Kì Tài Giáo Chủ

Chương 459

Lại trò chuyện vài câu xong, Lã Phụng Tiên nói với Sở Hưu: “Đúng rồi Sở huynh, Quan Trung Hình Đường ngươi còn cần người không?”

Sở Hưu kinh ngạc: “Sao? Ngươi cũng muốn gia nhập. Quan Trung Hình Đường? Nếu ngươi chịu gia nhập Quan Trung Hình Đường ta tin rằng Quan đường chủ sẽ rất hoan nghênh. Dù sao giờ ngươi là người trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng. Một thế lực có hai tuấn kiệt trẻ tuổi trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, tin rằng Quan đường chủ sẽ rất hoan nghênh ngươi gia nhập.”

Sau khi giết chết Mạnh Nguyên Long, Lã Phụng Tiên đã lên tới hạng chín Long Hổ Bảng, trở thành tuấn kiệt trẻ tuổi có danh tiếng trên giang hồ.

Nếu người như vậy mà Quan Tư Vũ còn không chào đón, đó mới là xảy ra vấn đề.

Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Không phải ta mà là những bằng hữu kia của ta.

Bọn họ đều là tán tu xuất thân Bắc Yên, thực lực không yếu, ta cảm thấy bọn họ có đủ tư cách gia nhập Quan Trung Hình Đường.

Chủ yếu là lần này bọn họ đã giúp ta ngăn cản Tụ Nghĩa Trang truy sát, đã đắc tội rất nặng với đám người Tụ Nghĩa Trang kia, e là tạm thời không về Bắc Yên được. 

Chuyện này do ta mà ra, cho nên ta định giúp họ tìm một đường ra. Có điều ta cũng chỉ quen biết có hạn, cho. nên chuyện này phải phiền Sở huynh.”

Sở Hưu không hề nghĩ ngợi nói ngay: “Đương nhiên không vấn đề, để ta cho người an bài.”

Những hảo hữu của Lã Phụng Tiên có thực lực bất đồng từ Nội Cương cảnh tới Tam Hoa Tụ Đỉnh, mặc dù có mạnh có yếu nhưng không ai là người thường.

Nói lại thì, được Lã Phụng Tiên để ý tới và trở thành hảo hữu của hắn, có mấy ai là hạng tầm thường?

Bọn họ bình thường là khi so với đám người Lã Phụng Tiên hay Sở Hưu, còn so với phần lớn võ giả khác thực lực bọn họ vẫn rất mạnh.

Hơn nữa cho dù những người này thật sự tầm thường, chỉ riêng chuyện họ chịu cùng Lã Phụng Tiên bôn ba suốt chặng đường bị truy sát không hề rời bỏ, cũng đáng để thu nhận những người này dưới trướng, bởi vì người như vậy sẽ không phản bội.

Huống hồ năng lực của những người này không yếu, trong đó có đủ loại tam giáo cửu lưu, tỷ như Vương Song Đông là đệ tử chân truyền của đại sư luyện độc tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Yên, Độc Dược Sư - Đỗ Bất Cứu, năng lực luyện đan luyện độc đều rất xuất sắc.

Lã Phụng Tiên gọi đám người Vương Song Đông lại chỉ vào Sở Hưu nói: “Chư vị, lần này ta làm liên lụy tới các vị. Hôm nay ta đắc tội với Tụ Nghĩa Trang e là không thể trở về Bắc Yên được nữa. Các ngươi cũng sẽ bị Tụ Nghĩa Trang giận chó đánh mèo, tạm thời cũng không quay lại được.

Cho nên ta đề cử các vị với Sở huynh. Nếu chư vị nguyện ý gia nhập Quan Trung Hình Đường, Sở huynh chắc chắn sẽ không cô phụ chư vị, nếu các vị không nguyện ý, ta sẽ tìm một đường ra khác cho mọi người."

Đám người Vương Song Đông liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu nói: “Nếu Lã đại ca đã nói vậy, chúng ta làm theo là được.”

Không phải đám người Vương Song Đông tin tưởng Sở Hưu mà là tin tưởng Lã Phụng Tiên. Bọn họ tin chắc Lã Phụng Tiên sẽ không hại bọn họ.

Huống hồ bọn họ cũng tận mắt chứng kiến thực lực và uy thế của Sở Hưu. Chưởng hình quan đất Quan Tây, bản thân còn là tuấn kiệt hạng sáu trên Long Hổ Bảng, đi theo Sở Hưu không tính là bôi nhọ bọn họ.

Đám người Vương Song Đông chắp tay nói với Sở Hưu: “Ra mắt Sở đại nhân!”

Sở Hưu vung tay nói: “Chư vị không cần đa lễ, các vị đều là hảo hữu của Lã huynh, đương nhiên cũng là huynh đệ của Sở Hưu ta. ta không dám nói sẽ cho chư vị được tiền đồ rộng lớn đến đâu nhưng chí ít sẽ không bôi nhọ chư vị.”

Nói xong Sở Hưu gọi bọn Quỷ Thủ Vương tới, bảo họ dẫn đám người Vương Song Đông xuống bố trí. 

