Kì Tài Giáo Chủ

Chương 561

Sở Hưu gãi gãi đầu, quả nhiên nghĩ cái gì là cái đó tới.

Trước đó y còn nghĩ, mình và Đổng gia có vẻ không có thù oán gì, chuyện duy nhất có liên hệ là tên Đổng. Tương Nghi kia. Có điều Đổng Tương Nghi kia đã bỏ nhà đi nhiều năm, còn không phải trực tiếp chết trên tay hắn, chắc hẳn không ai tới gây sự mới đúng. Giờ xem ra mình nghĩ sai mất rồi.

“Có chuyện ngươi phải hiểu rõ, Đổng Tương Nghỉ không chết trên tay ta.” Sở Hưu lạnh nhạt nói.

-Đổng Tương Bình trực tiếp vung tay, lạnh lùng nói: “Lời này của ngươi lừa được người khác chứ lừa được ta hay sao? Chính Sở Hưu ngươi dùng thủ đoạn châm ngòi ly gián Giang Đông Ngũ Hiệp, khiến họ tàn sát lẫn nhau.

Ta biết chuyện này từ lâu rồi nhưng chưa từng nói với một ai, cũng không hề để lộ ý định báo thù.

Ngươi là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, tuấn kiệt Long Hổ Bảng danh chấn giang hồ. Còn trong Đổng gia, ta chỉ là một võ giả tầm thường dựa vào tuổi tác thâm niên mới có chút chức vị. Ta muốn giết ngươi, khó hơn lên trời.

Nhưng ai ngờ lần này ngươi lại tự chui đầu vào lưới, chủ động tới Đổng gia ta tham gia Khai Sơn Tế. Rõ ràng là ông trời cũng đang giúp ta báo thù.

 Sở Hưu giơ một ngón tay ra vẫy vẫy nói: “Rất đáng tiếc, ngươi hiểu sai ý ông trời mất rồi. Không phải ông trời giúp ngươi báo thù mà là muốn để ngươi biết thế nào là tuyệt vọng khiến ngươi bỏ đi tâm tư báo thù. Đáng tiếc ngươi không hiểu ý.

Muốn giết ta ư? Chỉ bằng ngươi? Bất luận ở đâu cũng khó hơn lên trời!”

-Đổng Tương Bình cười lạnh nói: “Không phải ta mà là chúng ta!”

-Đổng Tương Bình quay sang những võ giả Đổng gia kia, lạnh lùng nói: “Tên Sở Hưu này giết đệ tử Đổng gia †a, chuyện này nợ máu phải trả bằng máu! Các ngươi yên †âm, xảy ra chuyện gì sau Khai Sơn Tế một mình ta sẽ gánh vác!”

Đám võ giả Đổng gia liếc mắt nhìn nhau, lao nhao đứng sau lưng Đổng Tương Bình.

Đều là người một nhà, hơn nữa trong Đổng gia Đổng 'Tương Bình cũng có chút địa vị, bọn họ không có lý do gì đứng về phía Sở Hưu.

Còn Đổng Tương Bình lại nhìn sang phía những võ giả tán tu chưa tỏ thái độ, lấy một tấm lệnh bài ra trầm giọng nói: “Chư vị, chẳng lẽ các ngươi không muốn trốn ra ngoài sao? Giúp ta giết Sở Hưu, không có Sở Hưu ta cũng mang theo thủ đoạn có thể giúp các ngươi trốn thoát.

-Đổng gia ta cử hành Khai Sơn Tế nhiều năm như vậy đương nhiên có chuẩn bị vẹn toàn. Có tấm lệnh bài này †a có thể liên hệ gia chủ tới cứu chúng ta. Mặc dù chỉ vận dụng được một lần nhưng cũng đủ cho giết tìm ra vị trí của chúng ta.

Chỉ cần giết Sở Hưu, ta sẽ sử dụng lệnh bài thỉnh cầu giang hồ tới cứu viện.

Nếu không, các ngươi ở đây xem trò như vậy, cùng lắm thì ta liều với Sở Hưu lưỡng bại câu thương, cuối cùng bị tên quái vật kia ngư ông đắc lợi. Các ngươi cũng đừng hòng sống sót ra khỏi đây.”

Nghe Đổng Tương Bình nói vậy, lại thấy Đổng gia nhiều người, nhìn bên phía Sở Hưu chỉ có mình y lẻ loi; đám võ giả tán tu do dự một chút, đều tới đứng sau lưng Đổng Tương Bình.

