Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 43.1

Đối mặt với người phụ nữ trung niên cao quý có hơi thở lạnh lẽo mang theo sự xa cách, Lâm Tĩnh Hảo còn có thể bình tĩnh để chất vấn lại, không thể không nói nội tâm của cô thực sự rất mạnh mẽ, so với sự khéo léo cùng đơn thuần của vẻ bề ngoài của cô ấy mà nói, cô là người cần được người khác bảo vệ mới phải. Nhưng cô lại là người đứng ra bảo vệ em gái của mình.

Người phụ nữ trung niên cao quý này chính là Trịnh Tú Oánh - - mẹ của Cố Hạo Thần, tới đây dĩ nhiên là vì con trai của mình. Bà ấy căn bản không để ý tới sự chất vấn của Lâm Tĩnh Hảo, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, xoay người rời khỏi, hai người áo đen đi theo hai bên, không cho bất kỳ ai đến gần.

Không lấy được câu trả lời thì làm sao Lâm Tĩnh Hảo có thể từ bỏ được, cô đột nhiên chạy đến trước mặt Trịnh Tú Oánh, bị người áo đen đưa tay ra ngăn lại, duy trì một khoảng cách với Trịnh Tú Oánh.

“Phu nhân, xin hãy cho tôi một câu trả lời chắc chắn.” Thật sâu trong đôi mắt trong suốt của Lâm Tĩnh Hảo lộ ra một vẻ kiên nhìn thẳng vào Trịnh Tú Oánh một người lạnh lẽo cao ngạo như một nữ vương, nghĩ chẳng qua là sự tôn trọng mà thôi.

“Cùng mấy người nhiều lời chỉ làm lãng phí thời gian của tôi.” Trịnh Tú Oánh lạnh lùng mở miệng, không có một chút nhiệt độ nào. 

“Phu nhân đừng tưởng chỉ có thời gian của người là quý báu, thời gian của chúng tôi cũng không thể lãng phí được.” Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy sâu trong đáy mắt của Trịnh Tú Oánh tràn đầy khinh miệt, xem thường bọn họ.

“Láo xược, thời gian của cô có thể so sánh cùng thời gian của phu nhân sao?” Người đàn ông áo đen quát lên nhìn Lâm Tĩnh Hảo với ánh mắt không tốt.

“Đều là người, tại sao không thể so sánh với nhau!” Lâm Tĩnh Hảo cũng không sợ hãi nói.

Đôi môi cao quý của Trịnh Tú Oánh khẽ nhếch lên: “Nói đi, phải bao nhiêu tiền.”

“Hả?” Lâm Tĩnh Hảo sửng sốt một giây, hỏi ngược lại: “Cái gì?”

“Cô cứ quấn quýt với tôi, không phải là vì tiền sao? Bao nhiêu, nếu ở trong phạm vi tiếp nhận của tôi thì tôi sẽ thương xót cho cô.” Trinh Tú Oánh nói ra một câu đầy tự cao tự đại. 

“Người cho rằng tôi muốn lừa tiền của người sao?” Rốt cuộc thì Lâm Tĩnh Hảo cũng hiểu rõ, thì ra bà ấy tưởng cô chiếm dụng thời gian của bà ấy là để lừa tiền, cô cảm thấy bị coi thường thật là nhiều, sâu trong lòng cô nổi lên sự tức giận: “Ngài hiểu sai rồi, thứ tôi muốn không phải là tiền, thứ thứ muốn là sự tôn trọng.”

“A...... Tôn trọng? Thật là buồn cười?” Trịnh Tú Oánh giống như nghe thấy một chuyện gì đó thật buồn cười, “Cô gái, cô rất biết nâng cao bản thân đó!” Bà ấy chỉ lên vết bẩn ở trên chiếc sườn xám được làm bằng thủ công, “Đây chính là thứ em gái cô hắt lên người tôi, tôi còn chưa đòi các cô tôn trọng tôi, thì cô lại đến chất vấn tôi.”

