Kiêm Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch)

Chương 15 - Chương 243: Bị Quay Phim Lén

hy24ihtv

“Đây là lần đầu tiên hắn ta viết nhạc rock”

“Điều này đúng là không dễ dàng, bài hát này đã làm ta nhớ đến thời hoàng kim của Rock n’ Roll vào mười mấy năm trước.

“Bảng xếp hạng mùa giải cũng không có nhiều bài hát Rock n’ Roll đâu”

1161 chữ

Chương 243: Bị quay phim lén

Một nhóm chat của những người bạn cũ. Rất nhiều người đã bắt đầu hoài niệm về thời thanh xuân.

“Có ai xem đêm chung kết của « Tôi Là Ca Sĩ » không?”

“Có, ta!”

“Ta cũng có xem!”

“Bài hát kia của Trương Hi Dương, thật sự ta đã khóc rồi, đại học chúng ta còn tổ chức ban nhạc rock, hiện tại nhạc rock đã không còn thị trường nữa”

“Nhưng Rock n’ Roll lên sân khấu thi đấu, vẫn bùng nổ như vậy”

“Chủ yếu là ta cảm thấy rất thích bài hát này!”

“Thật lòng rất hâm mộ Trương Hi Dương!”

“Ta còn có chữ ký của Trương Hi Dương này!”

“Con mẹ nó!”

“Ha ha ha ha ha!”

“Nở hết cả mũi rồi cơ đấy!”

Thì ra là có người thu lại cảnh màn hình buổi phát trực tiếp tối nay.

Bởi vì Trương Hi Dương vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.

Cho đến khi gần đến lúc lên sân khấu, Trương Hi Dương lại đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt kia tràn ngập sát khí cùng phẫn nộ, hình như căn bản sẽ không để bất kỳ ca sĩ nào vào mắt, cho nên bị cư dân mạng biến thành “Ánh mắt vương giả”.

Đã nhanh chóng lan truyền trên mạng.

Dù sao sức nóng của trận chung kết quá cao, về cơ bản những khán giả trẻ tuổi đều sẽ xem, tất nhiên sẽ biết nguồn gốc và ý nghĩa của gói biểu tượng cảm xúc!

Trên sân khấu.

Bảng xếp hạng cuối cùng đã có.

Quán quân: Trương Hi Dương Á quân: Hạ Vũ Long Quý quân: Nhạc Sơn Lam Hạng tư: Hàn Nguyệt Sương Hạng Năm: Tôn Cốc Hạng sáu: Lâm Thủ Chuyết Hạng bảy: Tôn Sơn Trương Hi Dương dưới sự vây quanh của các ca sĩ, nâng cúp vô địch lên, hắn dùng tay gõ gõ, sau đó cầm micro cười nói:

“Vàng thật”

Dưới đài Lâm Trí Bạch lập tức cười.

Hắn biết Trương Hi Dương đang nói với hắn.

Hai người dẫn chương trình vui vẻ: “Mặc dù không phải là một chiếc cúp vàng nguyên chất, nhưng nhà vô địch của chúng ta ngày hôm nay, hàm lượng cá nhân chính là vàng thật là một trăm phần trăm”

“Ha ha.”

Trương Hi Dương cười nói: “Vậy các ngươi nên làm hai chiếc cúp mới đúng, cũng phải gửi cho nhạc sĩ Bạch Đế một cái”

Trương Hi Dương vừa dứt lời.

Khán giả trong trường quay đã reo hò.

Tiếng reo hò chấn động cả bên ngoài trường quay!

Trận đấu đã kết thúc.

Mùa đầu tiên của « Tôi Là Ca Sĩ » đã kết thúc.

Tuy nhiên dư vị của trận chung kết chỉ vừa mới bắt đầu.

Đêm đó.

Tin tức truyền đi khắp nơi!

