Kì Tài Giáo Chủ

Chương 356

Sở Hưu âm thầm truyền âm cho Mạc Thiên Lâm nói: “Ngươi có biết mấy võ giả của Việt Nữ Cung này không?”

Mạc Thiên Lâm trợn tròn hai mắt, biểu cảm không dám tin tưởng nhìn Sở Hưu, kinh ngạc nói: “Ngươi không biết à? Một trong Tứ Đại Mỹ Nhân của võ lâm, đại sư tỷ Việt Nữ Cung, Vân Kiếm Tiên Tử - Nhan Phi Yên nổi danh thiên hạ. Ngươi không biết thật à?”

Sở Hưu hỏi ngược lại: “Ta cần biết

Tạ Tiểu Lâu bên cạnh thản nhiên nói: “Nếu Sở huynh ngày ngày đều chú ý mấy chuyện linh tỉnh như ngươi, hắn cũng chẳng tu luyện tới cảnh giới hiện giờ.”

Mạc Thiên Lâm vung quạt xếp trên tay, hừ lạnh nói: “Ngươi không quan tâm những thứ này nhưng tu vi cũng. có cao hơn ta đâu.”

Phản kích Tạ Tiểu Lâu một câu xong, Mạc Thiên Lâm mới giới thiệu cẩn thận về Nhan Phi Yên cho Sở Hưu.

Cái gọi là Tứ Đại Mỹ Nhân trên giang hồ chẳng qua chỉ là một danh sách do mấy kẻ lắm chuyện liệt ra mà thôi, không phải chính quy, nhưng cũng gián tiếp chứng minh mỹ mạo của Nhan Phi Yên.

Đương nhiên Nhan Phi Yên nổi danh giang hồ không phải chỉ nhờ dung mạo. 

Thế hệ này thực lực Việt Nữ Cung không quá mạnh, thuộc về giai đoạn suy yếu, nhưng Nhan Phi Yên độc bá Việt Nữ Cung, danh tiếng trên giang hồ cũng rất lớn, đương nhiên là dựa vào thực lực chứ không phải là dung mạo.

Giờ Nhan Phi Yên đã có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên, đứng hạng tám trên Long Hổ Bảng, là tuấn kiệt đỉnh cao trong giang hồ.

Có điều lúc này Mạc Thiên Lâm lại nhỏ giọng truyền âm: “Sở huynh, Nhan Phi Yên này mặc dù dung mạo. tuyệt thế nhưng ta cũng phải khuyên, ngươi đừng có ý đồ với nàng.

Đệ tử Việt Nữ Cung cả đời chỉ có kiếm, thủy chung với kiếm, tuyệt đối không thể gả cho nam nhân. Bao năm qua, kết cục của những đệ tử Việt Nữ Cung dám phạm giới đều hết sức thê thảm, nam nhân dám có quan hệ với các nàng lại càng thê thảm.

Huống hồ những nữ nhân này luyện kiếm đến mức đầu óc có vấn đề. Vốn đã chẳng thể giảng đạo lý với nữ nhân, còn nữ nhân điên luyện kiếm càng chẳng có đạo lý gì mà giảng.”

Bên này Sở Hưu còn chưa nói gì, Lã Phụng Tiên bên cạnh đã kinh ngạc nói: “Tình yêu là bản tính trời cho con người, Việt Nữ Cung làm vậy chẳng phải loại trừ dục vọng con người, trong lòng không có sơ hở hay sao?”

Mạc Thiên Lâm trêu chọc một câu nói: “Sao vậy, Lã huynh có hứng thú với các nàng à?” 

Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Không phải, chỉ hiếu kỳ mà thôi. Việt Nữ Cung dẫu sao cũng là tông môn chính đạo, làm vậy có phần loại trừ thiên tính.”

