Kí Ức Chi Tỏa

Chương 4

Lúc Arni đi vào thư viện thì một mùi thơm của gỗ xông vào trong mũi, mùi này làm cho người ta toàn thân buông lỏng. Hắn mỉm cười đi đến khu tâm lý học lựa chọn cho mình một quyển phân tích tâm lý tội phạm mà xem qua.

Lần đầu tiên đến chính là lúc mười ba tuổi phải không nhỉ? Mỗi lần đi đến thư viện này đều có cảm giác rất tốt. Kỳ thật có chút quên trước kia đến làm cái gì, nhưng ấn tượng lần đầu đó đã khắc sâu cho nên hắn phi thường thích đến.

Nhưng là mỗi lần đến, nội tâm đều có chút dao động, cũng không biết vì cái gì lại có cảm giác mất mác như thế.

Arni chuyên tâm mà đọc sách. Liên tục giết người – thật càn rỡ. Ở nước Mỹ to lớn này ở khoảng từ những năm chín bảy đã thịnh hành nhiều loại phong cách chán chường, tính tư tưởng cũng ngày càng thay đổi nhiều hơn, bởi vậy nhiều người trong tâm tràn ngập tuyệt vọng đã bắt đầu thực hiện những hành vi rất điên cuồng. Thực tế thì những người giết người liên tục này thường là do cha mẹ không làm tròn trách nhiệm giáo dục hoặc là do có tuổi thơ không mấy tốt đẹp, hoặc là khi còn nhỏ đã có nhiều tưởng tượng dị quái.

Khi cảm thấy khuất nhục thì bọn họ thường chọn những người giống người mà bọn họ yêu thương để ra tay. Tỷ như những người luyến đồng sẽ ra tay với những đứa bé, đồng tính luyến ái thì cũng là tìm đồng tính để ra tay. Đại bộ phận những kẻ liên tục giết người chính là những người thanh niên nam tính, ra tay với nữ nhân cùng tuổi. Cái này chung quy có thể gọi là ảnh hưởng tâm lý tự tôn cùng xúc động.

Đọc được những điều này làm cho hắn cảm thấy đâu đó có chút kì quái, không bằng trực tiếp đi tìm hồ sơ của tội phạm phân tích a? Nghĩ vậy hắn liền hướng đến phòng tài liệu.

Sự thần bí của phòng tại liệu cũng có thể so sánh với truyền thuyết của Ai Cập. Trong một gian phòng rộng rãi chứa đầy tư khoa dính đầy bụi bẩn, rõ ràng căn bản là không có người đi vào, mà cho dù có đi vào thì cũng sẽ không chịu nỗi mùi nấm mốc của tư khoa sộc đến. Đương nhiên vì không có người đi vào cho nên tư liệu vẫn được sắp xếp rất chỉnh tề, thậm chí cũng không cần báo nhân viên đến sắp lại.

Dù sao hắn cũng không phải người bình thường, hắn đương nhiên hào phóng kéo cửa đi vào. Bên trong quả nhiên là vẫn giống như trước kia, âm u như thế. Hắn chỉ biết lắc đầu, nhớ lại xem hồ sơ phạm tội đặt ở chỗ nào mà đi đến. Đi được một nửa đường, lại nghe được tiếng đóng cửa.

Cái loại cảm giác này so với một người đi đến, thì lại như mới có người đi ra ngoài.

“Có người vừa mới vào đây?” hắn có chút hoang mang quay đầu lại nhìn nhìn, “

Cái loại cảm giác này so về đi một mình tiến đến, càng như có người đi ra ngoài.

“Trong này vừa nãy có người?” Nha ngươi ni có chút hoang mang đích quay đầu lại nhìn nhìn,“Là nhân viên quản lý?”.

Là ai không quan trọng, hắn vô ý tức hất tóc đi về khu chứa hồ sơ tội phạm.

Khi đi đến, hắn đưa hai mắt đi tìm tài liệu, lại mẫn cảm cảm thấy giá sách có gì đó không ổn.

Không thể nói là cái gì, hắn chỉ cau mày cao thấp quan sát giá sách, phát hiện cách bày bố thư mật không nhất trí. Thường thường để cho người xem dễ lấy ra xem, nhân viên thư viện thường chia đều ra, hiện tại tư liệu vừa rất thưa thớt, mà lại sắp xếp ngược chiều rất kì lạ, thật khó để tìm kiếm. (?)

Arni là loại người nhìn thấy trình tự gì đó không đúng sẽ đều tự động quan sát, như vậy soi mói. Chúng kiến tài liệu bày không ngay ngắn lại không đủ, hắn vô ý thức ngồi xổm xuống muốn đem tài liệu rút ra, đột nhiên tay run rẩy buông ra.

Bởi vì hắn thấy đầu ngón tay của một người.

“Lão thiên a!”

Arni hít vào một hơi, đem tài liệu ở hàng thứ nhất đổ ra hết, bên trong là một người nữ nhân, áo đã bị mở khóa, một chiếc áo bra đơn giản bị kéo đến gần cổ, máu lại dính đầy trên chiếc váy bị xé nát kia. Trên đùi nàng vẫn còn in lại dấu tay rất rõ ràng có thể thấy được; nội khố cũng tất đều bị kéo hết đến mắt cá chân để lộ ra hạ thể cùng một phần miệng âm đ*o bị xé rách cho thấy nàng đã bị cường bạo qua. Nhìn gương mặt, lại chính là nữ nhân đã cùng hắn nói chuyện phiếm vừa nãy! Nhưng làm hắn kinh ngạc không chỉ như thế này không, miệng cùng mũi nữ hài tử còn bị băng dán quấn lấy, đã mất đi ý thức, vì thiếu dưỡng khí mà mặt đã chuyển màu đỏ tím.

