Thực lực của Hiên Viên Vô Song không yếu đến vậy, nếu ra tay toàn lực thì thủ đoạn của hắn không chỉ có mình Chiến Hồn Quyết.
Nhưng ai mà ngờ hắn lại xui xẻo đến vậy, đã sử dụng Chiến Hồn Quyết mà còn kéo ấn ký do Lã Ôn Hầu lưu lại tới, đúng là tạo cơ hội cho Sở Hưu.
Bằng không, nếu đổi đấu pháp khác tuy Sở Hưu tự tin sẽ không thua nhưng cũng không thắng dễ dàng như vậy.
Chuyện tiếp theo thì đơn giản, lần này Lăng Tiêu Tông tỷ võ thua, không chỉ tổn thất một số thiên tài địa bảo mà còn thua mất vài điều kiện vào tay Hoàng Thiên Các.
Còn những điều kiện này rốt cuộc là gì thì cần đám người Xung Thu Thủy bàn luận, đừng nói tới Sở Hưu, ngay cả Lục Tam Kim cũng không có tư cách tham dự.
Sở Hưu và đám người Hoàng Thiên Các ở lại Lăng Tiêu Tông thêm vài ngày, sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện lại theo đám người Lục Tam Kim trở về tổng bộ Hoàng Thiên Các. Ngân Linh Tử từ biệt hai người tiếp tục du lịch Đại La Thiên.
Hoàng Thiên Các cũng như Lăng Tiêu Tông, có một tòa thành lớn của riêng mình.
Hình như đây là thói quen của các tông môn khi vừa tới Đại La Thiên, vì trong thời điểm đó Đại La Thiên chưa được khai phá, khắp nơi đều là hung thú. Xây dựng một tòa thành lớn như vậy cũng có thể bảo vệ những võ giả trẻ tuổi.
So với Lăng Tiêu Thành thì tòa thành tổng bộ của Hoàng Thiên Các có vẻ bình thường hơn nhiều. Nhưng đây chỉ là so với Lăng Tiêu Thành mà thôi, thực tế Hoàng Thiên Các được xây dựng trên đỉnh một ngọn núi cao ngàn trượng, chỉ có một con đường gần như thẳng đứng dẫn lên đỉnh núi.
Tòa thành lớn trên đỉnh núi cũng cực kỳ bắt mắt, thậm chí đứng cách vài chục dặm cũng có thể thấy được.
Khi đám người Sở Hưu tới trước cửa lớn của Hoàng Thiên Các, đã có người đứng đó chờ đón bọn họ, chính là các chủ Hoàng Thiên Các, Thiên Vương - Lý Vô Tướng.
Lý Vô Tướng không thẹn với danh hiệu của mình, thân hình cao lớn uy mãnh tướng mạo đoan chính nghiêm nghị, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta có cảm giác uy nghiêm.
Thấy đám người Lục Tam Kim trở về, Lý Vô Tướng mới mỉm cười nói: “Tốt lắm, lần này các ngươi làm không tệ, Hoàng Thiên Các ta đã tỷ võ thua ba lần liền, cuối cùng lần này cũng thắng lại một ván.”
Tuy lần tỷ võ trước Lục Tam Kim phát huy không tệ, nhưng khổ nỗi biểu hiện của hai đệ tử Hoàng Thiên Các khác lại không được tốt.
Hai lần trước còn thảm hại hơn, khi đó Lục Tam Kim còn chưa quật khởi, Hoàng Thiên Các bị Lăng Tiêu Tông áp đảo hoàn toàn, có lần còn thua cả ba trận.
Xung Thu Thủy chỉ lạnh nhạt nói: “Các chủ, bên Lăng Tiêu Tông đã bàn bạc điều kiện xong, bọn họ cũng khá lưu loát, không từ chối.”
Lý Vô Tướng gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Sở Hưu nheo mắt, quan hệ giữa hai vị chính phó các chủ này đúng là vi diệu.
Nghe nói trước đó quan hệ giữa Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy rất tốt, Hoàng Thiên Các Song Hùng chẳng khác nào huynh đệ.
Kết quả một chức vị các chủ lại gây ra tình hình như hiện tại.
Đương nhiên trong chuyện này Sở Hưu cũng chỉ là người đứng ngoài, không định tìm hiểu sâu.
Lúc này Lục Tam Kim cũng nhìn về phía Sở Hưu, cười nói: “Vị này là Sở tiểu hữu à? Lần này Sở tiểu hữu đại diện cho Hoàng Thiên Các ta đạt được thắng lợi trong tỷ võ, có thể nói là đệ nhất đại công thần của Hoàng Thiên Các ta. Đợi tới khi tổ chức tiệc, Hoàng Thiên Các sẽ hậu tạ.”
Thái độ của Lý Vô Tướng rất tốt, chiêu hiền đãi sĩ mà không mất uy nghiêm, nhưng Sở Hưu có thể thấy được vẻ thăm dò và quan sát trong mắt hắn.