« Bài hát mới của Bạch Đế là thể loại Rock n’ Roll thật sao! ? » « Trận chung kết của Tôi Là Ca Sĩ, Red Star đụng Blue Star, Trương Hi Dương nghiền ép tất cả để đoạt giải quán quân! » « Bài hát mới của Bạch Đế giúp Trương Hi Dương giành quán quân, đêm nay là đêm của Rock n’ Roll !

« Trương Hi Dương + Bạch Đế = vô địch? » « Phong cách bài hát mới của Bạch Đế có sự thay đổi mạnh mẽ, chuyên gia tự vả vào mặt mình! » « Bạch Đế nghiền nát mọi nghi ngờ: Hắn chưa bao giờ là nhạc sĩ một thể loại! ”

« Chung kết của nhạc tình cảm? Không, chung kết phải là Rockn Roll! ”

Mà nhân vật chính trong tin tức, Bạch Đế và Trương Hi Dương đang ăn tối tại một nhà hàng, đương nhiên không chỉ có hai người bọn họ, còn có Lâm Thủ Chuyết cùng Tôn Cốc.

Lúc này trời vừa rạng sáng.

Trương Hi Dương mời khách, gọi thêm mấy bình rượu.

Vì để bảo vệ giọng hát, các ca sĩ bình thường đều sẽ không đụng vào rượu bia và thuốc lá, chỉ có khi nào có chuyện vui mới uống một chút.

“Trương ca phải uống một ít”

Lâm Thủ Chuyết nhắc nhở: “Ngày mai không chừng mặt của Trương ca sẽ xuất hiện đầy trên trang nhất.

Tôn Cốc bên cạnh cười nói: “Cũng không cần đợi đến ngày mai, không chừng tối nay sẽ có vô số thương hiệu liên hệ với Trương ca, để cho Trương ca tùy tiện chọn, vị trí quán quân này có quá nhiều vàng bạc châu báu ném vào người, ai không thể nghĩ đến bài hát mới của nhạc sĩ Bạch Đế lại là loại phong cách này!”

“Ta cũng không nghĩ đến”

Trương Hi Dương xúc động: “Lúc vừa mới cầm được bài hát này trên tay, ta cũng giật mình giống như các ngươi, giới âm nhạc Tần Châu đã rất lâu rồi không xuất hiện một bài hát Rock n’ Roll tuyệt vời như vậy”

Mấy người ăn uống linh đình.

Lâm Trí Bạch cũng uống mấy ngụm rượu .

Cơm nước xong, mấy người đi ra khỏi phòng ăn, lúc mỗi người chuẩn bị về nhà, Tôn Cốc đột nhiên cảnh giác nhìn về phía bên trái.

Lâm Thủ Chuyết hỏi: “Thế nào?”

Tôn Cốc nhíu mày: “Có người chụp lén”

Trương Hi Dương nghe vậy theo bản năng nhìn về phía Lâm Trí Bạch, ba người bọn hắn, Lâm Thủ Chuyết và Tôn Cốc đều là ca sĩ, bị chụp lén gì đó cũng không sao cả, loại chuyện này quá phổ biến.

Nhưng Lâm Trí Bạch chưa chắc đã muốn bị người ta chụp ảnh…

Lâm Trí Bạch quả thật không muốn bị chụp được, nhưng cũng không có quá để ý, lắc tay nói:

“Không có chuyện gì đâu.

Trương Hi Dương đêm nay đã giành được vị trí quán quân mùa đầu tiên của « Tôi Là Ca Sĩ ».

Phóng viên chụp lén hẳn là hướng về phía vị quán quân này, chắc là nhà báo nhỏ nào đó đang nào làm việc, Lâm Trí Bạch tuy rằng bị hắn vô tình chụp được, nhưng người ngoài ngành lại không nhận ra gương mặt này của hắn.

Vấn đề cũng không lớn.