Mạc Thiên Lâm cùng Lã Phụng Tiên quen biết không lâu, song phương cũng chưa từng sóng vai chiến đấu, cho nên chỉ theo thói quen trêu chọc một câu, không đùa giỡn quá trớn.

Nghe vậy Mạc Thiên Lâm nói: “Việt Nữ Kiếm Điển vốn là kiếm pháp thiên bẩm, thiên đạo vô tình, muốn tu luyện kiếm điển thiên bẩm làm sao để lại dục tính trong người được?

Cho nên từ đầu Việt Nữ Cung đã không cho phép môn hạ đệ tử nói chuyện yêu đương, cho dù nói là diệt đi dục tính của con người cũng không đủ miêu tả.”

Sở Hưu bên cạnh nghe vậy lắc đầu, nói thâm đúng là vớ vẩn.

Đại đạo vô tình, thái thượng vong tình.

Tư duy con người vốn không thể sánh nổi thiên đạo, hay nên nói đến lúc bỏ đi thất tình lục dục, người đã không phải là người nữa rồi.

Theo Sở Hưu thấy, không biết tổ sư đời nào của Việt Nữ Cung vỗ đầu nghĩ ra cái quy củ cấm chỉ tình yêu của Việt Nữ Cung, rốt cuộc lại kéo dài thẳng tới hiện tại.

Đạo lý rất đơn giản, ngày xưa Phong Vô Lãnh cũng yêu mấn đệ tử Việt Nữ Cung, thậm chí đến mức người chết tâm cũng tử vong theo, kết quả hắn vẫn tu luyện thành Việt Nữ Kiếm Điển.

Cho nên thứ này hoàn toàn dựa vào thiên phú, cố đặt ra quy củ như vậy cũng có tác dụng gì?

Lúc này mấy nữ đệ tử Việt Nữ Cung đang quan sát "Thông Thiên Tháp. Nhan Phi Yên ôm thanh kiếm mỏng, nhìn Thông Thiên Tháp không nói một lời. Một nữ đệ tử bên cạnh lại kinh ngạc nói: “Sư tỷ, nghe nói nơi này có bảo vật xuất thế, chẳng lẽ là tòa tháp tròn kỳ quái này à”

Nhan Phi Yên gật nhẹ đầu, giọng nói rất êm tai: “Chắc là nó rồi. Nếu ta không nhìn nhầm đây hẳn là Thông Thiên Tháp do tông môn võ đạo thượng cổ, Thông Thiên Võ Tông để lại, trước đây cũng từng xuất hiện trên giang hồ.

Tòa Thông Thiên Tháp này được bảo trì khá hoàn chỉnh, trong đó chắc sẽ có không ít đồ tốt. Lần này xem như chúng ta đến đúng nơi rồi. Uyển Nhi sư muội, chẳng phải muội vẫn than tông môn phát linh dược xuống không đủ cho muội dùng ư? Lần này muội có thể tìm tòi trong Thông Thiên Tháp, có lẽ sẽ phát hiện một số thứ khác, cầm về tông môn đổi đồ mình cần.”

Nữ đệ tử tên Uyển Nhi kia nghe vậy gật đầu, nhìn bốn phía xung quanh một lượt rồi hỏi mấy võ giả tán tu bên cạnh: “Này, mấy người các ngươi có ai biết nơi này xảy ra chuyện gì không? Bao giờ Thông Thiên Tháp mới xuất thế?” 

Uyển Nhi nói câu này có cảm giác vênh mặt hất hàm sai khiến, cứ như đám võ giả tán tu xung quanh là hạ nhân của cô nàng.

Lời này nếu là võ giả nam hỏi, vậy những tán tu kia chắc chắn sẽ cảm thấy bị nhục mạ, trong lòng sẽ hết sức phân nộ.

Nhưng người nói lại là Uyển Nhi, mặc dù dáng dấp cô nàng không bằng Nhan Phi Yên nhưng cũng xinh xắn đáng yêu. Những võ giả tán tu bị cô nàng hỏi thậm chí còn có cảm giác vinh hạnh.