Arni lập tức kéo băng dán trên mặt nữ hài xuống, người thiếu nữ này đã không còn hô hấp nữa. Hắn thuần thục giúp nàng hô hấp nhân tạo, ngẫm lại lại lại không đúng, thoáng cái vọt đến bên ngoài cửa hô lớn:

“Có ai không! Có một nữ hài ở bên trong té xỉu!”

Tuy ở thư viện không có nhiều người nhưng nghe hắn gọi xong thì cũng đã có người thông tri cảnh vệ, có người cùng hắn cố gắng cấp cứu nữ hài tử.

Xét theo tình huống của nữ hài tử, chỉ cần đến muộn một chút nhất định sẽ chết. Hắn hung hăng cắn chặt răng, bởi vì lúc hắn tiến vào phòng tư liệu thì hung thủ căn bản đã đi qua hắn bên người!

“Thiếu nữ hiện tại phải mang đến bệnh viện cấp cứu, khả năng bởi vì não bộ thiếu dưỡng khí mà biến thành người sống đời thực vật.” Vưu Lai Nỗ Tư vừa nói vừa đem tách cà phê đưa cho hắn, “ngươi không sao chứ?”

Vừa lấy xong khẩu cung Arni có vẻ đã có chút mệt mỏi, hắn hiện tại cùng Vưu Lai Nỗ Tư ngồi trên ghế đá một công viên mà nghỉ ngơi.

“Khá tốt.” hắn tiếp nhận ly cà phê mà uống, ánh mắt lại nhìn đi một nơi khác.

“Đang suy nghĩ xem hung thủ dùng thủ pháp gì?” y cười cười.

“Đúng vậy, ta suy nghĩ trước khi ta vào thư viện đã cùng cô bé kia nói chuyện phiếm, nàng lúc rời đi thì ta cũng vào thư viện. Ngươi cũng biết a, ta đi đến thư viện thì sẽ muốn đi đến thư viện, nhưng bất quá đây cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”

“Ân, nói cách khác người ngăn cản hành vi phạm tội” y chỉa chỉa hắn, “chính là ngươi, Arni.”

“Sách, ta tuyệt đối không cao hứng a!” hắn hét lớn nói: “ cô bé kia nói có hẹn cùng người khác, đại khái chính là hung thủ!”

“Nếu như ta là hung thủ—” Vưu Lai Nỗ Tư ngửa đầu nghĩ nghĩ, “bất kể là không phải tạm thời nảy lòng tham, dùng thời gian mà nói thì khả năng đang cường bạo mà ngươi vào, lúc này trọng yếu nhất chính là phải thoát thân.”

“Đúng vậy…. Thoát thân, trước đem người bị hại giấu đi, chính mình trốn thoát, người bị hại càng lâu bị phát hiện thì mình lại càng lâu không bị nghi ngờ. Hơn nữa lúc hắn trốn đi căn bản rất ít người chú ý, cố gắng dùng băng dán chính là muốn thừa lúc người bị hại không rõ ý thức đem nàng chậm rãi giết chết rồi sẽ quay lại xử lý.”

“Không phải chỉ như thế” Vưu Lai Nỗ Tư thở dài một hơi, “Ngươi có chú ý đến vết thương trên người của nạn nhân? Cơ hồ không có gì đả thương nàng cả, nàng không phải bị người gõ hôn, ngươi cho rằng nàng như thế nào mất đi ý thức?”

“Di?” hắn buông xuống tách cà phê trên tay, ánh mắt Vưu Lai Nỗ Tư ngày càng trở nên lợi hại.

“Tại thư viện không ai nghe được âm thanh đúng không? Lúc hung thủ cường bạo nạn nhân thì cũng đã phong bế miệng mũi của nàng rồi, hắn ngay từ đầu đã muốn nàng chết!”

Hắn không khỏi run rẩy bả vai.

Nếu không phải hắn vừa lúc đi đến, lại không vừa vạn phát hiện nạn nhân thì nạn nhân bây giừ đã là một cỗ thi thể rồi. Hắn nghĩ đến đây liền nắm chặt nắm tay, đến tột cùng là ai có ý đồ sát hại vị thiếu nữ này đây?

Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, tựa hồ không ai nhớ rõ sau khi Arni đi vào cửa thì có ai đi ra hay không.

Mà hắn không phải hung thủ ngược lại có nhiều người đứng ra làm chứng, bởi vì hắn mặc nguyên một bộ quần áo màu đen, lại rất ít người ra vào phòng tư liệu cho nên mọi người ít nhiều cũng đều ngẩng đầu lên nhìn thoáng cái nên cũng ghi nhớ thời điểm hắn ra vào. Nhưng là sau Arni là ai đi ra thì lại không có một người để lại ấn tượng gì, mỗi người cứ phân vân đưa ra ý kiến, rồi suy ra một kết luận đó là một người nam nhân khá cao.

Kết luận như vậy cũng không cách nào tìm được đầu mối gì, bởi vì theo lời của nữ hài tử kia thì chỉ biết được có người hẹn nàng ra gặp, hắn cũng không biết được gì thêm. Còn biết được nàng thuê phòng trọ ở ngoài, cùng bạn học quan hệ phi thường tốt, hầu như mọi người đều có ấn tượng rất tốt về cô bé này.

Đang chưa tìm ra đầu mối thì Vưu Lai Nỗ Tư lại đột nhiên nói “Lần đầu tiên nàng gặp mặt ngươi cũng đã trò chuyện cùng nhau thật vui, như vậy cùng lần đầu tiên gặp mặt người ước hẹn cũng có khả năng sẽ trò chuyện thật vui đi” đã đánh vỡ suy luận của hắn. Tuy không cam lòng, nhưng một điểm cũng không tìm ra kẻ tình nghi là ai, tra trên internet cũng chỉ là gia tăng phạm vi nghi ngờ mà thôi.

“Bất quá, chờ nạn nhân tỉnh lại thì có thể chỉ ra hung thủ chính là ai.” Vưu Lai Nỗ Tư cười vỗ vai hắn.

