Sáu giờ năm mươi phút, Quân Thánh Thiên đã có mặt trước cửa An gia, hắn đi tới nhấn chuông, chỉ một lát sau, một nữ giữ giúp việc nhà ra mở cửa mời hắn đi vào bên trong.
Quân Thánh Thiên lễ phép đi đến phòng ăn cả An gia, hướng người An gia chào hỏi, nói chuyện một lát, rồi mới vào phòng khách chờ An Tuyết Nhi.
"Đinh …đang… đinh đang…" Tiếng chuông lớn vang từ phòng khách hào hoa.
An Tuyết Nhi từ trên lầu vội vã chạy xuống, chiếc quần phủ màu bạc theo từng cử động của nàng mà phiêu phù giữa không trung tạo thành những gợn sóng lớn, làm lộ ra bắp chân trắng noãn thon dài của nàng, làm cho Quân Thánh Thiên không kìm lòng được mà nuốt từng ngụm nước bọt.
" Tuyết Nhi, em đẹp quá." Hắn ưu nhã nâng tay nàng lên hôn xuống.
" Cám ơn anh!" An Tuyết Nhi ngượng ngùng trả lời, từ trong mắt hắn nhìn thấy sự tán thưởng.
" Chúng ta đi thôi!"
" Vâng"
"Ừ!"
Bọn họ trước hướng mọi người chào rồi mới đi ra cửa rời đi.
Quân Thánh Thiên vội vã đưa nàng đến xe thể thao của hắn, lại thay nàng mở cửa xe, đợi nàng ngồi vào xong, hắn mới nhanh chóng đi tới bên kia ngồi vào ghế lái.
Vừa vào trong xe, hắn cũng không có lập tức khởi động, mà ngược lại đưa thay sang thay nàng thắt giây an toàn, xong rồi, bàn tay hắn dừng ở trên đùi nàng.
" Tuyết Nhi, em thật đẹp." Hắn mê muội nhìn nàng, một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, một tay chậm rãi cách một lớp vải quần vuốt ve đầu gối cùng bắp đùi của nàng.
" Thiên, không phải chúng ta phải đi rồi sao?" An Tuyết Nhi có chút mê loạn ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú, cương nghị trước mắt.
"Ừ! Chờ một chút, trước để anh làm chút chuyện đã chứ." Hắn tiến lại gần, đem nàng ôm vào trong ngực.
An Tuyết Nhi nghĩ hắn muốn hôn nàng, nàng cũng rất mong chờ điều đó, nàng nâng mặt lên, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, mắt nhắm lại, bộ dạng rất mê người. Ai biết Quân Thánh Thiên không có ý định hôn nàng, ngược lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng áp sát vào bả vai hắn, rồi đưa tay lên tháo chiếc kẹp uốn tóc phía sau nàng.
" Tuyết Nhi, em quên tháo cái này ra này." Hắn nén cười, lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.
" A!" Vừa nhìn thấy nó, nàng mắc cỡ hận không có lỗ nào dưới đất mà chui xuống, nàng thế nhưng lại phá hỏng thời khắc đẹp đẽ ấy.
A! Để cho nàng chết đi! Nàng nhanh chóng đem mặt vùi vào lồng ngực của Quân Thánh Thiên, không muốn nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ý cười của hắn.
Thì ra hôm nay vì phối hợp với bộ đồ thấp ngực, nên nàng nghe theo mẹ đem một đầu tóc dài đen nhánh biến thành tóc uốn, một bộ dạng quyến rũ, thành thục. Nhưng khi nàng vừa nghe là Quân Thánh Thiên tới,liền hốt hoảng gỡ xuống, không nghĩ tới, lại vộ vàng bỏ quên mất một chiếc.
"Được rồi, Tuyết Nhi, đừng ngượng ngùng nữa, chỉ có anh thấy thui mà!" Quân Thánh Thiên bắt đầu hoài nghi Đinh Mị cùng An Thắng Võ vừa mới lộ nụ cười mờ ám.
Hắn đem chiếc kẹp cuốn vứt về ghế sau, lần nữa đưa tay lên nâng khuôn mặt đỏ ửngcủa nàng.