Đây cũng là chuyện bình thường, Sở Hưu không để ý, y chỉ chắp tay một cái nói: “Tại hạ đã trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các, đã nhận hậu đãi như vậy đương nhiên phải làm việc hết lòng rồi.”
Lý Vô Tướng lại động viên Sở Hưu vài câu rồi tới chào hỏi người khác.
Bữa tiệc buổi tối cũng vậy, tuy trên danh nghĩa là bày tiệc chiêu đãi đám người Lục Tam Kim, nhưng bầu không khí lại hết sức khó xử.
Phó các chủ Xung Thu Thủy là người dẫn đoàn người tham gia tỷ võ, kết quả thái độ của hắn lại cực kỳ lạnh nhạt.
Hơn nữa trong Hoàng Thiên Các không phải Xung Thu Thủy không có chút căn cơ nào.
Tuy tính cách hắn lạnh nhạt nhưng đối đãi với người mình rất không tệ, cực kỳ hào phóng, lại thêm lúc chỉ điểm võ kỹ cho thủ hạ hay đệ tử cũng không giấu diếm. Cho nên tuy hắn không phải các chủ nhưng vẫn có không ít người chịu theo hắn.
Những người này ngồi tách riêng với các chủ Lý Vô Tướng, thái độ đối lập, cảnh tượng muốn khó xử đến đâu cũng có.
Sở Hưu cũng không để ý, y quan tâm tới lời hứa của Lục Tam Kim hơn, dẫn y tới gặp các chủ, hỏi chuyện về Độc Cô Duy Ngã.
Lục Tam Kim làm việc đúng là đáng tin cậy, sáng sớm hôm sau hắn đã tới tìm Sở Hưu, nói là đã báo cho lão các chủ, Sở Hưu có thể tới hỏi bất cứ lúc nào.
Thấy thần sắc Lục Tam Kim khá hưng phấn, Sở Hưu bèn hỏi: “Lục huynh rất thân cận với lão các chủ à?”
Lục Tam Kim gật đầu nói: “Tất cả mọi người trong Hoàng Thiên Các đều cho rằng ta là người của các chủ, nhưng thực ra ta phải tính là người của lão các chủ.
Tuy ta rất ngứa mắt với tên Hiên Viên Vô Song kia nhưng không thể không thừa nhận thiên phú của hắn cao hơn ta, có nói là cao hơn gấp trăm lần cũng không quá đáng.
Ngày trước ta chỉ là một đệ tử bình thường trong Hoàng Thiên Các, may là lão các chủ chọn ta, cho ta cơ hội, ta mới có chức vị như ngày hôm nay.
Các chủ tin tưởng ta là vì ngài ấy biết tình cảm của ta đối với lão các chủ.
Còn ta sẽ toàn tâm toàn lực giúp các chủ, cũng vì ngài ấy là người mà lão các chủ lựa chọn.”
Những chuyện này không phải là bí mật của Hoàng Thiên Các, cho nên Lục Tam Kim nói thẳng ra.
Sở Hưu là khách khanh mà hắn dẫn vào Hoàng Thiên Các, đương nhiên không cần giấu diếm mấy chuyện này.
Địa điểm mà lão các chủ ẩn cư là một ngóc ngách trên vách núi của Hoàng Thiên Các.
Có lẽ lão nhân lớn tuổi đều không thích mấy thứ xa hoa, Sở Hưu từng tới nhà tranh của lão thiên sư, hết sức bình thường, nơi lão các chủ ẩn cư cũng là một tòa tứ hợp viện của nhà nông bình thường, chẳng qua là kề sát vách núi.
“Lão các chủ, ta dẫn người tới rồi.”
Lục Tam Kim nói xong trực tiếp đẩy cửa tứ hợp viện, có vẻ rất tùy ý.
Bên trong tứ hợp viện, một lão già râu tóc bạc trắng mặc trường bào bằng vải bố đang ngồi trên ghế đọc sách, thấy hai người đến, hắn vung tay lên, không thấy cương khí hiển hiện nhưng cơn gió như có linh tính nâng hai bồ đoàn tới dưới chân hai người.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Nhưng gia sư có chấp niệm, ta cũng vậy, ngày nào chưa đánh bại truyền nhân của kẻ thù, chi phái của ta còn ngại không thể để lộ danh tính truyền thừa, đây là sỉ nhục.”
Sở Hưu hao tâm tổn trí tới gặp lão các chủ là vì chuyện này nên y cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng vào vấn đề.
Vị lão các chủ Hoàng Thiên Các này đã hơn năm trăm tuổi, bản thân cũng là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, là người đứng trên đỉnh của toàn bộ Đại La Thiên.
Nếu ngay cả hắn cũng không có manh mối gì về Độc Cô Duy Ngã, vậy Sở Hưu cũng không còn phương hướng nào khác.