“Ngươi không phải nói tình trạng hiện tại của nàng rất nguy hiểm sao?” hắn trừng mắt liếc y một cái.

Lúc y đang muốn nói sang chuyện khác thì điện thoại lại vang lên, đối hắn cười cười rồi bắt máy, lại nghe được y trả lời bên kia “Phải không?”, “Đó đó!”, “Thì ra là thế!” rồi lại tắt máy hướng hắn nở nụ cười.

“Là Danny.” là người đồng sự của bọn hắn, “Hắn nói nạn nhân hiện đã qua cơn nguy kịch, tuy vẫn còn chưa tỉnh nhưng cũng đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi.”

“Phải không! Vậy thì tốt quá!” hắn cảm thấy yên tâm lắm, thiếu chút nữa là cười ha hả.

“Ân, hết thảy chờ nạn nhân tỉnh lại rồi nói sau. Có muốn đi ăn chút gì không?” Vưu Lai Nỗ Tư đứng lên nhìn hắn, còn hắn thì vẫn ngây ngốc nhìn trời.

“Món ăn Anh quốc tuy không tốt lắm, nhưng là vẫn ăn rất được.”

Hai người vào nhà hàng cao cấp ăn chút gì đó, hắn thì vẫn không ngừng nói đến khả năng gây án của hung thủ, sợ làm hư mất khẩu vị cho nên y chuyển sang ngồi ở đối diện tựa như nam nữ đi ăn cãi nhau vậy. Vì thế, mãi đến món điểm tâm ngọt đã được mang ra, Arni vẫn còn chưa ngừng nói.

“Sách, ta khi đó đã không làm toàn chức vụ, rõ ràng để cho hắn trốn thoát!” những lời này cứ được lập đi lập lại mãi.

“Nếu là ngươi đuổi theo hắn, nạn nhân sẽ bị chết sớm a!” y cười, gâm một miếng táo đỏ.

“A, đúng ha.” hắn điềm nhiên như không mà cắn một miếng táo.

Vưu Lai NỗTư cười cười, đang muốn ăn táo thì điện thoại lại vang lên.

“Hello?” y một bên bắt máy, một bên né tránh điệu bộ khinh khỉnh của hắn, đột nhiên sắc mặt lại trở nên ngưng trọng.

“Vưu Lai Nỗ Tư?” hắn vừa ăn táo vừa hỏi, chỉ thấy y rất nhanh đã tắt điện thoại rồi.

“Arni,” y kéo ba lô đứng dậy, “chúng ta đến bệnh viện một chuyến.”

Trên đường đi đến phòng bệnh của nạn nhân, các hộ sĩ khắp nơi đều xì xào bàn tán. Hắn cũng biết tình hình không ổn, mãi đến khi thấy cảnh sát đứng canh trước cửa một phòng bệnh – phòng bệnh của nạn nhân.

“Các ngươi đã tới.” một người cảnh vệ da đen, chính là Danny, vừa thấy bọn hắn đến liền ngênh đón.

“Tình hình bây giờ thế nào?” Arni hỏi.

Danny lắc đầu, “Sao ngươi không tự mình đi xem?”

Arni đẩy cửa ra, cả người ngây ngốc.

Thân thể thiếu nữ duyên dáng trần trụi bạo lộ ở trên giường, ga giường giống như một lễ vật đóng gói kỹ càng được mở ra, mang theo những nét mất trật tự kì dị. Tư thái trắng noãn tựa như điêu khắc, hoàn toàn không chút tỳ vết.

Nhưng mà đã là thi thể.

“Hung thủ như thế nào lẻn vào?” Vưu Lai Nỗ Tư hỏi.

“Hắn cải trang thành bác sĩ, còn dùng thuật dịch dung,” Danny nói, “Bệnh viện lớn như vậy, người lớn người đi, đương nhiên không ai chú ý tới một bác sĩ lạ lẫm, ngay cả cảnh vệ canh gác cũng bị hắn lừa cho đi vào. Bởi vì tiếng tim ngừng đập do từ máy điện tâm đồ phát ra, mọi người mới vội vàng chạy đến, phát hiện tình trạng này.”

“Ta cảm thấy cực kì quái, cảnh sát đứng gác bên ngoài, nạn nhân gặp bất trắc còn có thể ngăn cản kịp thời, tiếng tim tim ngưng đập từ máy đo nhịp tim mới vừa phản ứng như thế nào lại không kịp cứu người?” Arni hoang mang hỏi.

“Chúng ta đến thì nàng đã chết rồi, còn bị bố trí thành như vậy.” Danny đảo mắt nhìn gian phòng.

“Có lẽ…..” Vưu Lai Nỗ Tư nhíu mày, “Lúc hung thủ đem dụng cụ đo nhịp tim xuống đã dán tại người mình.”

“Cái này có thể được sao?!” Hắn kêu lên.

“Có thể.” Vưu Lai Nỗ Tư đi vào phòng nhặt lên dụng cụ đo nhịp tim, mặt trên vẫn còn lưu lại dấu vết chứng minh y nói không sai.

Hắn cũng đeo bao tay vào. Hung thủ gỡ mặt nạ dưỡng khí ra làm cho nàng tự nhiên chết đi, cũng lấy đi hạ thể của nàng để tiêu trừ dấu vết, máu nhuộm trên giường giống như một đóa hoa hồng diễm lệ.

Thân thể nàng, bị dao giải phẫu cắt vài hàng chữ xinh đẹp.

Rốt cuộc đã tìm được ngươi, người tình của ta.

Lucifer.

“Luci….fer?” Hắn thì thào nhớ kỹ, ngẩng đầu xem xét chỉ có cửa sổ phòng bệnh mở rộng, cùng với tấm rèm tung bay….

“Cổ họng!”