Đại đương gia Lôi Vân Trại, Trần Vân đứng ra đầu tiên, cười hắc hắc chắp tay nói: “Mấy vị nữ hiệp Việt Nữ Cung đến đúng lúc lắm, Thông Thiên Tháp này sắp xuất thế rồi:

Nói xong, Trần Vân thuật lại hết mọi chuyện từ khi Thông Thiên Tháp xuất thế cho mấy nữ đệ tử Việt Nữ Cung.

Có điều khi nhắc tới Sở Hưu, đám người Việt Nữ Cung đồng loạt đưa mắt nhìn sang phía phía Sở Hưu, nhíu mày. Không ngờ lại cùng đi về phía y.

Mọi người xung quanh sửng sốt, Việt Nữ Cung định làm gì? Muốn tới khiêu chiến Sở Hưu hay định lợi dụng ưu thế bản thân đứng gần vị trí của y?

Còn Mạc Thiên Lâm thấy cảnh này lại trêu đùa Sở Hưu: “Sở huynh, vận đào hoa của ngươi tới rồi kìa.” 

Sở Hưu nhíu mày nói: “Vận đào hoa nỗi gì? E là đào. hoa kiếp.”

Ngoại trừ Nhan Phi Yên, những người khác của Việt Nữ Cung khí thế hung hăng, vừa nhìn đã biết không phải chuyện tốt lành gì.

Quả nhiên vừa tới gần, cô nàng tên Uyển Nhi đã hất hàm hỏi: “Ngươi là Sở Hưu?”

Sở Hưu cau mày gật nhẹ đầu, cảm giác không mấy thoải mái.

Giọng điệu cô nàng này rất có vấn đề.

Đừng nói Sở Hưu là tuấn kiệt hạng sáu trên Long Hổ Bảng, cho dù Sở Hưu chỉ là một người bình thường trên giang hồ, ngữ khí của cô nàng này cũng rất thiếu lễ phép, vừa gặp mặt mà thậm chí không buồn chắp tay hành lễ.

Có điều Sở Hưu cũng lười chấp nhặt, y chỉ thản nhiên đáp: “Đúng là ta, thì sao?”

“Phong Vô Lãnh là ngươi giết?” Uyển Nhi hỏi. Sở Hưu gật nhẹ đầu.

Mạc Thiên Lâm bên cạnh còn nháy mắt ra hiệu với Sở Hưu, hắn cũng biết chuyện Phong Vô Lãnh. Sở Hưu giúp Việt Nữ Cung diệt trừ kẻ mà các nàng vẫn luôn muốn giết, xem ra Việt Nữ Cung định đến cảm tạ Sở Hưu? 

Có điều lời kế tiếp của Uyển Nhi lại khiến tất cả mọi người trợn tròn hai mắt.

Uyển Nhi dùng chuôi kiếm chỉ vào Sở Hưu nói: “Ngươi giết Phong Vô Lãnh thì thôi, vốn Việt Nữ Cung chúng ta cũng định giết hắn, nhưng ngươi lại dám làm gãy Việt Nữ Kiếm của Việt Nữ Cung chúng ta!

Việt Nữ Kiếm của Việt Nữ Cung ta đại biểu cho tổ sư, ngươi làm gãy kiếm cũng là sỉ nhục Việt Nữ Cung ta. Chuyện này ngươi nhất định phải trả lại công đạo cho. Việt Nữ Cung!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều há hốc mồm, không ai ngờ người của nvc lại nói vậy.

Lời trêu chọc của Mạc Thiên Lâm ra tới mép rồi phải nuốt về. Hắn từng nghe đám nữ nhân của Việt Nữ Cung không nói lý, ai ngờ còn không biết lý lẽ tới mức này, chẳng khác gì cố tình gây sự. 
Bình Luận (0)
Comment