Kì Tài Giáo Chủ

Chương 979

Có điều sau khi sóng gió qua đi, Sở Hưu lại cảm thấy không khí trong đại điện có vẻ không đúng.

Phần lớn võ giả ở đây nhìn về phía Sở Hưu đều mang vẻ chán ghét hay ác ý, tóm lại không ai có ý tốt.

Sở Hưu vuốt cằm lẩm bẩm nói: “Sao ta cứ thấy bầu không khí ở đây có vẻ không đúng?”

Phương Thất Thiếu ở bên cạnh nhổ vẻ mặt kỳ quái nói: “Ngươi không nhìn lại xem giờ đang là lúc nào, ngươi giết bao nhiêu người trong Đại chiến chính ma, trêu chọc bao nhiêu võ giả? Bọn họ có ý tốt với ngươi mới là lạ.”

Trong Đại chiến chính ma, Sở Hưu cũng gây được tiếng vang lớn, cho dù tại đây có một số tông môn không có thù hận với Sở Hưu, bọn họ cũng chẳng có hảo cảm với y, bởi nơi này là Nghênh Kiếm Đại Hội của Việt Nữ Cung.

Việt Nữ Cung mặc dù không tham gia Đại chiến chính ma, có điều dù nói thế nào Việt Nữ Cung cũng là tông môn Chính đạo. Cho nên lần này những võ giả Việt Nữ Cung mời tới đều là người trong tông môn Chính đạo.

Đại chiến chính ma vừa kết thúc, một kẻ vừa gây tiếng vang lớn trong Đại chiến chính ma lại xuất hiện ở đây, nhìn thế nào cũng thấy ngông nghênh khiêu khích. Thái độ của bọn họ với Sở Hưu có tốt mới là lạ.

Chỉ có điều e ngại hung danh của Sở Hưu cùng thể diện của Việt Nữ Cung, cho nên không ai nhảy ra ra hô hào trừ ma vệ đạo, chỉ có lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn không nhịn được đứng lên nói vài câu.

Lúc này Lâm Phong Nhã cũng dẫn người vào trong đại điện.

Nàng mặc một bộ cung trang màu trắng, gương mặt thanh tú đoan trang, mặc dù tuổi tác hơn lớn nhưng lại mang ý vị thành thục, ngược lại khiến người ta nhìn không chớp mắt, cảm thán liên tục.

Ngày trước khi Lâm Phong Nhã còn trẻ cũng là tân tú của Việt Nữ Cung, cũng khiến không ít tuấn kiệt giang hồ thời đó ái mộ.

Đáng tiếc ngại vì quy củ của Việt Nữ Cung, cuối cùng Lâm Phong Nhã không chọn ai trong số các tuấn kiệt trẻ tuổi đó.

Những võ giả cùng thời với Lâm Phong Nhã đều âm thầm cảm khái, đây là những năm tháng tuổi trẻ của mình.

Đi tới chính giữa, Lâm Phong Nhã mỉm cười trầm giọng nói: “Đa tạ chư vị đã đi cả ngàn dặm đường tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội của Việt Nữ Cung chúng ta, ta không nhiều lời nữa..."

Nàng còn chưa nói xong, bên ngoài lại có hai người tiến vào.

Lâm Phong Nhã cau mày, đã gần tới giờ rồi sao lại có ai tới? Rõ là không biết điều.

Có điều khi thấy người tới, Lâm Phong Nhã không dám nói thêm một lời, bởi vì người tới là một già một trẻ. Trẻ là Doanh Bạch Lộc, già là lão quản gia của Doanh thị, Phúc bá.

Địa vị của Thương Thủy Doanh thị tại Đông Tê ra sao. 

không cần phải nói, cho dù chỉ là một hậu bối của Thương Thủy Doanh thị, Lâm Phong Nhã cũng không dám nói năng quá đáng.

Chỉ có điều Lâm Phong Nhã lại âm thầm nghỉ hoặc, vì sao Doanh Bạch Lộc lại tới đây? Chẳng lẽ là vì Nhan Phi Yên?

Thật ra lần này Việt Nữ Cung cũng phái người tới đưa thiệp mời cho Thương Thủy Doanh thị.

Tới hay không tới là chuyện của Thương Thủy Doanh thị, nhưng đưa thiếp hay không đưa thiếp lại là chuyện của Việt Nữ Cung bọn họ.