Chiếc thìa khuấy cà phê rơi xuống trên mặt đất, hắn lại càng hoảng sợ hơn, nhớ lại chuyện của hai năm về trước. Đúng vậy, hắn hiện tại đã là một cảnh sát viên thuần thục hai mươi bống tuổi, truy đuổi Lucifer cũng đã được hai năm rồi.

“Rõ ràng nghĩ sự tình nghĩ thành như vậy.”

Hắn thở dài. Aizz, nghe nói thở dài một hơi sẽ giảm thọ ba phút, hai năm qua hắn đã thở dài không biết bao nhiêu lần, có phải là đã quên?

Nhưng là nhớ vô cùng tinh tường.

Lời nhắn lúc đầu tiên Lucifer để lại là chỉ cái gì? Tìm được người tình là ai? Hắn càng nghĩ càng bực bội. Lucifer thường xưng “người tình của ta”, như vậy là có ý tứ gì? “Rốt cuộc đã tìm được” là chỉ cái gì? Hắn không hiểu.

“Tại sao phải nhắm vào ta…..” hắn vô lực ngả đầu lên mặt bàn. Hắn, mệt lắm rồi.

Hắn mệt mỏi, hắn không cách nào giải thích hành vi phạm tội của Lucifer được, kể từ lần đầu tiên bắt đầu ở quá khứ, đến hiện tại, hắn biết Lucifer không có thay đổi, mà mình cũng không cách nào làm cho y thay đổi được.

“Tại sao lại phải phạm tội như vậy……”

Mệt mỏi quá mệt mỏi quá, hắn cái gì cũng không muốn làm, toàn thân cảm giác vô lực.

Hắn trở về phòng, quả nhiên Vưu Lai Nỗ Tư đã sớm ngồi trên sô pha chờ hắn trở về. Hắn không nói gì, chỉ là xoay người xuống bếp rót một ly nước uống.

Lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh y.

“Ngươi đã biết tất cả?” y nghiêm túc hỏi.

“Biết cái gì?”

“Lucifer là có ý đồ với ngươi.”

Hắn chỉ trầm mặc không nói gì.

Nhìn bộ dạng này của hắn, y quả rất khó chịu nhưng vẫn là nói: “Thật có lỗi, bất quá ta chỉ là muốn xác định thôi. Ngươi còn nhớ rõ bộ dáng của nạn nhân đầu tiên không?”

“Di? Nói như thế nào ta cũng từng cùng nàng trò chuyện thật vui.” hắn cúi đầu suy tư, “Ta cảm thấy nàng cùng ta rất giống.”

“Rất giống!?”

“Ân, chính là cá tính! Làm sao vậy?” Hắn hoang mang nhìn Vưu Lai Nỗ Tư.

Là tính cách? Y không khỏi nhíu mày.

Khi đó Lucifer hẳn là không biết Arni mới đúng…. Không thể nào lại trùng hợp như vậy!

“Arni, ta muốn đưa ra một giả thiết hơi kinh người một chút.” y nắm chặt tay hắn.

“Giả thiết gì?”hắn có chút bất an.

“Ngươi cùng Lucifer đã sớm quen biết nhau.”

“Làm sao có thể? Ta không có ấn tượng gì cả.” hắn hít sâu một hơi, “Ta đã nghe qua thanh âm của Lucifer a! Ta không thể nào không nhận ra thanh âm của người quen!”

“Không, nếu là như vậy, các ngươi có lẽ đã rất lâu không liên lạc cùng nhau.” y nuốt nước miếng một cái, “Có nhớ lời nhắn đầu tiên hắn để lại không?”

“Ta rốt cuộc đã tìm được ngươi, người tình của ta.” mặt hắn bỗng chốc tái nhợt, “Ngươi muốn nói người Lucifer muốn tìm chính là ta sao? Vưu Lai Nỗ Tư, vì cái gì ngươi lại suy luận như thế?”

Chứng kiến biểu tình hắn ngày càng trở nên khó coi, y cũng không biết nên nói cái gì đây, chỉ có thể cẩn thận giải thích cho hắn những gì y đã phát hiện trên người nạn nhân.

“Chính là như vậy, tuy thật xin lỗi, nhưng ngươi có nhớ ra người nào đã từng gặp qua trước đây không?’

“—-Ta nghĩ không ra.” hắn chôn hai đầu vào đầu gối.

Trầm mặc bốn phút, Vưu Lai Nỗ Tư chỉ có thể nhíu mày.

“Đừng như vậy, giữ vững bình tĩnh một chút. Nhớ tới một số chuyện không vui trước kia có thể cũng sẽ có trợ giúp.”

“Ta đã nói là không biết a! Đừng có nói nữa có được không?” Hắn đứng lên gào thét, “Mặc kệ nghĩ như thế nào cũng sẽ chỉ làm ta cảm thấy khó chịu mà thôi! Ta không muốn xen vào chuyện này nữa! Cái gì cũng không quan tâm!”

“Arni” Vưu Lai Nỗ Tư ngây ngẩn cả người, y chưa thấy qua Arni có biểu hiện như thế bao giờ cả.

Liên tục thở dốc, hắn cũng tựa hồ rất kinh ngạc, chờ đến khi hô hấp trở lại bình thường thì lại tiếp tục đè đầu mình.

“Thật có lỗi, ta quá kích động.”

“Không sao, ngươi nhận không ít áp lực rồi?” y cười cười, “Ta đi ra ngoài cho ngươi yên tĩnh một chút, có muốn ta mua bữa tối về không?”

“Ân…..”

Âm thanh của hắn tựa như không còn cảm giác, y chỉ có thể cười khổ một cái rồi cầm lấy ba lô đi ra ngoài. Trong phòng giờ chỉ còn lại yên tĩnh, hắn mới chậm rãi dựa vào ghế sô pha, hai mắt vô thần thì thào tự nói:

“Mệt mỏi quá….”

Không nhớ nỗi là ai.

