Kì Tài Giáo Chủ

Chương 303

A Tỳ Đạo Tam Đao phản phệ quá lớn, trước mắt với lực lượng của Sở Hưu có thể thoải mái sử dụng hai đao đầu, nhưng khi dùng đao cuối vẫn tạo thành phản phệ không nhỏ.

Ma đao uy thế vô cùng cường đại va chạm cùng trọng kiếm của Trình Bất Húy, một luồng sóng chấn động với uy năng vô cùng kinh người bùng phát, chấn động cương khí đó khiến những võ giả yếu kém như Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh đều kinh hãi khiếp vía.

Dưới lực xung kích đó, mặt đất dưới chân hai người Sở Hưu cùng Trình Bất Húy đều bị vụ nổ cương khí tạo thành cái lỗ sâu hoắm cùng vết rạn lan ra xung quanh, nhưng không ai lùi bước.

Nhìn Sở Hưu, ánh mắt Trình Bất Húy lộ vẻ nghiêm nghị. Thực lực cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Con đường võ đạo của hắn là lấy lực lượng làm chủ, cùng cấp độ hiếm người đỡ được một nhát trọng kiếm của hắn.

Thế nhưng giờ Sở Hưu không chỉ chặn mà thậm chí có thể dùng lực lượng đơn thuần đối chọi lại với hắn, chuyện này thật quá kinh người.

Hơn nữa xem con đường võ đạo của Sở Hưu, rõ ràng y không chỉ dùng sức mạnh!

Trình Bất Húy vung thanh trọng kiếm trong tay lên, liên tục chém ra, uy thế mạnh mẽ khiến người ta kinh hãi run sợ. Nhưng Sở Hưu lại dùng lực lượng sức bật của A Tỳ Đạo Tam Đao cùng Khoái Mạn Cửu Tự Quyết tạm thời tạo thành cục diện ngang cơ với Trình Bất Húy.

Bọn Đổng Tương Nghi cau mày, đồng thời tấn công về phía Sở Hưu. Lấy năm địch một, chỉ trong chớp mắt bọn họ đã áp đảo Sở Hưu, có điều càng đánh mọi người càng cảm thấy không đúng.

Vốn năm người bọn họ liên thủ xông xáo giang hồ, hợp tác vô cùng ăn ý, thế nhưng giờ xuất thủ lại vô cùng mất tự nhiên.

Bên này Trình Bất Húy vừa xuất kiếm đánh bay Sở Hưu, vốn nên do Đổng Tương Nghi liên thủ với Lã Đồng lực sát thương mạnh nhất nối tiếp thế công của Trình Bất Húy, thế nhưng hai người bọn họ khi xuất thủ đều lưu lại chút sức phòng bị đối phương, thậm chí tinh thần còn đề phòng Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh phía sau.

Chính vì vậy dẫn tới tiết tấu của cả hai không đúng, thậm chỉ còn không bằng lúc trước trong quán trọ hai người phối hợp ăn ý giáp công Sở Hưu. Lúc này cả hai bị Sở Hưu nắm được sở hở, trực tiếp lấy Trí Quyền Ấn phong tỏa không gian, A Tỳ Ma Đao tiếp tục chém ra, ngược lại đánh cho cả hai không ngừng lui lại phía sau.

Vốn Trình Bất Húy một đối một với Sở Hưu còn có thể ngang cơ, thế nhưng giờ cả năm xuất thủ ngược lại bị Sở Hưu ép cho bó tay bó chân, nguyên nhân thật ra vì giữa năm người bọn họ đã xuất hiện nghi ngờ và rạn nứt!

Nói chính xác hơn là bốn người trong đó không tín nhiệm lẫn nhau, Trình Bất Húy ngược lại vẫn cố tin tưởng những người khác, hắn cho rằng huynh đệ kết bái với mình sẽ không âm thầm ra tay với mình, nhưng những người khác lại không có dũng khí tin tưởng người còn lại liệu có đầu quân cho Sở Hưu không?

Dù sao suy bụng ta ra bụng người, những gì Sở Hưu nói với bọn họ đã khiến tâm cảnh của họ dao động. Đến lúc gặp lại Sở Hưu còn nói có người đã thành nội ứng. Rốt cuộc có người đáp ứng thật không, điểm này không ai dám chắc.

Cho nên vạn nhất có người thật sự làm nội ứng cho Sở Hưu, từ đó phản bội, đánh lén trong khi đang giao chiến. Như vậy kết cục của bọn họ chỉ có cái chết!

Không ai muốn lấy tính mạng mình ra đặt cược, bốn người Đổng Tương Nghi cũng vậy.

Năm người liên thủ vây công một mình Sở Hưu, thế nhưng càng đánh càng khó chịu, càng đánh càng vướng tay vướng chân, khiến Trình Bất Húy không khỏi nhíu mày.

Hắn quát khẽ một tiếng nói: “Bốn người bọn đệ mang Thu công tử trốn trước, ta đoạn hậu!”