" Người ta mất mặt mà!" An Tuyết Nhi đánh nhẹ một cái vào lồng ngực của hắn, nàng mới có cảm giác mình rất đẹp, rất có khí chất. Kết quả lại thành thế này a…
" Sẽ không! Đây mới là điều anh thích nhất, em tối nay làm anh thật muốn bắt cóc em về nhà." Hắn yêu thương dùng chop mũi cọ vào mũi của nàng.
" Có thật không?" Nàng vui vẻ lấy tay ôm chặt eo Quân Thánh Thiên
" Dĩ nhiên rồi, anh khát nước, Tuyết Nhi." Hai tay hắn ở trên lưng nàng bắt đầu di động.
" Vậy phải làm sao bây giờ?" An Tuyết Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn.
" Anh cần em làm dịu a." Nói xong, hắn chính xác môi hắn hôn lên miệng nhỏ nhắn hồng diễm kia. Lúc này, đây mới là chuyện hắn muốn làm thật lâu trong buổi tối hôm nay.
Đầu lưỡi trơn trượt vội vàng cùng chiếc lưỡi đinh hương quấn quit, kịch liệt thưởng thức mật ngọt của nàng. Hắn dùng lực đem thân thể hoàn mỹ áp sát vào lồng ngực của mình, cảm nhận bộ phận đầy đặn của nàng đang ma sát lồng ngực hắn, cảm giác thật tốt. Nụ hôn của hắn càng ngày càng cuồng dã, đầu lưỡi cũng hôn khắp mọi ngóc ngách bên trong miệng hưởng thụ hơi thở thơm tho của nàng.
An Tuyết Nhi thở hồng hộc mặc hắn hôn, nụ hôn của hắn như một loại ma pháp nguy hiểm, khiến nàng không kìm lòng được mà run rẩy, nàng muốn nhiều hơn nữa, đầu v* nhạy cảm của nàng đã bắt đầu đau đớn, cứng rắn nho ra, theo phần lưng hắn đang dùng sức vuốt ve, đôi gò bồng cũng tăng lần ma sát lồng ngực của hắn.
" A.. Thiên………." Nàng không nhịn được mà yêu kiều lên tiếng.
Quân Thánh Thiên bị thanh âm của nàng làm hắn tỉnh táo lại, cũng ngừng mà tựa vào bả vai mảnh khảnh của nàng, nếu không hắn sẽ không dừng tay được, sợ rằng sẽ khắc chế không được mà ngay tại trong xe muốn nàng.
An Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt đầy ý vị phức tạp của hắn, nàng không biết tại sao hắn lại dừng lại. Nàng.. rất thích được hắn hôn a!
" Chúng ta đi thôi!" Hắn buông nàng ra, khởi động xe, lập tức xe thể thao tựa như viên đạn biến mất trong bóng đêm.
****
" Ai nha! Như thế nào lại dừng a?" Thanh âm tiếc hận từ trên ban công truyền đến.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ, nằm ở trên ban công, cầm ống nhòm, không vui mà phát tiếng thở dài.
" Chúng ta đi thôi! Chớ để cha phát hiện." Đinh Mị cảnh giác nhìn bốn phía.
" Mẹ, Quân đại ca giống như rất gấp gáp a! Mẹ không sợ tiểu muội bị ăn sao?"
" Bọn họ mà làm như thế thật, ta còn có thể dạy Tuyết Nhi mấy chiêu ngự phu a!"
" Thuật ngự phu?" An Thắng Võ nhếch mày
"Đúng vậy! Như vậy Tuyết Nhi mới có thể đem Quân Thánh Thiên ăn gắt gao a." Đinh Mị nghiến răng nghiến lợi, vừa nói vừa chà xát hai tay.
" Tựa như mẹ đối với cha sao?" Vừa lúc nhìn thấy thân ảnh của phụ thân ở phía sau, An Thắng Võ xấu xa mở miệng hỏi mẹ hắn.
" Không sai, không sai, ngươi xem cha ngươi đó, không phải đối với ta nói gì nghe nấy sao? Ta lúc đầu…" Đang muốn nói tới chuyện năm đó, thì nàng nghe thấy thanh âm của trượng phu mình từ phía sau, lập tức vụng về lặng tiếng.