Hắn nằm dài trên ghế sô pha. Lucifer là ai? Chính mình đã từng gặp qua y? Nghĩ như thế nào cũng nhớ không ra. Chỉ cần nghĩ tới những mệnh lệnh tràn ngập ý tứ hàn xúc, rồi lại âm thanh ôn nhu đầy từ tính của y, cùng những hình ảnh của những thi thể đầm đìa máu chảy, oán hận nhìn hắn.

Đang đợi ta sao? Bảo bối..

Ngữ điệu trầm thấp làm cho người ta phải run rẩy.

Lúc thần kinh đang rất khẩn trương thì điện thoại lại đột nhiên vang lên làm hắn thật sự rất hoảng sợ, sửng sở nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông inh ỏi. Đợi một chút nữa,, sẽ chuyển đổi thành hộp thư thoại đi? Điện thoại không ngừng vang lên….. không ngừng….

Hắn bắt máy.

Trầm mặc thật lâu, bên kia vẫn không có tiếng trả lời. Hít một hơi thật sâu, hắn phát hiện chính tay mình đang không ngừng rung rẩy, điện thoại cơ hồ muốn rơi xuống. Hắn dùng lực nắm chặt điện thoại, chậm rãi mở miệng:

“…… Là ngươi sao?”

“Tại do dự cái gì?” Cười nhẹ, “thật đáng yêu.”

Hắn hít vào một hơi.

“A, đừng thở như vậy, sẽ làm ta hưng phấn mất.”

“Tại sao phải tìm ta?” Hắn thử làm cho mình trấn định lại, “Lucifer.”

“Bởi vì nhớ ngươi, không phải sao?”

“….”

“Ta hiện tại có thể tưởng tượng ra bộ dáng của ngươi!” Lucifer ngạo nghễ nói, “Giống như một tên tội phạm, không yên lòng đối mặt với người thẩm vấn. Sau đó bởi vì chột dạ nên nói dối, làm cho tim đập thật nhanh, sau lại trở thành thói quen, đến chết lặng, đến nghiện. A….. thực sự muốn cho ngươi biết rõ cảm giác của ta. Tình nhân của lòng ta, khi nào thì nghe âm thanh của ta sẽ không run rẩy đây?”

“Ngươi—- ngươi…… Đến tột cùng…. muốn ta phải làm như thế nào đây?” Thanh âm phát ra thật nhỏ, thật khó có thể nghe được.

“Không làm gì cả a. Không, phải nói, ngươi biết nên làm như thế nào mà.” âm thanh nghe thật ôn nhu, nhưng lại là lời nói nhỏ của ác ma: “Ngươi muốn ta giúp ngươi a?”

“Ta…… muốn ngươi giúp?…….” thanh âm dường như là đang nói mê.

“Đúng vậy, ngươi muốn ta giúp ngươi giải thoát.”

“Ta…..Ta không chịu đựng được. Đừng có làm tổn hại ta nữa có được không?”

“Ân? Ngươi hiện tại đang cầu xin ta? Khẩu khí thật cứng ngắc a.”

“…..Ta cầu ngươi…….”

“Hử?”

“Ta…….. Ta cầu ngươi………Ta không chịu đựng được—-”

“Sau đó?”

Phịch một tiếng, hắn hai chân mềm nhũn khụy xuongs đất, nước mắt đã sắp lăn xuống, chỉ có thể cắn chặt môi đến trắng bệch để nén lại tất cả.

“Cầu ngươi tha cho ta đi! Ta……..Không được……….”

“Thật đáng yêu……. Ta thật sự hi vọng hiện tại đem ngươi trói lại, hảo hảo tra tấn ngươi. Không….. Cái này cũng không đủ, ta còn muốn hảo hảo thưởng thức bộ dạng đạt đến cao trào của ngươi, dùng thân thể cảm thụ ngươi ngay tại trong lồng ngực của ta xuất tinh— run rẩy đến…. Đáng tiếc ta lại không thể tiếp cận ngươi, chỉ có thể đứng ở xa lẳng lặng nhìn ngươi, nhìn ngươi cười, khóc, bộ dáng xích lõa, thời khắc ngươi đi ngủ, rồi rời giường. Quá lâu, dục vọng của ta đã bị áp lực quá lâu. Nói cho ta biết…… Ngươi dựa vào cái gì đi yêu cầu ta buông tha một người đáng yêu như ngươi đây?”

“Ngươi muốn ta làm thế nào?”

“Không phải loại khẩu khí đó. Nghe theo lòng mình……. khiêm tốn điểm.”

“Ta, ta không biết……Buong tha cho ta đi!” hắn gần như khàn giọng kêu lên.

“Hài tử đáng thương. Ngươi rất thống khổ a? Hy vọng ta cho ngươi thoải mái?”

“Đúng…. Đúng vậy, ta cầu ngươi…..”

“Ngươi không biết sao? Ta từ đầu đến cuối muốn……chỉ có ngươi.”

“Ta?”

“Đúng vậy, ta thật lòng yêu ngươi Arni, ta muốn nhất chỉ có ngươi. Ngươi nguyện ý nghe theo lời cảu ta, ta sẽ cho ngươi được giải thoát…… Ta có thể sẽ không làm cho những người kia phải khổ sở nữa.”

“Chỉ cần….. như vậy?”

“Đúng vậy, của ngươi hết thảy đều là của ta. Ánh mắt ngươi, cái mũi, đôi môi, vành tai, cổ, thân thể ngươi, linh hồn, đều phải là của ta! Từ lọn tóc đến ngón chân ta cũng muốn một mình nhấm nháp, từ trước đến giờ ngươi đều không thể thoát khỏi trói buộc của ta, cũng không có quyền lợi này.”

“……Đúng vậy.”

“Hảo hài tử.” Lucifer thoải mái cười, “Ngoan ngoãn nghe lời của ta. Dựa theo chỉ thị của ta mà làm. Nhớ kỹ, ngươi là của ta.”