Nhìn Sở Hưu, Đổng Tương Bình cười lạnh nói: “Một mình ta không giết được ngươi, nhưng nhiều người như vậy đã đủ giết ngươi chưa?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Gà đất chó sành, không chịu nổi một kích!

Đừng có dùng chút cảnh giới đáng thương của ngươi để phỏng đoán thực lực của ta.

Còn nữa, giờ ngươi vẫn đang nằm trong nguy cơ như vậy nhưng vẫn bất chấp tất cả đòi giết ta, rõ ràng đã bị thù hận che lấp cả lý trí.

Những người sau lưng ngươi cũng đều là loại ngu  ngốc, thật không ngờ chẳng tìm ra một kẻ có lý trí một chút. Thế này rõ ràng là ngại mình sống quá lâu, chán sống rồi hả?”

Sở Hưu cùng đám người Đổng Tương Bình từ liên thủ biến thành nội đấu, ngược lại khiến tên Viêm Xích Tiêu kia ngồi một bên xem trò hay.

Trước đó phân thân của Thủy Vô Tướng đã nói với hắn, những người trẻ tuổi này có vẻ khó đối phó, có điều Viêm Xích Tiêu còn không để ý.

Nhưng vừa rồi khi giao thủ liên tiếp với Sở Hưu, hắn đã nhìn ra, điểm khác không biết nhưng người trước mắt quả thật rất khó chơi.

Cho nên lúc này hắn cũng không gấp gáp xuất thủ, ngược lại đứng bên quan sát, xem xem rốt cuộc mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng nào.

Đổng Tương Bình quả thật cực kỳ thù hận Sở Hưu, có điều hắn lại cho rằng mình không bị thù hận che lấp lý trí.

Thật ra vừa rồi nếu Sở Hưu không đến, Đổng Tương Bình bị ép tới đường cùng đã định vận dụng lệnh bài gọi gia chủ Đổng gia tới cứu viện.

Nhưng sau khi thấy Sở Hưu tới, trong thời gian cực ngắn Đổng Tương Bình đã bố trí xong xuôi hết thảy. Lần này hắn nhất định phải khiến Sở Hưu chết không có chỗ chôn! 

Theo Đổng Tương Bình vung tay lên, những võ giả Đổng gia lập tức bao vây xung quanh Sở Hưu, những võ giả tán tu còn lại do dự một hồi, cũng tiến tới bao vây.

Sở Hưu nheo mắt nhìn một vòng, hắn đột nhiên hỏi Viêm Xích Tiêu: “Hai ta giao dịch nhé?”

Viêm Xích Tiêu cười hắc hắc nói: “Đám tiểu bối các ngươi nội đấu, giờ còn định kéo ta xuống nước hay sao?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta thật sự không định bảo ngươi giúp ta. Đám gà đất chó sành này mình ta cũng giải quyết được rồi.

Ngươi biết thực lực của ta đấy, cho dù chỉ mình ta thôi ngươi cũng chẳng lưu lại nổi.

Ta không biết vì sao ngươi muốn giết bọn chúng, nhưng rõ ràng ngươi cần tính mạng bọn chúng.

Không cần ngươi động thủ giết chúng, ta làm. Chỉ cần ngươi đừng để bọn chúng bổ trốn là được. Về phần sau khi đám ngu ngốc này chết sạch ngươi có giữ được ta lại hay không, vậy lúc đó giao thủ thì biết.”

Với thực lực hiện tại của Sở Hưu không phải y ngông cuồng mà thật sự không để đám người Đổng Tương Bình trong mắt.

Có điều nếu người của Đổng gia bỏ trốn, vậy cũng là một phiền toái.

Những thế gia như Đổng gia chắc chắn trăm phần  trăm sẽ bao che khuyết điểm, bọn họ cũng chẳng buồn hỏi rốt cuộc Sở Hưu chọc Đổng gia trước hay là người của Đổng gia trêu chọc Sở Hưu trước.

Bọn họ chỉ biết Sở Hưu giết người của Đổng gia, chỉ đơn giản vậy thôi.

Cho nên để tránh phiền toái, Sở Hưu không muốn để bất cứ võ giả Đổng gia hay tán tu nào bỏ trốn.

Dù sao trong ngôi mộ khổng lồ này nguy cơ tứ phía, cứ đẩy hết lên người Viêm Xích Tiêu là được.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment