Kì Tài Giáo Chủ

Chương 299

Ngô Thiên Đông tay vẫn nắm chặt chuôi đao, ánh mắt trừng trừng nhìn Sở Hưu.

Chuyện Sở Hưu nói, có thế nào hắn cũng không tin.

Năm huynh muội bọn họ kết nghĩa kim lan, mọi người đều chiếu cố Liễu Khanh Khanh, nhưng đó là loại quan tâm chăm sóc của ca ca đối với muội muội, tuyệt đối không bao hàm tư tình nam nữ.

Huống hồ đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hắn không hiểu huynh đệ tỷ muội mình bằng người ngoài như Sở Hưu hay sao?

Ngô Thiên Đông lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi đánh trực diện không lại chúng ta, lại định dùng âm mưu quỷ kế châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta hay sao? Ai mà tin được lời ngươi nói?”

Sở Hưu chậm rãi đáp: “Mặc dù năm người các ngươi kết nghĩa kim lan nhưng thời gian quen biết lại có khác biệt.

Mười năm trước còn chưa có danh xưng Giang Đông Ngũ Hiệp, khi đó chỉ có ba người Trình Bất Húy, Lã Đồng cùng Liễu Khanh Khanh quen biết nhau.

Liễu Khanh Khanh xuất thân từ tiểu thế gia, bản thân thực lực thấp kém, thiếu chút nữa bị coi như công cụ thông gia gả cho một tên phế nhân, là Trình Bất Húy cứu cô nàng.

Mỹ nhân yêu anh hùng, lúc đó trước mặt Liễu Khanh Khanh, Trình Bất Húy chính là anh hùng, hơn nữa còn xuất hiện lúc Liễu Khanh Khanh tuyệt vọng nhất, ngươi nói xem cô nàng sẽ nghĩ thế nào?

Cho nên từ đó Liễu Khanh Khanh bắt đầu chủ động theo đuổi Trình Bất Húy. Có điều Trình Bất Húy cự tuyệt, lý do là trong lòng hắn có chí hướng lớn, không muốn bị nhi nữ tình trường ràng buộc.

Nhưng vị nữ thần trong lòng ngươi cũng cực kỳ to gan. Trình Bất Húy cự tuyệt, cô nàng bèn chủ động bò lên giường Trình Bất Húy. Trình Bất Húy dẫu sao cũng chỉ là một nam nhân bình thường, ngươi nói xem hắn sẽ làm sao?”

Sở Hưu nở một nụ cười quái dị nhìn Ngô Thiên Đông, Ngô Thiên Đông cắn răng đáp: “Ngươi nói bậy!”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta có nói bậy không lát ngươi hỏi Lã Đồng là biết, hắn là một trong số những người biết chuyện này.

Chỉ có điều Trình Bất Húy này đúng là ý chí sắt đá, cô nương nhà người ta đã trao thân cho hắn, hắn lại chẳng buồn nhận, ngược lại thu Liễu Khanh Khanh làm em gái nuôi. Ừm, đấy cũng là một cách tốt.

Đúng rồi, nhắc tới Lã Đồng rồi nhỉ. Vị này thật ra vô tội, hắn không có ý đồ gì với Liễu Khanh Khanh, nhưng bảy năm trước ba người Trình Bất Húy liên thủ truy nã tên đạo tặc hái hoa Thiên Diện Ngọc Hồ - Tống Tang Xung. Kết quả ba người phân tán, mặc dù Lã Đồng gi ết chết Tống Tang Xung nhưng bản thân lại trúng dâm độc, không phát ti3t sẽ tổn thương kinh mạch.

Vị ngũ muội của ngươi quả thật vô cùng nghĩa khí, rõ ràng chỉ cần cõng đối phương đi một canh giờ là có thể tới châu phủ gần đó tìm thanh lâu kỹ viện, nhưng cô nàng nhất quyết đích thân ra trận. Chậc chậc, thật nghĩa khí.

Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ư? Cho dù các ngươi là huynh đệ kết nghĩa nhưng hắn đối xử với bất cứ ai cũng lạnh băng, chỉ với Liễu Khanh Khanh là khác? Lý do không phải vì cô ta là người nhỏ tuổi nhất trong số các ngươi đâu.”

Ngô Thiên Đông xanh mặt, chuyện bảy năm trước hắn cũng không biết, vì lúc đó hắn còn chưa quen bọn Trình Bất Húy.

Trước đó Ngô Thiên Đông còn không phát hiện điều gì không đúng, nhưng giờ nghe Sở Hưu nói, một số chuyện khi ở chung lại bất giác hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn nghi ngờ.

Sở Hưu tiếp tục nói: “Về phần Đổng Tương Nghi cuối cùng ư, thật ra hắn lại đơn giản hơn nhiều. Ngươi tưởng hắn là tán tu thật ư? Thật ra vị nhị ca của ngươi là con em thế gia hàng thật giá thật, phong độ ưu nhã, cầm kỳ thi họa không gì không biết, thực lực còn gần với Trình Bất Húy.