Bốn người Đổng Tương Nghi liếc mắt nhìn nhau, không còn cách nào, bọn họ đành phải dẫn Thu Đông Mậu rời khỏi.

Sở Hưu xuất một đao mang theo ma khí lạnh lẽo quỷ dị bức lui Trình Bất Húy rồi cười nói: “Trình Bất Húy, chẳng lẽ ngươi không sợ nội ứng trong bốn người kia ra tay ám sát Thu Đông Mậu ư?”

Một người một kiếm, lúc này Trình Bất Húy còn bùng phát sức mạnh còn kinh khủng hơn kèm theo khí thế mặc kệ ngàn vạn người ta vẫn dũng cảm xông pha, đủ để đối kháng chính diện với Sở Hưu.

“Nội ứng? Ta không tin! Trong số các huynh đệ kết bái của ta không có nội ứng, cũng không ai phản bội tín ngưỡng của chúng ta năm xưa!”

Trình Bất Húy giọng điệu kiên định, không hề bị Sở Hưu ảnh hưởng. Thanh Khinh Nhạc trong tay hắn vô cùng trầm ổn, mặc cho đao thế của Sở Hưu cường đại ra sao cũng không phá nổi phòng ngự của hắn.

Gương mặt Sở Hưu mỉm cười trêu tức: “Trình đại hiệp quả nhiên nghĩa khí. Ngươi tin tưởng bọn họ nhỉ, thậm chí trong lòng bốn người kia cũng chỉ có Trình đại hiệp ngươi là người có thể tin tưởng không điều kiện. Nhưng đáng tiếc, giữa bốn người bọn họ lại không làm được như với ngươi.”

Trình Bất Húy biến sắc, đúng là hắn có thể tin tưởng những người khác, những người khác cũng có thể tin tưởng hắn. Nhưng giữa bọn họ với nhau thì sao? Điểm này ngay Trình Bất Húy cũng không dám cam đoan trăm phần trăm.

Chỉ có điều giờ Trình Bất Húy chẳng kịp nghĩ nhiều như vậy, tay nắm Khinh Nhạc trong tay, vứt hết những tạp niệm ra sau đầu,Trình Bất Húy toàn lực giao chiến với Sở Hưu.

Lúc này Sở Hưu cũng chẳng hề nóng vội, trò hay còn ở phía sau. Bí mật và ân oán ẩn giấu trong Giang Đông Ngũ Hiệp đủ cho bọn họ hoàn toàn phân liệt, trong lúc này Sở Hưu cũng chẳng cần liều mạng, chỉ cần đẩy nhẹ thôi là được.

Mà ở một bên khác, Đổng Tương Nghi cùng mấy người cũng mang theo Thu Đông Mậu rời khỏi.

Có điều mọi người vừa đi được hơn mười dặm, Lã Đồng bèn dừng lại nói: “Các ngươi dẫn người đi trước, ta quay lại giúp đại ca.”

Đối với Lã Đồng mà nói, thanh danh Giang Đông Ngũ Hiệp cũng chẳng quan trọng, thậm chí tên Thu Đông Mậu này cũng không nốt, chỉ có Trình Bất Húy mới là quan trọng nhất.

Mặc dù giờ Trình Bất Húy một mình một kiếm thực ra có thể giao chiến ngang cơ với Sở Hưu, có điều hắn vẫn không yên tâm về Trình Bất Húy, muốn trở về cứu viện.

Có điều lúc này Ngô Thiên Đông lại cau mày: “Tam ca, đại ca đủ sức ngăn cản Sở Hưu, ngươi về làm gì? Chẳng lẽ ngươi có mục đích khác?”

Lời nói của Ngô Thiên Đông mang theo vẻ nghi kỵ khiêu khích nồng đậm, chỉ thiếu đường nói thẳng Lã Đồng chính là nội ứng, giờ về không phải giúp Trình Bất Húy mà là đi giết hắn.

Nếu là ngày trước Ngô Thiên Đông chắc chắn sẽ không nói ra những lời này. Có điều giờ nghĩ lại chuyện Lã Đồng lại cũng có quan hệ với Liễu Khanh Khanh, lại còn là Liễu Khanh Khanh chủ động, trong lòng Ngô Thiên Đông khó chịu như nuốt phải con ruồi, không khỏi dâng lên cảm giác căm ghét Lã Đồng.

Hơn nữa lúc thường quan hệ giữa Lã Đồng với những người khác cũng không tốt. Dù sao trong lòng hắn chỉ có Trình Bất Húy mới là quan trọng nhất, ngay toàn bộ cái gọi là Giang Đông Ngũ Hiệp này trong mắt hắn cũng không quan trọng nốt.

Cho nên phần lớn thời điểm Lã Đồng đều lạnh lùng, không nói nhiều, không thân mật với những người khác. Lúc thường chuyện này cũng không sao, nhưng vào thời điểm này mọi thứ mâu thuẫn đó lại ầm ầm bộc phát.



