MỎM ĐÁ ĐỒI 500 CÓ KHẨU DKZ CỦA PỐT.
NGÀY MAI ANH EM TAO SẼ HỐT MẦY.
Cũng
như các cao điểm nằm dọc theo dãy Dangrek,. Hướng đi về đất Thái thì thoai thoải,
phía từ hướng K lên thì vách đá dựng đứng. Từ xa nhìn phát khiếp.
Cao
điểm 500 là một trong những điểm quái ác nhất, trong toàn tuyến biên giới do sư
đoàn 307 đảm nhiệm khi nói về độ đứng của vách đá. Chỉ thua căn cứ 547.
Qua
ba lần trinh sát (một lần có trinh sát của D407 Đặc công) anh em ai cũng ngán
ngẩm. Lần một kiểm tra địa hình chọn địa điểm leo. Lần hai có trinh sát đặc
công đi cùng, chính thức leo thử một đoạn (phía trên có trinh sát bộ binh bảo vệ).
Lần ba thực hành của đặc công.
Địch
không đóng cố định ở vị trí này. Lâu lâu chúng thấy chán sống, nên đem súng lên
bắn vào các vị trí của ta theo dọc lộ 120 như Vuờn xoài D1, C13 cối 120 của E95
và C11 của D3. Đã có một lần đội hình gùi hàng ra chốt của C1, do có một anh
không đội mũ, chỉ lấy khăn mặt trắng chụp trên đầu. Chúng phát hiện và tương
cho ba quả DKZ, nhưng do địa hình tre rừng dày đặc, nên anh em không ai việc
gì. Nhưng từ lần đó lính C1 hoảng tới già không dám quấn khăn lên đầu thay mũ.
Đợt
ấy đài quan sát C1 phát hiện “địch xuất hiện phía bên kia chân 500, chúng mang
vác thứ gì nặng nề lắm.” Nhận được báo cáo của E95. BTM sư đoàn tức tốc đưa bộ
phận đặc công từ F bộ lên… phối hợp cùng trinh sát của F và của e95, quyết tâm
lấy khẩu DKZ này của địch. Nhiệm vụ phân công khá rõ ràng:
+
Trinh sát e95 đi hướng đài quan sát của c1 cắt ngang bình độ 200 dưới chân 500,
nằm phục địch và nắm tình hình. Bộ phận này do anh Bửu C phó TS e95 chỉ huy.
+
Trinh sát f và anh em đặc công tập kết từ chốt đồi 300 của c11 d3 và tiếp cận
vách đá nghiêng về hướng đông (rừng khu này rậm hơn, độ dốc không đứng lắm và
nhiều dây leo bám trong đá, nhất là cây ngũ gia bì).
Do
chúng quan sát thấy anh em C15 công binh của e95 dùng máy cưa phát quang hai
bên đường ra chốt c1 (không chế việc chúng lợi dụng rừng rậm phục, cắt dây hữu
tuyến của thông tin, gài mìn trên đường) nên chúng mang DKZ đặt trên đồi để tấn
công bộ phận này.
Vì
điểm tập kết đồi 300 đến vách đá khó khăn nên anh em hướng này tiếp cận sớm. Xuất
phát lúc khoảng ba giờ chiều (bộ phận Ts e95 xuất phát muộn hơn để giữ bí mật).
Toàn
bộ đội hình mũi đánh được trang bị nhẹ AK + hai trăm đạn + hai lựu đạn / ngưòi.
(có bốn ống bộc phá)
Đội
hình gồm mười bảy ngườido tôi phụ trách.
Đặc công 407: bảy (có hai trinh sát).
Trinh
sát F307: mười.
Chính
thức tham gia leo núi mười hai. Bảo vệ đường rút phía dưới chân vách đá: năm. (Ts
f307).
Bữa
ăn chiều là phong lương khô 781 và nước trà nóng. Trời chập tối, đội hình bắt đầu
leo núi.