“Em gái tôi đã nhận lỗi trước với ngài rồi, nhưng ngài còn không chấp nhận mà còn để vệ sĩ của ngài làm tay em gái cháu bị thương. Phu nhân, nếu như con bé là con gái ngài, ngài sẽ để con bé bị thương sao? Tôi biết ngài sẽ không muốn, đúng không, bởi vì mỗi một người mẹ đều không hy vọng con của mình bị thương, cho nên không phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng tiền.” Lâm Tĩnh Hảo nói tới đây thì giọng nói cũng mềm mại trở lại, khóe môi cô giương lên một nụ cười hình cung, ấm áp mà sáng rực: “Quần áo chúng tôi sẽ bồi thường cho ngài, xin ngài để lại số điện thoại được không?”

“Một cô gái vô lễ, cô đã quá nhiều lời rồi.” Đáy mắt Trịnh Tú Oánh lạnh lẽo, “Hi vọng không để tôi gặp lại cô lần nào nữa.”

Người áo đen hiểu ý ngăn Lâm Tĩnh Hảo lại, để cho Trịnh Tú Oánh có thể thuận lợi rời đi.

Một người áo đen khác từ trong túi áo vét lấy ra một xấp tiền đưa cho Lâm Tĩnh Hảo: “Số tiền này đủ để cho em gái cô đi kiểm tra cùng chữa trị.”

Lâm Tĩnh Hảo không có nhận, mà xoay người chạy về phía Lâm Tĩnh Thu, cùng Thu Vân để cô bé, sau đó người áo đen rời nhưng trong ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sự ngạc.

Lâm Tĩnh Hảo đưa em gái đến bệnh viện để kiểm tra, thật may là không có gì đáng ngại, Thu Vân cùng Lâm Dân Khai cũng yên tâm hơn nhiều. Chỉ đối với Trịnh Tú Oanh có rất nhiều oán trách.

“Tại sao cõi đời này lại có thể có người như vậy, không để người khác vào trong mắt?” Thu Vân đỡ Lâm Tĩnh Thu nói.

“Mẹ, sự việc đã qua thì đừng nói nữa, cứ xem nó là ác mộng thôi. Đừng vì một người khác mà ảnh hưởng đến sự đoàn tụ tốt đẹp của nhà chúng ta.” Lâm Tĩnh Hảo bóp vai cho mẹ để trấn an bà, chuyện này để cho người nhà của cô bao nhiêu ám ảnh, thì cô cũng chỉ có thể cố gắng loại bỏ nhưng điều không vui này: “Hiện tại con đưa mọi người về nhà, sau đó ăn cơm rồi đi nghỉ ngơi, buổi tối con lại đưa mọi người đi ăn.”

Lâm Tĩnh Hảo đi đến đại sảnh bệnh viện thì đúng lúc gặp dì Trịnh Tú Lệ của Cố Hạo Thần đi ra ngoài: “Bác sĩ Trịnh, chào cô.”

“Tĩnh Hảo, tại sao cháu ở chỗ này? A Thần đâu? Không có đi cùng cháu sao?” Trịnh Tú Lệ nhìn nhìn ra phía sau cô, không thấy bóng dáng Cố Hạo Thần.

“Em gái của cháu bị trẹo cổ tay, cho nên đến khám một chút. Cô vội vã như vậy là muốn đi đâu sao?” Lâm Tĩnh Hảo giới thiệu ba mẹ mình cho cô ấy, người nhà họ Lâm chào hỏi. 

“Thật là đúng dịp, ba mẹ của cháu tới, mẹ của A Thần cũng tới, đây là muốn gặp mặt người lớn sao?” Trịnh Tú Lệ cau đôi lông mày lại, có chút lo lắng, “Hai người đã chuẩn bị xong để gặp mặt chị tôi sao?”

Đây chính là cần một nội tâm thật mạnh mẽ đó. Nhưng mà cô lại không có biết Lâm Tĩnh Hảo cùng Trịnh Tú Oánh đã gặp nhau trong tình huống không biết thân phận của nhau.

“Bác sĩ Trịnh, ba mẹ cháu chỉ đến Hải Thành để thăm cháu thôi.” Lâm Tĩnh Hảo không tự chủ mà đỏ mặt, nghĩ thầm Trịnh Tú Lệ dịu dàng nhã nhặn lịch sự như vậy, thì mẹ của Cố Hạo Thần nhất định cũng sẽ rất dễ chung đụng.

