Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 23

Cố Hạo Thần thấy cô đưa đồ ăn sáng, trong lòng ấm như tuyết tan, sau đó vươn tay nhận lấy, đầu ngòn tay vô tình chạm vào đầu ngón tay cô.

"Của em đâu?" Cố Hạo Thần cầm túi đồ ăn sáng trong tay, gióng hư cầm món đồ quý giá nhất.

"Em đã giữ cho mình một phần rồi."Bàn tay cầm chìa khoá của Lâm Tĩnh Hảo siết mạnh hơn, đói mặt với anh dịu dàng, phong độ như vậy, nhớ đến bản thân chật vật ngày hôm qua, liền vô cùng xấu hổ, "Anh về nghỉ đi, em đi trước."

"Ừ, đi đường lái xe cẩn thận, sau khi về đến nhà nhớ gọi cho anh." Cố Hạo Thần cũng không giữ cô, một là khoảng cách do một chuyện hiểu lầm và năm năm xa cách, hai là cô và anh đều cần nghỉ ngơi một thời gian, bình tĩnh lại tâm tình của cả hai.

"Ừm." Cô mở cửa lên xe, khởi động xe dưới ánh mắt ân cần của anh, ra khỏi Tử Vi Thiên Cung, đi về theo đường núi uốn lượn, dọc đường thưởng sức sắc xanh tự nhiên trải dài, không khí tươi mát tự nhiên, trong tim phổi đều là hơi thở mát rượi.

Cố Hạo Thần nhìn xe của Lâm Tĩnh Hảo biến mất khỏi tầm mắt, mới xoay người về cửa, đặt tay lên máy cảm ứng trên cửa, chỉ nghe "đinh" một tiếng, cử tự động mở ra. Anh cầm bữa sáng cô mua cho anh vào nhà, đi đến phòng bếp kiểu mở, đặt bữa sáng lên quầy bar, sau đó xoay người lên lầu hai, mở cửa phòng ngủ, vừa tao nhã cởi nút áo, vừa đi vào phòng tắm.

Tắm xong, thay áo sơ mi trắng, quần đen, lau khô tóc rồi xuống lầu. Lại đi vào phòng bếp, bày biện đồ ăn sáng ra.

Có tiếng chuông cửa vang lên, anh nhìn qua khe thuỷ tinh trên cửa thấy Tiêu Vân Dào, liền mở cửa cho anh. Anh vừa vào cửa đã cười đầy mờ ám: "Hôm qua ở với Lâm Tĩnh Hảo cả đêm, sao rồi? Cuối cùng cũng thoả mong ước rồi đúng không? Nói tôi nghe xem hương vị của Lâm Tĩnh Hảo khác các cô gái khác ở chỗ nào? Khiến cậu năm năm nay nhớ mãi không quên, vì cô ấy mà thủ thân như ngọc."

"Tôi và cô ấy không xảy ra chuyện gì hết." Cố Hạo Thần đóng cửa lại, đi theo sau Tiêu Vân Đào.

"Không thể nào?" Tiêu Vân Đào quay đầu, dùng ánh mắt như nhìn quái vật đánh giá Cố Hạo Thần từ trên xuống dưới.

Tiêu Vân Đào cười xấu xa, nhếch mày, vươn tay khoác vai Cố Hạo Thần.

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Cố Hạo Thần không thể không bật cười, sau đó đẩy tay anh ra, "Tôi có thể so với cậu sao? Một ngày thiếu phụ nữ thì không sống nổi. Đêm qua có phải đã nối lại tình xưa với Trịnh Huệ Nhã rồi không?"

Anh để ý thấy ánh mắt Trịnh Huệ Nhã nhìn Tiêu Vân Đào vẫn mang theo tình cảm, mà Tiêu Vân Đào là là người u mê, hai người này đi một vòng nói không chừng lại về bên nhau.

"Tôi và cô ấy không thể nào, ít nhất là bây giờ không có gì. Lần này là cậu nghĩ nhiều quá rồi." Tiêu Vân Đào lắc đầu phủ định, "Tôi không thiếu phụ nữ, là phụ nữ thích bám lấy tôi, lần sau chú ý lời nói của cậu, đừng nói mất giá tôi, sẽ ảnh hưởng đến giá thị trường của tôi."

Tiêu Vân Dào nháy mắt, đi thẳng đến sofa phong khách, lại tinh mắt thấy bữa sáng trên quầy bar: "Đây là đồ ăn sáng Quảng Đông chính tông của tiệm Cảnh Trân. Tôi cũng đang đói bụng, phải cảm ơn vì bữa sáng này rồi."

"Đừng đụng vào." Cố Hạo Thần thấy Tiêu Vân Dào định giành bữa sáng Lâm Tĩnh Hảo chuẩn bị cho anh, quẳng cho anh một ánh mắt cảnh cáo, nhưng Tiêu Vân Đào không cho là phải.

Lúc này điện thoại di động Cố Hạo Thần để trên bàn thuỷ tinh ở phòng khách đổ chuông, anh thấy tên Lâm Tĩnh Hảo trên màn hình, nhanh chóng nhận điện, bên tai truyền đến giọng nói mềm mại của cô: "Em về đến nhà rồi."