Sau khi an bài xong mọi người, Lã Phụng Tiên mới nói: “Sở huynh, nếu việc bên này đã ổn thỏa, ta chuẩn bị lên đường tới Tây Sở một chuyến.”

Sở Hưu nghỉ hoặc: “Giờ thương thế của ngươi còn chưa khôi phục hoàn toàn, tới Tây Sở làm gì? Căn cơ của ngươi bị hao tổn, thời gian tới tốt nhất nên tu dưỡng cẩn thận, xem xem khi đột phá cảnh giới có thể đền bù căn cơ của mình không.”

Lã Phụng Tiên nói: “Ta tới Tây Sở chính là để chuẩn bị chữa trị việc hao tổn căn cơ của mình.

Trước đó khi tới Tây Sở ta đã từng kết bạn với thần y giang hồ Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình. Ta giúp hắn chút chuyện nhỏ, Phong thần y đối xử với ta cũng không tệ. Nếu ta cần chắc chắn hắn sẽ ưu tiên chữa trị cho ta.

Giờ căn cơ ta bị hao tổn, người khác không có cách nào nhưng Phong thần y chắc vẫn có cách. Cho nên ta muốn tới gặp hắn thử một lần.”

Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, Sở Hưu cũng không biết nói gì.

Thật ra ưu thế lớn nhất của Sở Hưu không phải tiềm lực của hắn, càng không phải dung mạo của hắn mà là vận may có thể xưng là biến thái.

Vận may của Lã Phụng Tiên không tệ, chuyện này Sở Hưu vẫn luôn biết, giờ nhìn lại quả thật không sai.

Thanh danh của Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình trước nay luôn rất lớn, được xưng là thần y trên giang hồ. Thương thế nặng nề hay bệnh nan y gì hắn đều chữa được, cho dù ngươi đã đạp nửa bàn chân vào Quỷ Môn Quan,

Phong Bất Bình vẫn có thể kéo ngươi về, cho nên biệt hiệu của hắn mới là Khí Tử Diêm La (Khiến Diêm La tức chết).

Nhưng đi cùng y thuật cao siêu của Phong Bất Bình lại là tính cách cực kỳ tham lam. Muốn nhờ hắn chữa bệnh, nếu là võ giả bình thường táng gia bại sản còn là nhẹ, cho dù các đệ tử đại phái tới nhờ cũng phải mất không ít máu.

Thậm chí tới cuối cùng, cho dù ngươi muốn đổ máu ra nhờ Phong Bất Bình cứu chữa, Phong Bất Bình cũng chưa chắc đã có thời gian, bởi vì người tới nhờ hắn chữa trị thật sự rất nhiều.

Cho nên hắn mới thiết lập quy củ, chỉ những ai hắn thấy thuận mắt mới có tư cách xuất huyết, còn những kẻ khiến hắn ngứa mắt dù chết ngay trước mặt hắn, hắn cũng mặc

Có điều quy củ mà Phong Bất Bình thiết lập càng nhiều, người giang hồ tới tìm hắn chữa trị lại càng đông, cứ như hắn thật sự là thần y cải tử hoàn sinh.

Loại thần y cho dù người thường thậm chí dốc hết vốn liếng cũng không gặp được như vậy, không ngờ còn có giao tình với Lã Phụng Tiên, thậm chí còn hứa hẹn như vậy, đây không phải may mắn thì là gì?  

“Nếu vậy ta đi đây. Sở huynh, nếu ngươi định ra tay với Tụ Nghĩa Trang vậy đừng quên gọi ta, lúc nào ta cũng tham gia được."

Hàn huyên với Lã Phụng Tiên vài câu rồi tiễn hắn rời khỏi Quan Trung Hình Đường xong, Sở Hưu chuẩn bị tiếp tục bế quan tu luyện.

Có điều không đợi y đi vào mật thất bế quan đã có người đưa tin tới, nói Sở Hưu tới Quan Trung Hình Đường gặp Mai Khinh Liên.

Sở Hưu lấy làm lạ, đây là lần đầu tiên Mai Khinh Liên không đánh tiếng trước đột nhiên gọi hắn tới.

Thật ra khi vừa trở lại Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu đã đi gặp Quan Tư Vũ cùng Mai Khinh Liên, thuật lại chuyện ở Bắc Yên cho Mai Khinh Liên. Kết quả Mai Khinh Liên còn ghét bỏ Sở Hưu kể chuyện dông dài, chỉ hỏi kết quả.

Nhưng giờ nàng lại đột nhiên phái người tới gọi hắn, còn có vẻ rất nôn nóng, chuyện này khiến Sở Hưu không khỏi nghi hoặc.

Hôm sau Sở Hưu tới tổng bộ Hình Đường. Đến tối không đợi Sở Hưu tới tìm, Mai Khinh Liên đã hóa thân thành ma khí, quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Sở Hưu.

Lần này Mai Khinh Liên không trêu chọc Sở Hưu nữa, nàng chỉ dùng thần sắc nghiêm nghị nhìn Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?” 
Bình Luận (0)
Comment