Nam nhân như vậy chẳng lẽ không đủ thu hút nữ nhân? Đáng tiếc vị nhị ca của ngươi là người vượt vạn bụi hoa không vương một chiếc lá, số nữ nhân từng lên giường với hắn nhiều vô số kể, nhưng không một ai trở thành nữ nhân chân chính của hắn.

Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, khi ngươi vừa kết giao với những người này, thái độ của Liễu Khanh Khanh với vị nhị ca này khác hẳn với những người khác à?”

Thuật lại hết mọi chuyện, ngay Sở Hưu cũng cảm thấy Liễu Khanh Khanh này rõ là một kỹ nữ.

Nếu nói cô nàng lẳng lơ thật ra cũng không đúng, Liễu Khanh Khanh chỉ lựa chọn như phần lớn những nữ nhân khác mà thôi, chọn một cường giả đủ ưu tú làm bạn đời.

Trình Bất Húy đủ ưu tú, đủ cường đại. Đáng tiếc trong lòng hắn không chứa nổi bất cứ nữ nhân nào.

Tính cách của Đổng Tương Nghi lại đại biểu cho chuyện nữ tử được hắn để ý thường đều ưu tú hơn so với hắn, Liễu Khanh Khanh không được, chỉ có thể làm muội muội.

Về phần Lã Đồng, trong cốt truyện gốc cũng không nói cụ thể mọi chuyện, có điều xác suất rất lớn là chuyện tình cờ. Liễu Khanh Khanh khi đó chỉ vừa bước chân vào giang hồ mà thôi, có thể gấp tới phát điên, quên hết những cách khác. Đương nhiên điểm này Sở Hưu sẽ không nói.

Chuyện của Liễu Khanh Khanh đặt ở những nơi khác rất bình thường, nhưng cái sai ở chỗ nàng có quan hệ với tất cả mọi người trong Giang Đông Ngũ Hiệp. Nếu phát triển theo cốt truyện bình thường, Liễu Khanh Khanh cuối cùng sẽ đáp ứng sự theo đuổi nhiệt liệt của Ngô Thiên Đông, đó cũng là lúc Giang Đông Ngũ Hiệp bắt đầu phân liệt.

Liễu Khanh Khanh chỉ là một ngòi nổ. Giang Đông Ngũ Hiệp được giới giang hồ Đông Tề khen ngợi bao năm như vậy, người ngoài không thể tưởng tượng bên trong bọn họ có bao nhiêu bí mật cùng rạn nứt. Trong đó Liễu Khanh Khanh chỉ là dây dẫn nổ tất cả những xích mích mà thôi. Chỉ có điều giờ Sở Hưu đốt nó sớm hơn.

“Nói hươu nói vượn! Ngươi chỉ nói hươu nói vượn! Một người ngoài như ngươi làm sao biết được chuyện này?” Ngô Thiên Đông nghiến răng nghiến lợi nói.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng có làm. Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi danh tiếng cũng không nhỏ, người chú ý tới các ngươi cũng chẳng ít.

Trước đó Khương Văn Nguyên đã có ý muốn mời chào các ngươi, cho nên cố tình thu thập một chút tư liệu. Các ngươi cũng biết chuyện ta giết Khương Văn Nguyên mà. Những thứ này là do ta phát hiện khi lục soát An Nhạc Vương Phủ!”

Dù sao giờ Khương Văn Nguyên cũng đã chết, toàn bộ An Nhạc Vương Phủ cũng bị dọn trống, ai biết được Sở Hưu tìm được gì trong An Nhạc Vương Phủ?

Nhìn bộ mặt xanh xám đan xen của Ngô Thiên Đông, Sở Hưu chậm rãi nói tiếp: “Thật ra có một chuyện ngươi nói rất đúng, lần này ta đến nói chuyện với ngươi là định châm ngòi ly gián.

Có điều ngươi nghĩ kỹ thử xem, nếu huynh đệ các ngươi thật sự thân mật không chút khoảng cách, ta làm sao châm ngòi, làm sao ly gián?

Dù sao những gì muốn nói ta cũng nói xong rồi, có định nói lại với những người khác không, vậy tùy ngươi.”

Sau khi nói xong, thân hình Sở Hưu lui lại phía sau, trực tiếp biến mất trong bóng tối, chỉ để lại mình Ngô Thiên Đông sắc mặt âm trầm bất định.

Lúc này Liễu Khanh Khanh cũng đã xong chuyện, có điều lúc cô nàng đi tới lại thấy Ngô Thiên Đông sắc mặt có vẻ không đúng, không khỏi nghi ngờ nói: “Tứ ca, xảy ra chuyện gì à?”

Ngô Thiên Đông miễn cưỡng cười cười nói: “Không sao, chúng ta về thôi.”

Liễu Khanh Khanh nghe vậy cũng chẳng để ý, cùng Ngô Thiên Đông trở về.

Có điều lúc này trong lòng Ngô Thiên Đông ngày càng hỗn loạn, ánh mắt nhìn về phía đám người Trình Bất Húy cũng mang theo vẻ mất tự nhiên.



Nghĩ tới chuyện nữ nhân mà mình yêu không ngờ lại có quan hệ với tất cả các huynh đệ tốt nhất của mình, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

Ai cũng nói huynh đệ như chân tay, nữ nhân như quần áo, nhưng Ngô Thiên Đông còn xa mới đạt tới cảnh giới đó.

Mặc dù trong lòng hắn không ngừng nói, chuyện này chỉ là giả, là Sở Hưu cố ý bịa ra để châm ngòi ly gián quan hệ huynh đệ bọn họ, nhưng chính hắn cũng không tự thuyết phục được bản thân.

Cuối cùng Ngô Thiên Đông thậm chí còn muốn mở miệng hỏi bọn Trình Bất Húy mọi chuyện rốt cuộc là thế nào. Có điều hắn lại không có dũng khí nói ra thành lời.

Bởi vì hắn sợ, sợ một khi hỏi, vậy mình cùng bọn đại ca sẽ hoàn toàn tan rã!

Cứ ôm mối tâm sự đó trong lòng, ngày hôm sau bọn Trình Bất Húy lại lên đường.

Sở Hưu đi theo phía sau bọn họ, chỉ có điều trước khi bọn họ nghỉ ngơi, Sở Hưu đi lên trước bọn họ, lưu lại vài ấn ký trên đường họ phải đi qua.

Đêm xuống,khi Đổng Tương Nghi nhìn thấy những ấn ký đó, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, có điều không để lộ ra mà đứng dậy đi về phía ấn ký kia.

Trình Bất Húy thấy Đổng Tương Nghi rời đi, còn tưởng hắn định giải quyết nỗi lòng, còn thuận miệng căn dặn:”Nhị đệ, cẩn thận một chút, đừng để tên Sở Hưu kia đánh lén.”

Đổng Tương Nghi gật đầu nói: “Đại ca yên tâm, mặc dù đệ đánh không lại Sở Hưu nhưng trong tình huống này hắn cũng đừng hòng đánh lén đệ”

Ngoài miệng nói rất đơn giản nhưng sắc mặt Đổng Tương Nghi lại khá nghiêm nghị.

Nhìn ấn ký được giấu trên cây, Đổng Tương Nghi đi thẳng theo một hướng tới hơn mười trượng, lúc này ấn ký mới biến mất. Hắn nhỏ giọng quát lớn: “Sở Hưu, ngươi lấy Đổng gia dẫn ta ra đây làm gì? Định đánh tan từng người hay sao? Đừng có mơ, nếu ngươi dám động thủ, bọn đại ca sẽ chạy tới ngay lập tức, hơn nữa trong thời gian ngắn ngươi cũng đừng hòng giết được ta!”

Thân hình Sở Hưu nhảy từ trên cây xuống, thản nhiên nói: “Không phải ta dẫn ngươi ra, mà là trong lòng ngươi có thứ không bỏ xuống được.”

Người giang hồ đều cho rằng Đổng Tương Nghi ngươi là tán tu,nhưng họ lại không biết, vị võ giả nhìn như tán tu nhà ngươi thực tế lại là đệ tử Cao Lăng Đổng gia ở Tây Sở, một trong Cửu Đại Thế Gia.

Lịch sử Đổng gia còn lâu đời hơn cả hoàng thất Tây Sở, kéo dài mấy ngàn năm, huyết mạch cao quý, những võ giả tán tu kia làm sao sánh nổi?”

Đổng Tương Nghi ngược lại hết sức bình tĩnh, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Phải thì đã sao? Ta là người của Đổng gia có điều đó là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi, giờ ta đã không còn quan hệ gì với Đổng gia nữa. Mọi thứ khi đó đều đã buông bỏ, giờ ta chỉ là Đổng Tương Nghi một trong Giang Đông Ngũ Hiệp chứ không phải người của Cao Lăng Đổng gia, huống hồ xuất thân Đổng gia chẳng lẽ lại mất mặt à?”

Sở Hưu híp mắt: “Đương nhiên không mất mặt, chỉ có điều giờ ngươi đang nói đối, có nhiều thứ ngươi không bỏ xuống được, cũng không muốn buông bỏ.

Bằng không sao lúc trước khi phát hiện ấn ký do ta để lại, ngươi không tới nói rõ với Trình Bất Húy mà lại lén lút tới gặp ta?

Sự thật đã chứng minh, ngươi vẫn rất để ý tới xuất thân của mình. Thân là đệ tử Cao Lăng Đổng gia, giờ lại là một trong Giang Đông Ngũ Hiệp, nhưng ta cảm thấy mục đích của ngươi không chỉ có vậy.

Bọn Trình Bất Húy dốc lòng hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn trợ nguy. Ngươi một công tử Cao Lăng Đổng gia cũng có sở thích này chắc? Thứ ngươi muốn e rằng không chỉ có vậy?”

Bình Luận (0)
Comment