"Ừ, nghỉ ngơi đi." Giọng anh bất giác trở nên dịu dàng, khoé môi gợi lên ý cười nhàn nhạt, "Sau này có gì có thể gọi cho anh, đừng khách khí với anh. Anh vừa về, cũng không có bạn bè gì, sau này còn phải làm phiền em nhiều." Nói ra lời này khách khí mà khiêm tốn, điềm tĩnh như nước.

"À, được." Sự dịu dàng của anh khiến cô không có cách nào từ chối, lời đồng ý cứ thế nói ra khỏi miệng, "Anh nhớ ăn sáng, sau đó ngủ một giấc."

Cô ân cần dặn dò khiến anh cảm thấy tương lai tươi đẹp đang vẫy chào anh, càng khiến anh không muốn thời gian nói chuyện với cô trôi qua nhanh như vậy. Cố Hạo Thần bịn rịn kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Tĩnh Hảo, quay người lại thấy Tiêu Vân Đào đang hăng hái ăn sáng, còn ra vẻ cực kì thoả mãn, thấy Cố Hạo Thần sầm mặt, đáy mắt kết băng, hơi thở lạnh lẽo toả ra quanh thân, đến gần Tiêu Vân Đào.

Cố Hạo Thần đến bên quầy bar, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm khiến Tiêu Vân Đào sợ hãi: "Đây là bữa sáng Lâm Tĩnh Hảo chuẩn bị cho tôi!"

"Khụ, khụ, khụ..." Tiêu Vân Đào vừa bỏ miếng sủi cảo tôm vào miệng còn đang nuốt dở, nghe vậy ớn lạnh, kho liên tục, "Sao cậu không nói sớm?"

"Tôi đã bảo cậu đừng đụng vào rồi mà." Cố Hạo Thần nhíu mày, nhìn chằm chằm Tiêu Vân Đào.

"Tôi gọi tiệm Cảnh Trân đưa thêm một phần nữa đến, được không?" Tiêu Vân Dào biết mình đã dẫm phải đuôi hổ, thái độ rất ngoan ngoãn.

"Có thể giống nhau sao?" Cố Hạo Thần trừng mắt nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm, giống như ánh đao giết người, "Vốn không phải phần do Lâm Tĩnh Hảo mua, giống nhau được sao?"

Tiêu Vân Đào ngồi trên ghế, tay trái chống cằm, nhíu mày bất bình: "Không ngờ cậu lại trọng sắc khinh bạn như vậy! Chỉ là một bữa sáng thôi mà, cậu lại quý như vậy? Cậu không cho tôi ăn, không lẽ bắt tôi ôm bụng đói nhìn cậu ăn?"

"Trong tủ lạnh có đồ, cậu có thể tự lấy." Ánh mắt Cố Hạo Thần lạnh đến nỗi khiến Tiêu Vân Đào phát run.

"Con trai đang yêu quả thật rất nhỏ mọn, không thể chọc vào. Bữa sáng này, tôi nhất định sẽ đền khiến cậu hài lòng." Tiêu Vân Đào cầm chén nước bên cạnh rót một chén trà, nhấp một ngụm lớn, sau đó lấy điện thoại, tìm số của Lâm tĩnh Hảo, gọi đi, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Cố Hạo Thần, "Anh là Tiêu Vân Đào, có việc nhất định phải nhờ em giúp, bây giờ phiền em đến tiệm Cảnh Trân mua một phần đồ ăn sáng Quảng Đông... Đúng, đưa đến biệt thự số 18 Tử Vi Thiên Cung--"

"Nhà của Cố Hạo Thần?" Lâm Tĩnh Hảo cầm điện thoại, đầy nghi hoặc.

Cố Hạo Thần càng nghe càng thấy không đúng, cướp điện thoại của Tiêu Vân Đào, thấy tên trên điện thoại cuối cùng cũng hiểu đền cho mình bữa sáng hài lòng là nhờ Lâm Tĩnh Hảo đi mua về. Anh cũng không muốn Lâm Tĩnh Hảo phải đi đi về về như vậy.

"Tĩnh Hảo, anh là Cố Hạo Thần, vừa rồi Tiêu Vân Đào chỉ nói đùa với em thôi. Em đừng để ý đến cậu ta, ừ, không làm phiền em nghỉ ngơi nữa." Cố Hạo Thần nói chuyện với Lâm Tĩnh Hảo xong, tiện nay đặt điện thoại lên quầy bar, "Sau này không cho cậu tuỳ tiện tìm cô ấy nữa."

"Tôi làm vậy không phải vì cậu sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Vân Đào vẫn treo một nụ cười.

"Kệ cậu đấy." Cố Hạo Thần xoay người rời khỏi, "Tôi muốn nghỉ ngời, không tiện."

Đây rõ ràng là lệnh đuổi khách, Tiêu Vân Đào cũng không ở lại thêm, dù sao anh cũng đã ăn bữa sáng Lâm Tĩnh Hảo chuẩn bị cho Cố Hạo Thần, bữa sáng này, là món quà bất ngờ anh đã trông ngóng suốt năm năm, lần này anh ăn quả thật là không biết suy nghĩ.

Cố Hạo Thân đang ngủ, mơ màng nghe thấy tiếng chuông cửa."
Bình Luận (0)
Comment