“Ân….” hắn khẽ nói một tiếng, “Ta, ta nên làm gì?”

“Nhìn ra bên phải cửa sổ, có thấy một lão thái đang đứng bên cạnh cột điện ở trạm xe không, đến hỏi nàng có tin tức gì không.” Lucifer ôn nhu nói, “Ta muốn tắt điện thoại. Nhớ rõ mang theo di động, còn có mang theo tiền. Đừng tiếp điện thoại của người quen, ta….. con cừu của ta.”

Cười một tiếng, Lucifer đã cúp điện thoại, chỉ để lại những tiếng tút tút vang lên tiếng vọng trong đầu hắn.

Hắn lập tức ném điện thoại, cầm lên di động cùng túi tiền lao ra cửa. Lão thái thái đứng cạnh cột điện, lão thái thái a! Hắn thở hổn hển chạy đến đầu đường, thấy lão thái thái đã muốn đi qua đường, hắn bước một bước dài chạy đến trước mặt lão thái.

“Cái này, vị lão thái thái, cần ta vịn ngươi đi không?”

Lão thái thái nhìn hắn một cái, mỉm cười.

“A, có rất ít người thanh niên nào lễ phép như vậy, cám ơn ngươi.”

“Không, sẽ không.”

Hắn dìu lão thái thái đi tới, nụ cười trên mặt đã có điểm cứng ngắc. Hắn đều nghĩ đây đều là những lời của Lucifer, chú ý đến tin tức của lão thái thái? Lucifer cuối cùng muốn hắn làm gì đây?

“A, hài tử, ngươi như bé ngoạn vậy, nhất định là do thượng đế phái tới.” lão thái thái lộ ra một nét tươi cười vui vẻ, “những đứa con gái của ta đều rời ta mà đi, ta đi giáo đường St. Paul cầu nguyện, phát hiện còn có hài tử tốt như vậy, thật sự là quá tốt.

“Đúng vậy.” giáo đường St. Paul? Có phải giáo đường hắn vẫn thường đi?

“A, a, có thể dẫn ta đến bên kia không?” lão thái thái cười lớn chỉ vào góc đường, “A, chính là chỗ này, Cám ơn ngươi.”

“Không sao cả! Gặp lại sau, lão thái thái!” hắn nói xong cũng chạy đi mất.

Lucifer muốn hắn đi đến giáo đường St. Paul? Tuy không cách nào giải thích được dụng ý trong đó là gì, nhưng hắn vẫn đi đến giáo đường. Bồ câu trên bật thềm bởi vì hắn bước đến mà tung cánh bay lên, nhưng hắn lại không còn tâm trí nào mà thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Hắn chợt nhớ vị Thần Phụ mà hắn luôn tin cậy, đem hết mọi chuyện nói cho Thần Phụ có phải hay không là một sai lầm? Ngẫm lại tâm lại thắt chặt. Hắn không có khả năng cãi lại mệnh lệnh của Lucifer, cũng không thể mạo hiểm như vậy được. Hắn nắm lấy cây thánh giá trên vòng cổ của mình, trong miệng thì thào nhớ kỹ: thượng đế.

Arni đi vào bên trong giáo đường.

Cùng ngày thường bất đồng chính là Thần Phụ không để mọi thứ trong giáo đường chuẩn bị mà là sửa sang lại chỗ ngồi bên thánh kinh. Thấy hắn tiến đến, Thần Phụ lại lộ ra một nụ cười sáng lạn.

“Ngươi đã đến rồi a? Có muốn làm lễ hay không?” vừa nói lại vừa lung lay kính dâng túi.

Hắn theo lời quăng vào năm đô la, thở dài một hơi.

“Ngươi bất lực?” Thần Phụ hảo tâm hỏi.

Hắn lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Thần Phụ.

“Mọi người ai cũng sẽ có một khoảng thời gian cảm thấy bất lực” Thần Phụ cười cười, lấy ra một quyển kinh thánh cho hắn, “Đọc thánh kinh a! Có thể làm cho người ta lĩnh ngộ ra.”

“Cám ơn ngươi,” hắn cười tiếp nhận thánh kinh, rất tự nhiên mở ra.

Bình thường sợi dây lụa chặn giấy sẽ đặt ở trang giáo lý Phúc Âm, nhưng hắn mở ra lại nhìn thấy chương một của sáng lập thế kỉ.

Thượng đế nhìn thấy Adam cùng Eve trú ẩn trong bụi cây liền cảm thấy kì quái, tựu hỏi thăm:

“Các ngươi tại sao lại không chịu ra gặp ta?”

Adam nghe xong, liền trả lời: “Chủ a! Chúng ta phát hiện mình cơ thể trần truồng, thật sự không thể ra gặp ngại, cho nên mới dùng lá cây để che đậy.”

“Các ngươi chẳng lẽ là ăn nhầm trái cấm của ta?” thượng đế phẫn nộ hỏi.

“Là nữ nhân của người cho ta ăn.” Adam trả lời.

“Là xà cho ta ăn.” Eva trả lời.

“Thật ngu xuẩn a!” thượng đế nói, “Các ngươi đã làm trái đính ước của ta, vườn địa đáng không dung các ngươi nữa. Đi đi!”

Thượng đế trục xuất nhân loại. Nam nhân sau này vất vả làm việc, còn nữ nhân từ đó về sau thống khổ chăm lo sản xuất. Sau này hậu đại của hai người cùng hậu đại của xà tinh đem trái cấm cho hai người sắp sửa thù địch lẫn nhau, xà hội cắn gót chân người, mà nhân loạn cũng sắp sửa đem xà đập nát.

“Là thiên đường đã mất.” Hắn nghĩ thầm. Bởi vì vi phạm đạo chân thật cấm lỵ, bởi vậy mới thống khổ như thế.

Bởi vì biết rõ chân thật mà thống khổ? Hắn lại thở dài một hơi.