Trước đó Lâm Phong Nhã không thấy bóng dáng của Thương Thủy Doanh thị, còn tưởng đối phương không tới, không ngờ Doanh Bạch Lộc lại tới vừa vặn như vậy.

Doanh Bạch Lộc chắp tay nói: “Lâm cung chủ thứ lỗi, tại hạ tới hơi muộn một chút.”

Lâm Phong Nhã cười nói: “Doanh công tử không cần như vậy, Nghênh Kiếm Đại Hội còn chưa bắt đầu, không muộn.”

Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Không, vẫn là muộn, bởi vì lần này ta vốn không định đến. Thậm chí chuyện lần này ta cũng không biết, may là hạ nhân trong nhà nhắc nhở nên ta mới biết chuyện này.”

Sắc mặt Lâm Phong Nhã lúc này không dễ nhìn, lân đầu tiên nàng có cảm giác Doanh Bạch Lộc có vẻ không biết nói năng.

Vốn không muốn đi, vậy chẳng phải nói Thương Thủy Doanh thị coi thường Việt Nữ Cung? Mặc dù Thương Thủy Doanh thị đúng là có tư cách này. 

Có điều Lâm Phong Nhã vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói: “Nếu thế mời Doanh công tử ngồi vào.”

Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Ngồi thì không cần ngồi, thật ra ta tới đây không phải để tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội, chỉ là đến giải quyết một số vấn đê của chính ta mà thôi.”

Nghe xong câu này, sắc mặt mọi người ở đây lập tức biến đổi thành muôn vạn trạng.

Trước đó Doanh Bạch Lộc theo đuổi Nhan Phi Yên, đây là chuyện rất nhiều người biết.

Thế nhưng cuối cùng Nhan Phi Yên lại chọn Lã Phụng Tiên. Trước đó Doanh Bạch Lộc vẫn không có phản ứng gì, giờ xem ra vị này định ỷ thế ép người, hay là định giơ đao đoạt ái tình?

Nhan Phi Yên đứng ra, cau mày nói: “Doanh công tử, ta đã nói rất rõ ràng với công tử rồi, hai ta...

Doanh Bạch Lộc xua tay ngắt lời Nhan Phi Yên.

“Nhan cô nương nói rất rõ, ta cũng hiểu rất rõ, tình cảm vốn không thể miễn cưỡng. Sau này ngươi đi cùng với Lã huynh, có thấy ta tới quấy rầy lần nào không?

Lần này ta tới không phải vì ngươi, mà là vì chính ta.

Người trong giang hồ đều biết ta theo đuổi ngươi, nhưng kết quả ngươi lại lựa chọn Lã Phụng Tiên Lã huynh.

Ta tới chỉ để khiêu chiến Lã huynh, không phải để chứng minh cái gì với Nhan cô nương. Ta chỉ muốn chứng minh cho toàn bộ giang hồ một việc, Doanh Bạch Lộc ta không kém hơn bất cứ ai!" 

Từ nhỏ đến lớn, Doanh Bạch Lộc trước nay chưa từng thua.

"Thứ gì hắn cũng là đệ nhất, cầm kỳ thư họa mưu tính thuật số, có thua dưới tay ai bao giờ?

Cho nên mặc dù theo người ngoài thấy tính cách Doanh Bạch Lộc rất lạnh nhạt, không tranh không đoạt, cho dù là thứ hạng trên Long Hổ Bảng hắn cũng không để ý, nhưng thực tế không phải Doanh Bạch Lộc không tranh đoạt, là do hắn không quan tâm.

Nhưng về mặt tình cảm, hắn không thể không thừa nhận mình đã thua dưới tay Lã Phụng Tiên.

Hắn theo đuổi Nhan Phi Yên bao lâu như vậy, cuối cùng Nhan Phi Yên lại lựa chọn Lã Phụng Tiên.

Tình cảm vốn không cách nào nói đạo lý hay xét thắng bại. Cho nên xưa nay hắn chưa từng hỏi Nhan Phi Yên một câu, rốt cuộc mình thua kém Lã Phụng Tiên ở đâu, cũng không hề quấy rầy nàng.

Từ ngày Nhan Phi Yên chọn Lã Phụng Tiên, Doanh Bạch Lộc đã biết mình thua, chủ động buông tha cho chút tình cảm này.





Bình Luận (0)
Comment