Gian
nan thật… vẫn còn mùa mưa nên rong rêu bám trên mặt đá còn nhiều, nhiều chỗ nước
từ trong các hốc đá chảy ra uớt ngưòi, nhưng là món giải khát mát lạnh tuyệt vời…
Đội hình dàn hàng ngang leo chậm rãi và cẩn thận, chỉ cần một cái truợt chân
thì mọi điều xấu sẽ xảy ra. Lầm lũi bám từng rễ cây, cành cây ngũ gia bì bám
trong các rãnh đá…
Sau
hơn một giờ leo núi khi đến lưng chừng vách đá. Anh em ta nghỉ lấy sức, vốc những
vốc nước tỏa vào mặt mát lạnh… và cứ thế vài lần thì đỉnh đồi xuất hiện một khoảng
trời trống.
Nghỉ
lấy sức đoạn cuối cùng… bắt đầu phân chia các điểm tiếp cận… vẫn âm thầm và lặng
lẽ.
Sức
trẻ cùng với bản năng sinh tồn của con ngườitrỗi dậy, sẽ vuợt qua tất cả những
trở ngại khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ.
Khi
toàn bộ đội hình đã chiếm lĩnh những bậc đá cuối cùng của cao điểm, gió lộng
mát rượi chỉ vài phút những tấm lưng uớt đẫm mồ hôi sẽ khô trong tức khắc.
Không chần chừ giây phút nào, anh em tỏa ra các vị trí và nghỉ ngơi lấy sức tại
các vị trí có địa hình thuận lợi. Ta bố trí toàn bộ đội hình quay mặt về hướng
đài quan sát c1.
Mặt
trời hừng sáng ở hướng đông…
Kiểm
tra đội hình lần cuối đúng như sa bàn ở nhà đã xác định. Chờ đợi… giờ G..
Trước
khi xuất quân từ chốt 300 có một anh lính đặc công quê ở Quảng Bình nhìn lên đỉnh
500 và bảo “Đ… M… chúng ông sẽ hốt mầy.” Tôi nghe anh nói và phì cười cho việc
dùng từ xưng hô “chúng ông.” Ngồi nhìn từng vừng sáng đang lộ dần từ hướng đông.
Tôi nhớ lại câu nói này của anh chàng Đặc công này. Đó chính là nhiệm vụ của trận
đánh này.
Trời
sáng dần rõ mặt… một bãi đá rộng và bằng phẳng. Tại điểm nhô ra của mỏm đá
ngoài cùng còn sót lại mấy cái vỏ DKZ. Nhìn qua các vị trí xung quanh tôi thấy
đấu của anh em trùm mũ đặc công thấp thó sau các tảng đá và lùm cây…
Vẫn
lặng thinh như tờ không nghe động tĩnh gì… Phía dưói chân đồi tôi nghe tiếng
cưa của anh em C15 công binh đang đổ cây ầm ầm (thực ra anh em đều có hầm nấp
xung quanh các cây đổ, và luân phiên đổ ở diện rộng chứ không tập trung như khi
trước).
...
Hai thằng ma đói xuất hiện... gùi mỗi thằng hai ống đạn… Bốn thằng khiêng cái
nòng có cục u phía sau và chân bằng cây lồ ô to gác chữ thập (nhìn cũng hơi nặng)…
Hai thằng gùi đạn lại quay xuống và tiếp tục chuyển đạn lên bãi đá.
Anh
Khách đặc công (b phó lính Quảng Nam, nhập ngũ 1978) nháy tôi và ra hiệu vòng
tay (ám chỉ bắt sống)… Nhìn lại đội hình ta mỏng, chưa nắm được thực chất quân
số của địch… địa hình hiểm trở bắt sống thì dẫn đi đường nào, lỡ có lực lượng địch
ứng cứu thì sao? Những ý nghĩ thoáng qua liên tục trong đầu… Cuối cùng tôi quyết
định nổ súng tấn công chứ không thể bắt sống được… điều này không cần thiết cho
lắm. Tôi quyết định như vậy.
Chúng
nhanh chóng giá súng, quay nòng về hướng chân chùa. Những tên gùi đạn vẫn tiếp
tục chuyển lên. Do không tiếp cận được với khu hang đá chúng dấu đạn nên không
biết chắc quân số của chúng.