Nhưng mà biết được tin tức thiên đường đã mất – chính là quán bar nổi tiếng kia. Như vậy đây chính là tin tức Lucifer cho hắn, như vậy hắn đương nhiên cũng phải đi. Cáo biệt Thần Phụ, hắn bước đi.

Hiện tại đã là trời tối, nhưng trời vẫn còn có chút ánh sáng. Bởi vì như thế, trong quán bar cũng không có quá nhiều người. Hắn đi tìm một chỗ ngồi, vị bartender nhìn thấy hắn không khỏi nở nụ cười, đem menu đưa cho hắn.

“Cám ơn.” hắn tiếp nhận menu, trên đó đều là những loại đồ uống tràn ngập sắc tình lục dục, nhưng hắn liếc thấy một loại rượu mang tên “tận thế trái cấm.”

“Tận thế trái cấm.” hắn đưa menu trả lại cho bartender, lại thấy y hai mắt sáng rực lên.

Vị bartender này lưu loát pha chế rượu làm cho nữ nhân bên cạnh nhìn thấy cũng phải trầm trồ thét lên, rất nhanh y đưa ly rượu đến trước mặt hắn, cùng với một tờ giấy nhỏ.

“Có người đưa cho ta, nói khi nào nhìn thấy một cảnh quan gọi món “tận thế trái cấm” thì đem tờ giấy này trao cho hắn,” y trừng mắt nhìn, “Ta nghĩ người đó hẳn là ngươi. Ngươi quả thật rất có khí tức của một người cảnh quan, hơn nữa lại có một con mắt thật thanh tịnh. Ta xem người rất huẩn, có rất ít người thành thật như vậy. “Tận thế trái cấm” chính là loại nước uống mà nhân tài thành thạo rất thích.”

Hắn khó hiểu nhìn vị bartender giúp khách nhân pha chế rượu kia. Trên thực tế nếu không phải hắn vừa mới xem qua “Thiên đường đã mất” kia, có lẽ sẽ không gọi “tận thế trái cấm”. Hắn hoang mang nhìn xem trong ly kia ẩm khoa, màu vàng dần dần đến màu lam hiện ra làm nhìn vào cảm giác thấy thật đẹp, bay lên bong bóng như đang phản ra nhàn nhạt hương khí. Hắn cầm lấy ly rượu uốn một ngụm, một cảm giác choáng gián cùng khoái ý thần kỳ từ trên lưng thoát ra.

Không có uống qua loại này, hắn có chút vô lực ghé đầu trên quầy bar, mới nghĩ đến bartender vừa rồi có đưa cho hắn một mảnh giấy sao. Đây là Lucifer viết cho hắn? Hắn chậm rãi mở ran mảnh giấy nhỏ, quả nhiên nhìn thấy nét chữ của y:

Ta thân ái gửi Arni:

Không nghĩ ngươi sẽ thật sự tìm tới nơi này. Kỳ thật ta lo lắng ngươi sẽ đoán không ra tin tức mà ta gửi cho ngươi, có lẽ còn cần phải gọi điện thoại nhắc nhở, bất quá ta không hy vọng mạo hiểm, đây là trò chơi của hai người chúng ta, nếu bị người khác nhúng tay vào sẽ làm ta cảm thấy không thoải mái, ngươi cũng biết.

Ngàn vạn lần đừng lo lắng, ta đến bây giờ vẫn còn luôn dõi theo ngươi, chỉ là vẫn không thể cùng ngươi gặp mặt, chờ đúng thời điểm ta sẽ tìm ngươi. Đây chỉ là thủ đoạn hi vọng không bị quấy rầy thôi. Muốn vận chuyển một vật trân quý, tuyệt đối sẽ không thể xử dụng một phương pháp bình thường, cho nên ta sẽ không để lại đầu mối, đến khi cảm ứng của cuộc khảo thí giữa chúng ta không còn tồn tại nữa.

Vừa nghĩ tới ngươi muốn trở thành của ta, khiến cho ta cảm thấy rất hưng phấn— bất quá ta hy vọng là ngươi chính mình nguyện ý tìm tới ta chứ không phải là vì mạnh mẽ cùng cứng ngắc.

Ta chờ ngươi.

Con đường của ngươi phương pháp Tây X.

Đọc được mấy câu này, hắn không khỏi vuốt lấy chữ X, lại thở dài một hơi, ngoắc tay gọi bartender.

“Tờ giấy này là ai đưa cho ngươi?”

“Hắc, ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết?” y cười cười, “ Ta chỉ có thể nói hắn là một người nam nhân phi thường suất chúng, đeo một cái kính râm, ngũ quan rất đẹp. Đương nhiên, ngươi cũng rất đẹp a! Bất quá hắn có mang một loại khí tức nam nhân cường ngạnh.”

Thật không biết phải nói gì đây! Hắn hoang mang nhìn tờ giấy nhỏ, không nói rõ thì làm sao ta có thể tìm được ngươi đây? Vô tình mảnh giấy lại dính hơi khí từ chén rượu thoát ra, rõ ràng liền thay đổi màu sắc. Hắn– lĩnh hội ra, liền đem rượu đổ lên trên mặt tờ giấy. Chữ của y đã dần dần biến mất, thay vào đó chính là một dòng chữ khác:

Trong công viên.

Là muốn hắn đi công viên tìm y?

Hắn lại lần nữa vẫy xe đi đến công viên. Hắn hiện tại bởi vì vừa uống xong ly rượu kia nên đầu không phải rất thanh tỉnh, nhưng hắn vẫn nỗ lực bước trong công viên.

Bầu trời màu lam trong suốt dần dần chuyển thành một màu tím lam, có chút tối. Người trong công viên cũng chậm rãi rời đi, lưu lại chỉ là một vài cặp tình lữ. Hắn cố ý chọn một nơi ít người tìm một cai ghế ngồi xuống. Công viên lớn như vậy, không biết lời nhắc nhở của y là thế nào đây?