" Mị nhi, em cùng tiểu Vũ ở chỗ này làm cái gì? Bữa tối còn chưa có ăn xong đâu đấy!" An Học Hiền mang theo vẻ mặt dung túng đi về phía họ.
" Con với mẹ đang nghiên cứu một chút về các ngôi sao." An Thắng Võ đầu óc linh động, rất nhanh liền nói ra một cái cớ.
" Phải không? Vậy hai người nghiên cứu ra cái gì?"
" Trước mắt còn chưa có kết quả, cha, con xuống lầu ăn cơm trước đây." An Thắng Võ giảo hoạt, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, lập tức chạy trốn.
" Mị nhị, em lại nháo nữa rồi!" An Học Hiền đi tới ban công, ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của kiều thê.
" Người ta đâu có!" Đinh Mị đem tay vòng qua gáy chồng mình, nâng khuôn mặt diễm lệ lên làm nũng.
" Thật không có?" Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng rơi vào trên mặt thê tử, ôm nhu hôn trán của nàng, mũi nàng, gương mặt, cằm của nàng, chính là tránh ra cánh môi đang khẽ nhếch chờ hắn.
" Thật mà! Người ta chẳng qua là quan tâm Tuyết Nhi, anh đừng giỡn nữa, nhanh lên a!" Nàng chu miệng lên ý bảo trượng phu hôn nàng.
" Haha…" Thấy kiều thê bộ dáng nóng lòng, hắn cảm giác, ngự thê thuật của hắn mới là cao a!
An Học Hiền đột nhiên cười không nỏi, bởi vì kiều thê của hắn gắp gáp chờ không được mà kéo đầu hắn thấp xuống, lửa nóng hôn lên mội hắn.
Cuối thu bắt đầu vào mùa đông, ban đêm, nhưng bọn họ lại tuyệt không cảm giác lạnh lẽo mà ở ban công âu yếm, vừa vặn một đôi làm người ta đỏ mặt loạn nhịp tim.
" A………. ưm…." Trong giấc mộng, An Tuyết Nhi hơi nhíu chân mày, không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều, hai tay nàng nắm chặt sang đan, ngón chân cũng cong queo, tựa như không chịu nổi cái gì đó.
" Không cần….." Nàng không tự chủ mà cong lên thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu toát ra mồ hôi, không ngừng run rẩy.
Rất hiện nhiên, nàng đang là nàng đang trong mộng, ở đó, một nam tử xa lạ, kịch liệt cùng nàng triền miên một lần lại một lần, tựa như cùng một dạng với giấc mơ trước đây.
"A!" nàng đột ngột thét lên tiếng chói tai, sau đó cả người giống như hóa thành một làn nước, xụi lơ ở trên giường, nhưng không qua bao lâu, nàng lại bắt đầu rên rỉ.
"A…. Không được…."
Trong mông, một nam nhân ngồi chồm hỗm ở trên giường, một tay cường tráng, cơ bắp, có lực từ phía sau ôm bộ ngực của nàng, phía dưới một cái tay khác lại lướt qua bắp đùi của nàng xoa nắn nơi hai người bọn họ giao hợp.
An Tuyết Nhi đưa lưng về phía sau, mông nhỏ cơ hồ là vô lực ngồi ở trên đùi hắn, thân thể không ngừng theo hắn nhấp nho lên xuống đung đưa.
Hai tay nàng nắm thật chặt tay đang để dưới ngực nàng của hắn, lại cảm giác ai dịch đang từ từ chảy xuống, thấm ướt bộ vị và bắp đùi của hắn.
Hắn như thế dùng lục, giống như đã quá lâu rồi không có phát tiết, không thể chờ đợi mà cưỡng bách nàng cùng hắn hoan ái.
An Tuyết Nhi mê loạn mà cảm thụ hắn ở trong cơ thể nàng nhanh chóng ra vào, mỗi một lần rút ra rồi lại đâm vào, cũng mang đến cho nàng cảm giác tê dại. Hạ thân nam tử tựa hồ vẫn chưa lên được đỉnh, khổng lồ kiên đĩnh vô tình ở giữa khe mông nàng ra vào, vào ra, hoàn toàn hưởng nụ hoa kính ấm áp đang co rút mang đến cho hắn khoái cảm mất hồn.