Cứ như vậy trở về nhà, do uống chút rượu nên Lâm Trí Bạch liền lên giường đi ngủ mà không hay biết phóng viên chụp lén kia đã đăng hình lên mạng, cũng viết một bài báo:

« Trương Hi Dương đêm khuya cùng bạn bè đi ăn để chúc mừng cho vị trí quán quân! ”

“Tối nay sau khi đoạt giải quán quân của « Tôi Là Ca Sĩ », tâm trạng của Trương Hi Dương đương nhiên là rất tốt, cùng Lâm Thủ Chuyết và Tôn Cốc đi ăn mừng chiến thắng, đồng hành với họ còn có một người thanh niên thần bí.”

1128 chữ

Chương 244: Mặt Bạch Đế búng ra sữa

Mùa đầu tiên của « Tôi Là Ca Sĩ » vừa kết thúc.

Trương Hi Dương chính là chủ để được bàn tán nhiều nhất đêm nay!

Mà Lâm Thủ Chuyết cùng Tôn Cốc cũng là ca sĩ tham gia đêm chung kết « Tôi Là Ca Sĩ », sức hot của họ cũng không hề tầm thường.

Cho nên.

Tin tức này lại còn dùng tên của bọn họ làm tiêu đề, đã gây ra vô số tin đồn trong các nhóm chat, nhưng điều mà mọi người chú ý nhất chính là người thanh niên trẻ tuổi thần bí kia!

“Chu cha chu cha, đẹp trai vậy!”

“Soái ca trong ảnh này là ai?”

“Sao lại đi cùng với bọn họ?”

“Là nghệ sĩ trong giới sao?”

“Tuy rằng bức ảnh này chụp không quá rõ ràng, nhưng người này mơ hồ có thể nhìn ra là một soái ca rất trẻ tuổi..”

“Không giống người trong ngành chút nào”

“Từ góc nhìn lâu năm của ta mà nói, đêm nay không có nhiều nghệ sĩ trẻ tuổi có đủ tư cách tham gia vào bữa tiệc của Trương Hi Dương đâu.

“Nhìn kỹ tấm hình này đi!”

“Các ngươi có cảm thấy người trẻ tuổi này, hình như là trung tâm của bốn người bọn họ không?”

“Ta cũng vừa định nói”

“Từ vị trí đứng của bốn người mà nói, người trẻ tuổi này hình như là đứng ở trung tâm, có Trương Hi Dương còn có thể trở thành trung tâm, hắn không phải là Bạch Đế đó chứ! ?”

“Trời mẹ ơi!”

“Ngươi nói như vậy, ta cảm thấy rất có thể là đúng nha!”

“Bạch Đế ra mắt không tính là lâu, trước mắt chỉ hợp tác với ba ca sĩ, chính là Trương Hi Dương Lâm Thủ Chuyết và Tôn Cốc, đêm nay ba ca sĩ này đều ở đây, vả lại ba người đối với người trẻ tuổi này hình như rất tôn trọng, vậy vị này không phải Bạch Đế thì là nữa ai đây?”

“Móa!”

“Bạch Đế ư?”

“Còn trẻ như vậy sao?”

“Có thể soái ca như vậy sao?”

“Có thể búng ra sữa như thế sao?”

“Dữ như vậy sao?”

Mặc dù đoạn phim ảnh bị mờ và khoảng cách quay chụp rất xa, nhưng mọi người cũng có thể thấy đây là một chàng trai trẻ trông rất soái.

Hình như còn rất có khí chất Bất quá mọi người cũng biết đoạn clip cùng ảnh chụp này, nhất định là làm lén, dù sao cũng là đêm khuya,khoảng cách ký giả lại quá xa, bằng không sẽ không mờ đến như vậy.

Không thể nghi ngờ gì nữa.

Người trẻ tuổi thần bí chính là “Bạch Đế” suy đoán này rất hợp lý, dù sao mỗi logic đều có thể bị người khác phản biện, điều này nhất thời khiến mọi người hứng thú!

Tích tích tích!

Các phương tiện truyền thông khác cũng như cư dân mạng trên Cực Quang đã bắt đầu chia sẻ tin tức, thậm chí phóng to hình ảnh của người bí ẩn kia.

