Kì Tài Giáo Chủ

Chương 982

Cho nên Phúc bá rất không muốn Doanh Bạch Lộc có quan hệ với Việt Nữ Cung.

Giờ Phúc bá thấy hẳn đã nghĩ thông cho nên mới không ngại nữa?

Doanh Bạch Lộc không nghĩ nhiều tiếp, Phúc bá đã nói vậy, Doanh Bạch Lộc cũng ngồi xuống ở phía sau.

Thấy mọi chuyện không huyên náo lớn hơn, Lâm Phong Nhã cùng Nhan Phi Yên cùng thở phào một hơi.

Lã Phụng Tiên nói với Nhan Phi Yên: “Phi Yên, có thể bắt đầu Nghênh Kiếm Đại Hội rồi.”

Nhan Phi Yên nói: “Chàng vừa giao thủ với Doanh công tử xong, chờ hồi phục chân khí chút đã.”

Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: "Không căn, ta và Doanh công tử vừa rồi chỉ luận bàn chứ không phải liều mạng giao đấu, không tốn bao nhiêu sức lực, trực tiếp bắt đầu là được.”

Đúng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lã huynh, nếu đã chuẩn bị tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội, vậy nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng, căm mấy thứ này của ta đi.” 

Lã Phụng Tiên không hề nghĩ ngợi gì đi về phía Sở Hưu, Nhan Phi Yên đứng phía sau nhíu mày nhưng không nói gì.

Kéo Lã Phụng Tiên sang một bên, không đợi Lã Phụng Tiên nói gì, Sở Hưu tùy ý nhét cho hẳn một bình Hồi Huyết Đan, lại âm thầm truyền âm nói: "Lã huynh, nếu ta nói Nghênh Kiếm Đại Hội này có gì đó quái lạ, đám Nhan Phi Yên tính kế ngươi, hậu quả của nó thậm chí sẽ khiến tu vi của ngươi phế bỏ, tuổi thọ sụt giảm. Người có tin không?”

Lã Phụng Tiên vẻ mặt ngạc nhiên, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Sở Hưu, lại vô thức nhìn Nhan Phi Yên, nửa ngày sau hẳn mới nặng nề gật đầu nói: “Ta tin.”

Sở Hưu sửng sốt, có thế thôi Lã Phụng Tiên cũng tin? Chuyện này thật sự ngoài dự liệu của y.

Có điều tiếp đó Lã Phụng Tiên lại nói: “Nhưng ta cũng tin Phi Yên chắc chắn không hại ta. Sở huynh, ngươi muốn tốt cho ta, trong chuyện này chắc chẳn có hiểu làm gì đó."

Sở Hưu vỗ đầu một cái, biết ngay mà, đây mới là tính cách Lã Phụng Tiên.

“Vậy ngươi có nghĩ tới không, vạn nhất chuyện này là thật ngươi sẽ làm thế nào? Hậu quả ta đã nói cho ngươi rồi, mất hết tu vị, ngay tuổi thọ cũng bị sụt giảm!"

Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: "Nếu đã là vạn nhất vậy không phải tuyệt đối, chuyện đã không phải tuyệt đối làm sao ta lại nghỉ ngờ Phi Yên được?

Nếu thật sự xảy ra chuyện đó, vậy là Lã Phụng Tiên ta mù mắt, tin nhầm rồi.

Nhưng nếu không xảy ra chuyện gì, ta lại nghỉ ngờ Phi Yên, vậy ta sẽ có lỗi với bản tâm của mình.

Lã Phụng Tiên ta cả đời này không muốn phụ bất cứ ai, nếu người phụ ta ta mới phụ người. Chuyện chưa xảy ra, vậy chờ nó xảy ra hãng nói."

Nói xong Lã Phụng Tiên thu lấy bình Hồi Huyết Đan, đi thẳng tới giữa đại điện.

Sở Hưu lại ngấm ngầm lắc đầu.

Người như Lã Phụng Tiên, nói hẳn ngốc cũng được, nói hẳn thật cũng đúng. Làm bằng hữu với người như vậy ít nhất ngươi không cần lo chuyện hắn phản bội.

Còn Sở Hưu và Lã Phụng Tiên là hai loại tính cách trái ngược, y luôn ôm suy nghĩ hoài nghỉ đối với bất cứ ai. Lã Phụng Tiên tin tưởng nhân tính bản thiện, y lại tin tưởng nhân tính bản ác.