Nhưng sự thật lại kém sự mong đợi của Lâm Tĩnh Hảo quá xa, đến mức cô bị thực tế đả kích.

“Nha.” Trịnh Tú Lệ nhìn đồng hồ đeo tay một chút, thấy thời gian gấp gáp, liền chào tạm biệt rồi đi.

“Tĩnh nhi, A Thần là ai? Gặp ba mẹ có chuyện gì sao?” Thu Vân tò mò nhìn bóng dáng Trịnh Tú Lệ rời đi hỏi con gái.

“Mẹ, người có mệt không? Nhanh một chút để về nghỉ ngơi, buổi chiều con còn phải đi làm, đến tối lúc ăn cơm lại nói.” Lâm Tĩnh Hảo di chuyển sự chú ý của Thu Vân.

“Nói đến việc buổi tối ăn cơm, nhớ gọi cả Minh Tông, mẹ rất nhớ nó, có rất nhiều lời để gặp rồi nói cùng với nó.” Thu Vân dạn dò Lâm Tĩnh Hảo, “Con đừng có quên đó.”

“Mẹ..... Con biết rồi.” Lâm Tĩnh Hảo đã chuẩn bị tâm lý, để tối nay lúc ăn cơm nói tất cả mọi chuyện.

Lâm Tĩnh Hảo cũng không có biết mình trải qua buổi chiều ở công ty như thế nào nữa, tinh thần luôn không có tập trung, không có cách nào để tập trung tinh thần được, vị trí thái dương co giật liên tục. Cô xoa xoa trán để giảm cơn đau, sau đó uống rất nhiều cà phê.

Lâm Tĩnh Hảo nhìn chằm chằm cái ly, phía trên liền hiện ra đôi mắt đẹp của Cố Hạo Thần, luôn mang theo nụ cười dịu dàng, giống như một cơn gió mát thổi qua. Cái ly này là năm Năm trước khi Cố Hạo Thần đi Mỹ nhờ Tiêu Vân Đào tặng lại cho cô. trên cái ly có in một hình trái tim, từ mặt bên kia còn in một gò má của một người con trai. Rất đẹp mà cũng rất tinh xảo, cô vẫn dùng nó nhiều năm nay. Giống như Cố Hạo Thần đã cùng cô vượt qua những năm tháng này.

Điện thoại di động vang lên, là Cố Hạo Thần gọi tới, Lâm Tĩnh Hảo nhìn thật kỹ cái tên quen thuộc này, những phiền muộn trong lòng liền vơi đi rất nhiều. Cô hít một hơi thật sâu sau đó nhận điện thoại: “Này?”

“Chú cùng dì đã đến sao? Thay anh chào hỏi hai người.” Giọng Cố Hạo Thần trầm thấp dịu dàng dễ nghe như tiếng đàn vi-ô-lông-xen làm cho tất cả ưu phiền cùng lo lắng của Lâm Tĩnh Hảo đều biến mất, “Thật xin lỗi, hiện tại mới gọi điện hỏi thăm được, chủ yếu là bên anh cũng có chút chuyện.”

“Anh có việc thì đi làm việc của anh đi.” Lâm Tĩnh Hảo cắn cắn môi, cô hiểu thân là tổng giám công việc của anh rất bận rộn, huống chi mẹ anh cũng đã tới, tan làm còn phải ở cùng với mẹ nên không có thời gian để tới được rồi.

“Anh đã đặt phòng ở nhà hàng Cảnh Trân rồi, coi như anh thay chú cùng dì đón gió tẩy trần.” Cố Hạo Thần chuẩn bị rất chu đáo, người chưa tới lễ đã tới trước.

Một thanh niên đẹp trai tuấn tú như vậy tại sao lại rơi vào trong tay một cô gái rất bình thương như mình vậy. Cô không biết bản thân mình có chỗ nào đã hấp dẫn anh, làm cho anh lại có thể lặng lẽ chờ đợi cô nhiều năm như vậy.

“Cố Hạo Thần, anh thích em thật sao?” Không biết làm sao, cô lại hỏi vấn đề như vậy, sau đó lại yên lặng chỉ nghe được tiếng hô hấp đều đều của nhau, tim của cô đập đang dần dần tăng nhanh......

Còn tiếp!!!
Bình Luận (0)
Comment