« Mặt Bạch Đế búng ra sữa? » « Bạch Đế vậy mà lại còn trẻ như vậy? » « Cư dân mạng giám định: người này xác suất lớn là Bạch Đế! » « Toàn bộ cư dân mạng đang thảo luận: Người trẻ tuổi này thật là Bạch Đế sao? » Ngày hôm sau.

Lâm Trí Bạch sau khi rời giường cảm thấy có chút đau đầu, trong lòng định thần lại ba giây, sau này không thể uống nhiều rượu được.

Mở điện thoại ra.

Lâm Trí Bạch lập tức nhìn thấy tin tức trên mạng.

Khá lắm.

Bị cư dân mạng nhận ra rồi?

Lâm Trí Bạch nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu, bất đắc dĩ cười cười, biết vậy đêm qua sau khi ăn xong dùng khẩu trang che mặt là được.

Nhưng bị nhận ra cũng không quá quan trọng.

Thân phận Bạch Đế này sớm muộn cũng phải công khai.

Sở dĩ Lâm Trí Bạch vẫn chưa để cho thân phận Bạch Đế công khai lộ diện, chủ yếu là không muốn để cho người khác quấy rầy cuộc sống bình yên của mình, dù sao hắn vẫn là sinh viên, mỗi ngày ở trường có thể tiếp xúc với rất nhiều người.

“Chắc là không nhận ra hoàn toàn đâu.”

Lâm Trí Bạch nhìn ảnh chụp, bởi vì là chụp vào đêm khuya, ánh đèn lờ mờ, khoảng cách lại cách rất xa, cho nên mặt hắn trông rất mơ hồ.

Mở phần tin nhắn lên.

Trương Hi Dương và mọi người đều vì chuyện này mà gửi tin nhắn đến.

Lâm Hi cũng thấy được tin tức, nhắn tin trêu chọc Lâm Trí Bạch một câu “Lên hình nhìn rất ăn ảnh” sau đó không nói thêm gì nữa, thân phận Bạch Đế bị phơi bày là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Sau đó.

Giang Thành gọi điện thoại tới, “Bị người khác chụp được mà không phải chuyện quan trọng sao?”

Người quen đều rất dễ nhìn ra gương mặt của Lâm Trí Bạch trong ảnh.

“Không có chuyện gì đâu”

Lâm Trí Bạch cười cười nói: “Chỉ cần Sở Từ và Bất Dạ Hầu không bị lộ là được, cái áo giáp Bạch Đế này sớm muộn gì cũng phải bị lộ”

“Không có chuyện gì là tốt rồi”

Giang Thành yên lòng, cũng cười cười nói: “Bởi vì tin tức này, sự chú ý của mọi người dành cho Bạch Đế đã tăng lên không ít.

“Thật sao?”

Lâm Trí Bạch lập tức kiểm tra tài khoản Cực Quang của Bạch Đế.

Khá lắm!

Số lượng fan hâm mộ của Bạch Đế đã tăng lên năm mươi ngàn, trực tiếp bỏ lại Bất Dạ Hầu và Sở Từ ở phía sau!

Các bình luận khác nhau trong khu vực bình luận.

“Người thần bí tối qua kia thật sự là nhạc sĩ Bạch Đế sao?”

“Nhan sắc này… Ta chấp nhận!”

“Mong nhạc sĩ Bạch Đế đưa ra trả lời”

“Hãy làm thỏa sự tò mò của các bé gái đi mà!”

“Ta vẫn luôn cho rằng nhạc sĩ Bạch Đế không phải là một lão già, nhưng chắc hẳn là một người trung niên, thật sự không nghĩ đến Bạch Đế lại còn trẻ như vậy!”

“Mọi người ở phía trên đã xác định người kia chính là Bạch Đế rồi mà?”

“Tám chín phần mười”

“Trương Hi Dương đoạt quán quân mời Bạch Đế cùng nhau tụ tập ăn mừng, đây là hợp tình hợp lý mà còn hợp logic nữa”

“Logic này đúng là không có vấn đề.

1140 chữ

Chương 245: Đổi Style?