Không ngừng chạy nước rút để cho nàng toàn thân đạt khoái cảm tới tột cùng, cũng nhanh chóng đưa mê mị.
" Tôi….tôi không ……chịu …..được…… nữa…." Bị hắn mạnh mẽ va chạm, An Tuyết Nhi căn bản không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
" Em có thể!" Giọng nam bá đạo trầm thấp khêu gợi truyền đến.
Hắn nhanh hớn, hai cánh tay cùng lực ôm lấy thân thể mềm mại di động, phối hợp cuồng bạo.
Rốt cuộc, ở thời điểm cuối cùng dùng sức, hắn đem mầm mống nóng ấm toàn bộ bắn sâu vào hoa kính.
An Tuyết Nhi thân thể đã sớm mềm nhũn, nếu không có cánh tay của hắn chống đỡ, có lẽ nàng đã trượt xuống giường rồi.
Đang ở thời điểm nàng ngã vào mộng đẹp, hắn lại lần nữa dùng lực, vạch hai đầu gối của nàng ra, thẳng tiến vào trong cơ thể nàng.
" A! Anh…." Nàng không chịu nổi mà hét lên. Hắn sao lại tới nữa a?
" Em tối nay đừng nghĩ ngủ!" Nam nhân bá đạo tiếp tục triển khai luật động, bộ phận to lớn vững vàng đầy kín hạ thể của nàng, dã man xâm nhập tiểu kiều của nàng.
An Tuyết Nhi không cách nào phản kháng, đành mở hai chân, mặc cho hắn không chút kiêng kị xâm nhập chỗ kín.
Hắn mồ hôi nhanh chóng thoát ra ngoài, rơi vào thân thể trắng nõn của nàng, ở dưới ánh trăng chiếu xuống lóe ra.
An Tuyết Nhi đột nhiên muốn nhìn rõ bộ dáng của hắn, nàng vuôn tay muốn chạm vào mặt của hắn, nhưng mà hai tay lại vô lực đưa đến một nửa lại trở về giường.
" Tôi muốn nhìn thấy anh." Nàng nũng nịu yêu cầu.
Hắn khẽ cúi thấp người, nhưng dưới ánh trăng khuôn mặt hắn là một mảnh âm u, nàng không thấy rõ bộ dáng của hắn.
Nàng muốn lần nữa đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của hắn, nhưng hắn đột nhiên lại tăng nhanh tốc độ để chạy nước rút, nóng bỏng to lớn hung hăng xâm nhập hoa kinh nho nhỏ vừa nhanh chóng rút ra, một lần lại một lần đem khoái cảm dâng trào.
" A…………." An Tuyết Nhi tay nhỏ bé kéo lấy cái chăn, thân thể không chịu nổi.
Nam tử thật nhanh duỗi người lên thân thể mềm mại phía dưới, đột nhiên hắn một tay nâng lên phần lưng của nàng để cho hai thân thể của bọn họ dán chặt vào với nhau, mê muội mà hưởng thụ tư vị phong nhũ ma sát cơ ngực của hắn, đầu v* của hai người nhô ra va chạm lẫn nhau.
Hắn lần cuối cùng chạy nước rút, gia tăng luật động, mỗi lần đều thẳng tiến vào chỗ sâu nhất.
An Tuyết Nhi hoa kính kịch liệt co rút, hai tay nắm thật chặt ga giường, ngón chân không chịu nổi mà cong lên, toàn thân bắt đầu co rút, ngay sau đó nàng cũng không chịu được nữa mà hét lên một tiếng rồi bất tỉnh.
Đè ở trên người nàng, nam tử kia cũng không để ý tới nàng đã sớm bất tỉnh, hắn vẫn tiếp tục thô bạo ra vào, giống như là hướng về một búp bê thổi khí, ở mấy lần mạnh mẽ chạy nước rút, rốt cuộc ở chỗ hoa kính sâu nhất, run rẩy mà phun ra kích tình mầm mống.
"A……….." Hắn thở dài một hơi thỏa mãn, ngay sao đó nằm gục ở trên người An Tuyết Nhi.