dưới tay ta.
Nhưng mấy năm nay hắn được phó các chủ dẫn theo tu hành, ai biết rốt cuộc hắn có lá bài tẩy gì...”
Lục Tam Kim còn chưa dứt lời, Sở Hưu đã trực tiếp bước lên một bước, xuất quyền đánh ra!
Xuất quyền, toàn bộ đại điện đều chấn động, nội lực chân hỏa màu vàng bạc và ngọn lửa diệt thế màu đen nhánh xuất hiện quấn lấy quyền phong của Sở Hưu, như vòi rồng xé tan thiên địa.
Quyền ý của quyền này lại bá đạo tới cực điểm, thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn!
Khoảnh khắc Sở Hưu xuất quyền, tất cả mọi người ở đây, kể cả Xung Thu Thủy cũng biến sắc.
Có lẽ phương thức tu luyện chân hỏa luyện thân không phải Trần Thanh Đế nghĩ ra, nhưng Trần Thanh Đế là người đầu tiên thành công.
Cho dù đặt ở thời thượng cổ cũng không ai thử nghiệm phương thức điên cuồng như vậy, đặc biệ là ở Đại La Thiên dồi dào nguyên khí, cơ hội thăng cấp sẽ có rất nhiều, thậm chí rất ít người nghĩ tới phương thức tu luyện trông rất điên cuồng này.
Bây giờ Sở Hưu thi triển một quyền như vậy đã là phát huy lực lượng cơ thể của cảnh giới chân hỏa luyện thân tới cực hạn, đấm tan đất trời. Luồng lực lượng cường đại đó khiến sắc mặt Hoàng Giác lập tức thay đổi, trong đầu hiện lên vô số phương thức né tránh nhưng kết quả chỉ có một, đó là không tránh được, ngăn cũng không được!
Chỉ trong nháy mắt, luồng lực lượng cường đại kia đã tới trước mặt hắn.
Một quyền đơn giản tới cực điểm, không có bất cứ biến hóa nào nhưng lại khủng khiếp hơn hẳn những võ kỹ phức tạp kia.
Hoàng Giác quát lên một tiếng chói tai, quanh người hắn hiện ra hào quang phù văn màu vàng, ngưng tụ phía trước hắn, tạo thành một đại ấn dẫn dắt lực lượng thiên địa, đỡ một quyền của Sở Hưu.
Đây là võ kỹ bí truyền của Hoàng Thiên Các, Hoàng Thiên Ấn, Hoàng Thiên Hậu Thổ, điều động vạn vật!
Nhưng tất cả những thứ này đứng trước lực lượng tuyệt đối đều thành vô dụng.
Lục Tam Kim há hốc mồm, nuốt lại lời căn dặn cuối cùng định nói với Sở Hưu.
Quái vật, rõ là quái vật!
Trong Hoàng Thiên Các tuy địa vị của Hoàng Giác không bằng người hành tẩu Đông Vực là hắn, nhưng cũng là nhân vật đứng đầu thế hệ thanh niên.
Kết quả tới trước mặt Sở Hưu, thậm chí Hoàng Giác còn không ngăn được một quyền. Rốt cuộc hắn dẫn con quái vật nào về đây?