Khi
đống đạn được hơn mười quả. Có hai thằng một già một trẻ đứng nhìn về hướng anh
em ta cưa cây. Hai thằng kia đang lót mấy nùi giẻ dưới chân của khẩu DKZ và
phía sau có vài tên đang nhấp nhô đưa đạn lên… Tôi ra lệnh nổ súng.
Loạt
đạn đầu tiên của anh Khách và một anh nữa tiễn đưa hai thằng đứng ngoài bìa về
chầu Diêm vuơng. Anh bắn khá chắc và điềm tĩnh. Thằng lính trẻ bị loạt đạn
ngang ngực, chỉ la một tiếng và đổ sụm xuống bãi đá và rơi xuống vực đá phía
dưói chừng 2 m gác ngườitrên thân cây dâu rừng. Thằng lính già giật nẩy ngưòi,
chỉ kêu một tiếng và đứt luôn vì trúng toàn bộ ba lằn đạn từ ngực trở lên. Hai
thằng lo cái chân đế của khẩu DKZ bị khoảng bốn anh em quất liên tục những
tràng AK và chết ngay tại chỗ, cắm đầu vào khẩu DKZ máu và óc phun dính đầy
nòng và chân đế. Phía dưói đuôi của tảng đá anh em ta cũng nổ súng và diệt tên
địch đang gùi ba quả đạn… Có vài tên chạy thoát do chúng chưa lên hết bề mặt của
bãi đá.
Đội
hình phía trên nhào ra đường thu ba khẩu súng (một thằng không mang súng) và
phía dưói anh Thành (TS f) cũng ra thu khẩu AK của địch.
Anh
Khách khẩn trương cột ống bộc phá vào chân khẩu DKZ. Các anh em còn lại dồn các
quả đạn vào một cái hố tròn tự nhiên của bãi đá. Sau khi anh em đã ẩn nấp an
toàn dưới các vách đá an toàn, anh Khách thả hai ống chất nổ vào nòng của khẩu DKZ,
và anh đặc công khác thả một ống bộc phá vào hố đá chứa đạn… xong hai anh nhanh
chóng lăn xuống vực đá gần đó.
Ánh
chớp lóe lên… Một tiếng nổ long trời, mảnh đá vụn bay nghe rào rào, táng vào
các thân cây rớt xuống nghe lộp bộp. Tôi, anh Khách và hai chiến sĩ Đặc công chạy
nhanh lên kiểm tra. Toàn bộ nòng khầu súng bị toác ra, chân đế văng qua một bên
gần rớt xuống vực. Hai thằng địch nằm cạnh chân của khẩu DKZ chả biết nó văng
đi đâu không thấy xác nữa.
Tôi
quay nòng khầu AK về hướng anh em cưa cây phía dưói, bắn điểm xạ ba loạt, mỗi
loạt hai viên. (Ám hiệu làm chủ trận địa, cối 82 đặt tại chốt C1 bắn cầm chừng
sáu trái về phía bên kia biên giới, và anh em TS e95 chuyển từ thế phục đám địch
rút chạy, sang thế chận đánh quân chi viện nếu có (tình huống này không xảy ra).
Toàn
bộ đội hình rút nhanh về hướng đài quan sát c1. Hơn nửa giờ sau, chúng tôi được
anh em c1 đón ở bãi đá bình độ 200. Anh em trinh sát e95 sau đó cũng rút nhanh
về hướng chốt 300 của C11 D3.
Sau
trận này, địch không dám đặt hỏa lực ở mỏm đồi này nữa. chúng chuyển sang dùng
cối 82 đặt ở bên kia biên giới bắn liên tục vào vị trí của chốt C1.
P/
S: Bản đồ phía dưói Rongxanh cung cấp rất chính xác. Xin cảm ơn Rồng. Mỏm 500
do Bichuoi cung cấp, vì quá nhỏ nên Rồng không thực hiện được như ý của người
viết.