Thình lình, hắn bị một người từ phía sau ôm lấy.

“Hảo hài tử” một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, “Ngươi không có lãng phí nhiều thời gian, cũng không làm ra chuyện gì ngu xuẩn, ta sẽ hảo khen ngợi ngươi.”

Hắn hít vào một hơi, nắm chặt cây thánh giá hình chữ thập trước ngực.

“Không phải sợ, hiện tại mặc kệ ta đối với ngươi làm cái gì cũng chỉ giống hai người yêu nhau đang tán tỉnh nhau thôi.” y cười, dùng ngón tay gẩy qua vành tai của hắn, khiến cho hắn một hồi sợ run. Đối với phản ứng như vậy, y lại thực hài lòng, ôn nhu vuốt vuốt tóc của hắn rồi chậm rãi nói: “Ta sẽ không làm ở đây, ta muốn mang ngươi đi, tận tình…..”

Nói, y cúi đầu hôn lên tóc hắn.

Trong lúc đó, đôi mắt y lại trợn thật lớn, nhanh lui một bước: “Ngươi đã làm gì?”

Bả vai hắn có chút run rẩy, không tự giác hít vào một hơi.

Ngoài công viên đã vang lên tiếng xe cảnh sát không ngừng truyền đến, cũng nghe tiếng cảnh sát thét to bên ngoài. Y thối lui đến nơi ngọn đèn không thể chiếu rọi, ánh mắt lộ rõ một tia lãnh khốc.

“Không tồi, khi nào thì làm?”

“Lúc ngươi gọi điện thoại cho ta.” một thân ảnh xuất hiện dưới ánh đèn – Vưu Lai Nỗ Tư, hưng hắng trừng mắt nhìn y: “Cho dù ta cùng Arni không nói ra kế hoạch những cùng biết được cả hai đang suy nghĩ cái gì. Ta biết ngươi luôn dõi theo hắn, cho nên ta cùng hắn chỉ có thể dựa vào ăn ý đến cầu thông.”

“Hừ, ăn ý.” Lucifer hừ lạnh một tiếng, “Ngay cả như vậy, ngươi sao có thể nhanh tìm được ta? Ta một mực chú ý cảnh sát có theo dõi hay không.”

“Ngươi hiển nhiên không biết được. Nhưng chỉ cần ngươi nhớ kỹ một điểm, Arni sẽ không đối với thế lực ác ma mà khuất phục.” Vưu Lai Nỗ Tư hướng y mà nói.

Arni vuốt vòng cổ, lui đến bên cạnh người Vưu Lai Nỗ Tư. Lúc này Lucifer mới phát hiện ra dấu dưới cây thánh giá kia chính là máy theo dõi, tựa hồ như là gửi tín hiệu định vị. Vưu Lai Nỗ Tư cùng hắn vốn hợp tác, có loại gửi tín hiệu này cũng không có gì là kỳ quái; nói gì dễ lạc đường cũng chính là thiên tính của Arni, có vật này cũng chính là chuyện đương nhiên thôi, trên thánh giá tám phần có thể phát ra tín hiệu khẩn cấp. Nghĩ đến đây, y không khỏi nở nụ cười lạnh.

“Ngươi rất tỉnh táo, chẳng lẽ ngươi không biết tình hình của mình hiện tại?” Vưu Lai Nỗ Tư cắn chặt môi dưới, trừng mắt nhìn y, mà lúc này Arni cũng đã rút súng ra rồi.

“Không rõ tình cảnh chính là các ngươi,” y lãnh đạm nói, “Các ngươi sẽ vì việc làm của mình mà trả giá thật nhiều.”

Nói xong, Lucifer bỏ chạy vào sâu trong rừng, một hồi tiếng súng cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, còn có người muốn chạy trốn âm thanh này. Vưu Lai Nỗ Tư vốn là muốn đuổi thwo nhưng ngẫm lại vẫn còn nhiều cảnh quan khác hỗ trợ, không bằng trước nên đi xem tình hình Arni bây giờ.

Vưu Lai Nỗ Tư kéo Arni lên xe cảnh sát, thật to hô một hơi.

“Vưu Lai Nỗ Tư, thật có thể bắt được Lucifer?” hắn nhẹ nhàng nói.

“Thật có lỗi, rỗ ràng dùng ngươi làm mồi nhử.”

“Ta vừa nghe ngươi nói như vậy, chỉ biết ngươi muốn ta làm gì. Không cần phải lo lắng.” hắn lấy tay gẩy gẩy tóc mình, hiện tại vẫn còn vươn lại mùi vị của nụ hôn đó.

“Lần này nhất định sẽ bắt được hắn!” Vưu Lai Nỗ Tư đối hắn cười cười, “Không sao chứ?”

“Uống rượu lạ” hắn đối y thè lưỡi.

“Ở đâu?”

“Thiên đường đã mất – tận thế trái cấm.”

“Đó là mê huyễn dược, ngươi không biết sao?” Vưu Lai Nỗ Tư không nhịn được mà lay động cổ áo của hắn.

“Ta làm sao biết! Lão thiên a, chóng mặt quá.”

“Tính, chúng ta cùng cảnh sát đều nói phương pháp Tây dẫn đường của ngươi tốt lắm.” Vưu Lai Nỗ Tư thở dài một hơi.

“Có thể, cho dù không được, ta cảm thấy cũng làm giảm của hắn không ít uy phong.”

“Ta cảm thấy…. có điểm bất an.” hắn đè xuống đầu.

Là cái gì? Nội tâm lại có điểm rung động, giống như đang nhắc nhở hắn điều gì đó. So với trước kia càng sợ hãi hơn, bản năng cảnh cáo ý tứ bên trong. Hắn cảm giác đây chính là sự yên tĩnh trước cơn bão táp sắp ập đến.
Bình Luận (0)
Comment