Có điều cũng không cần vội, lúc trước y đã đoán trước câu trả lời của Lã Phụng Tiên. Y đã xuất hiện ở đây đương nhiên không ngồi xem Lã Phụng Tiên xảy ra chuyện.

Lúc này Nhan Phi Yên thấy Sở Hưu không nói gì tiếp với Lã Phụng Tiên, cũng thở dài một tiếng.

Lâm Phong Nhã cao giọng hô: "Mời kiếm hồn!"

Vừa dứt lời, bốn nữ đệ tử Việt Nữ Cung nâng một trận bàn lớn đạt vào trong đại điện.

Trên trận bàn đó là một thanh trường kiếm trắng toát lóng lánh, như không mang chút tạp chất nào, chẳng khác gì được tọa ra từ thủy tỉnh, cực kỳ mỹ lệ.

Lục Giang Hà xì một tiếng khinh miệt trong đầu Sở Hưu, cười lạnh nói: “Đúng là nó rồi! Thanh kiếm này lúc trước do Hồng Liên Ma Tôn dùng băng tỉnh vạn năm trên núi tuyết vùng Cực bắc chế tạo thành, trừ đẹp mắt ra thì chẳng có tác dụng gì.”

Lúc này Lâm Phong Nhã đứng trước Thiên Kiếm, cung kính thi thi lễ nói: “Cung chủ đời thứ chín mươi sáu của Việt Nữ Cung, Lâm Phong Nhã kính mời kiếm hồn tẩy lễ cho đệ tử Việt Nữ Cung chúng ta.” 

Lâm Phong Nhã vừa dứt lời, trên thiên kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một hư ảnh Cửu Vĩ Thiên Hồ xuất hiện trong đại điện.

Toàn thân trắng toát không dính chút màu nào. khác, chỉ có đôi mắt là màu đỏ tươi, càng khiến Cửu Vĩ Thiên Hồ này thêm thu hút.

Chín cái đuôi cáo lớn vung vẩy sau lưng, càng tôn thêm vẻ thánh khiết của Cửu Vĩ Thiên Hồ, không có chút ngang ngược nào của hung thú.

Lục Giang Hà cười lạnh nói: “Thấy chư? Con súc sinh này vẻ ngoài không tệ, bằng không Hồng Liên Ma Tôn đã chẳng nảy sinh ý tưởng muốn bắt nó về làm thú nuôi.

Hung thú trông xấu xí đã sớm bị lột da róc xương lấy đi luyện đan luyện khí, tàn hồn thì dùng làm khí linh rồi."

Sở Hưu không đẻ ý tới lời lâm nhảm của Lục Giang Hà, chỉ nhìn chằm chằm vào tàn hồn Cứu Vĩ 'Thiên Hồ, chuẩn bị ra tay.

Tàn hồn Cửu Vĩ Thiên Hồ ưu nhã đi tới trước người Lã Phụng Tiên, chín cái đuôi cáo lớn bao phủ lấy Lã Phụng Tiên vào trong.

Ánh mắt bốn người Thủy Vô Tướng đều lóe lên vẻ lạnh lùng.

Đám tiện nhân Việt Nữ Cung dám tính toán chúa công của họ, nếu không phải có Sở Hưu ở đây e rằng bọn họ đã động thú.

“Ta nói này, có phải các ngươi cũng có một số bố trí không?” Sở Hưu đột nhiên hỏi đám người Thủy Vô Tướng.

Bốn người này dẫu sao cũng là chiến tướng dưới trướng Lã Ôn Hầu, cho dù giờ Lã Phụng Tiên không nghe bọn họ, bọn họ cũng không khoanh tay chịu chết.

Thủy Vô Tướng cười cười nói: "Đúng là có bố trí. Trận pháp Việt Nữ Cung đã bị ta động tay động chân, có điều giờ Sở đại nhân đã ở đây, mấy thủ đoạn của chúng ta cũng chỉ có tác dụng trợ giúp mà thôi.”

Thực lực Sở Hưu đặt ở đấy, có hắn ở đây đương nhiên sẽ không ngồi nhìn Lã Phụng Tiên xảy ra chuyện.





Bình Luận (0)
Comment