Lã Đồng vừa định đi lại quay người về, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngô Thiên Đông lạnh lùng nói: “Ngươi nói vậy là sao? Ngươi đang nói ta là nội ứng hay sao?”

Ngô Thiên Đông hừ lạnh một tiếng nói: “Đây không phải ta nói mà là ngươi tự nói.”

Ánh mắt Lã Đồng lóe lên một luồng sát khí, Trình Bất Húy chính là vảy ngược của hắn, những người khác nói gì hắn cũng được nhưng tuyệt đối không thể chất vấn lòng trung thành của hắn đối với Trình Bất Húy!

Trong tay Lã Đồng lóe lên một vệt sáng màu đỏ máu sắc bén, Tị Huyết Kiếm đã nằm ngang trên cổ Ngô Thiên Đông, lạnh lùng nói: “Còn nói hươu nói vượn, ta sẽ giết ngươi!”

Liễu Khanh Khanh thấy vậy vội vàng nói: “Tam ca! Huynh làm gì vậy? Mau bỏ kiếm xuống!”

Đổng Tương Nghi bên cạnh cũng vội vàng nói: “Lão tam! Đừng làm vậy, giờ không phải lúc làm loạn!”

Lã Đồng lạnh lùng nói: “Ta không làm loạn, đang có chuyện gì chính các ngươi cũng hiểu mà. Sở Hưu rốt cuộc lấy được nhược điểm gì trên người các ngươi, mà khiến các ngươi đồng ý làm nội ứng cho hắn?

Đổng Tương Nghi, nếu không có đại ca, một tên công tử nghèo hèn như ngươi làm sao có thanh danh như hiện giờ? Thế nhưng ngươi luôn khiêu khích quyền uy của đại ca. Nếu không phải tuổi ngươi lớn hơn, đại ca lại muốn năm người chúng ta kết nghĩa, ngươi nghĩ ngươi có tư cách làm nhị ca của ta chắc?

Đừng nghĩ rằng ta không biết những tính toán với mưu kế trong lòng người. Ở đây ngươi là người có thể là nội ứng nhất!”

Đổng Tương Nghi mặt mày biến sắc, hắn hừ lạnh nói: “Lão tam, ngươi điên rồi à? Sao lại cắn người linh tinh như vậy? Nếu ta là nội ứng vừa rồi ta đã sớm xuất thủ rồi, còn cùng ngươi liên hợp vây công Sở Hưu được à?”

Lã Đồng không để ý tới hắn mà nhìn chằm chằm sang phía Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh, lạnh lùng nói: “Còn hai ngươi nữa, nếu ngày xưa không có đại ca, hai người các ngươi một chỉ là tán tu vừa bước vào giang hồ, một chỉ là vật thông qua gả cho một tên rác rưởi.

Giờ các ngươi phản bội đại ca, vong ân phụ nghĩa, cho dù đại ca bỏ qua cho các người, kiếm của ta cũng sẽ không bỏ qua cho các người!”

Ngô Thiên Đông sắc mặt không chút sợ hãi, ngược lại bước lên một bước, lạnh giọng nói: “Có giỏi ngươi giết ta đi! Giờ nói như thể ngươi là người tốt, vừa rồi sao lúc Sở Hưu nói ngươi không đứng ra phản bác? Ngươi dám nói lấy lương tâm ra nói mình không làm gì thẹn với đại ca, thẹn với mọi người không?”

Mặc dù Ngô Thiên Đông không biết Sở Hưu nói gì với Lã Đồng, có điều giờ xem mỗi người đều có bí mật riêng không muốn nói ra. Tất cả mọi người đều như vậy, ngươi có gì mà nghĩ mình cao thượng hơn, có tư cách gì mà đi nói người khác như vậy?

Giờ bốn người đều ôm tâm tư riêng, tình cảm huynh đệ ngày thường đã hoàn toàn không còn, không nể mặt ai, giữa mỗi người cũng đầy mâu thuẫn và không tín nhiệm.

Hơn nữa giờ Trình Bất Húy còn không có mặt tại đây, không ai ngăn cản trấn áp được họ.

Thu Đông Mậu phía sau định lên tiếng khuyên can, đáng tiếc cuối cùng hắn lại không mở miệng.

Thu Đông Mậu còn khá có nhãn lực, giờ bốn người Giang Đông Ngũ Hiệp này đang đầy mùi mâu thuẫn, quả thật từ huynh đệ biến thành kẻ thù, hắn thì làm gì được đây? Nếu tùy tiện mở miệng rất có thể cả bản thân cũng bị liên lụy.

Thu Đông Mậu cũng nhìn ra, trong Giang Đông Ngũ Hiệp, người thật sự muốn báo ân mang hắn tới Mạc Lưu Thành chỉ có mình Trình Bất Húy. Nhưng giờ Trình Bất Húy không có ở đây, vậy tốt nhất là hắn nên im lặng kín tiếng một chút.

Bình Luận (0)
Comment