“Hình như có phải chỉ có ta chú ý tới nhan sắc giá trị của Bạch Đế?!”

“Nông cạn!”

“Điều làm ta yêu chính là tài hoa của nhạc sĩ Bạch Đế, bài hát « Pháo Hoa » tối hôm qua quá đỉnh!”

Tài hoa?

Mới là lạ!

Trước đó ra mắt mấy bài hát, tài hoa như vậy chưa đủ hay sao?

Lâm Trí Bạch đoán chừng trong làn sóng chú ý này, phần lớn đều là hướng về phía khuôn mặt của hắn, bất quá không cần quan tâm vì sao đám người này lại đến đây, dù sao fan hâm mộ tăng lên nhiều cũng là chuyện tốt. Huống hồ đã bị chụp được, cho dù bị người ta đoán ra thân phận thật sự cũng không sao cả, thậm chí Lâm Trí Bạch có thể cân nhắc chủ động phơi bày, dù sao sự đã thật chứng minh nhạc sĩ cũng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.

Khiêm tốn có lợi ích của sự khiêm tốn.

Nổi tiếng cũng có lợi ích của việc nổi tiếng.

Lâm Trí Bạch không hề kháng cự lại chuyện bản thân nổi tiếng.

Mà trong rất nhiều bình luận của fan hâm mộ, còn có người chúc mừng bài hát mới của Bạch Đế leo lên vị trí số một của bảng xếp hạng mùa giải, lúc này Lâm Trí Bạch còn chưa kịp xem, thấy cư dân mạng để lại bình luận mới mở bảng xếp hạng mùa giải ra nhìn, « Pháo Hoa » quả nhiên đã lên đỉnh.

Nghĩ lại thì cũng hợp lý.

Đây chính là ca khúc đoạt quán quân của Trương Hi Dương trong « Tôi Là Ca Sĩ », lượt tải về lớn như vậy mà không lấy được vị trí số một bảng xếp hạng mới là chuyện lạ.

Lúc này.

Giang Thành nói thêm về chuyện công việc: “Ta đã hoàn thành việc giao bản quyền mùa hai « Tôi Là Ca Sĩ » cho anh trai Lâm Thắng Thiên của ta”

“Ừm.””

Lâm Trí Bạch đã quen với câu Giang Thành nói “Anh trai của ta”, lại mở miệng nói tiếp: “Sách mới của chúng ta đã viết xong, ngươi gửi cho phía nhà xuất bản Nathan đi Trong khoảng thời gian này không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Trí Bạch đã viết xong « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya », tổng cộng có hai trăm ngàn chữ, thật ra đối với Lâm Trí Bạch mà nói thì cũng không dài lắm.

“Được rồi”

Giang Thành trả lời.

Sau đó Lâm Trí Bạch đem « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » gửi qua cho Giang Thành Giang Thành sau khi nhận được tác phẩm cười nói: “Hiện tại danh tiếng của cái áo giáp Bất Dạ Hầu này đã lớn hơn không ít, bên nhà xuất bản Nathan hẳn là sắp xếp vị trí ưu tiên cho quảng cáo, nếu họ quảng cáo tốt chúng ta cũng có thể bán được nhiều sách hơn, trùng hợp là hiện tại tài khoản chính thức của Côn Bằng tại Cực Quang cũng có chút fan hâm mộ, dùng để phối hợp quảng cáo với nhà sách Nathan được rồi”

“Ừm.”

Hai cái áo giáp Sở Từ và Bất Dạ Hầu này là một sự ràng buộc với quỹ đầu tư Côn Bằng, điều này có thể công khai với bên ngoài.

Cúp điện thoại.

Lâm Trí Bạch vốn cho rằng Giang Thành trong thời gian ngắn sẽ không tìm đến hắn nữa, ai ngờ vào ban đêm lại nhận được cuộc gọi của Giang Thành.

“Hú hú!”

“Có việc gì?”

“Quyển sách mới này của ông chủ.”

“...Đổi style.

Lâm Trí Bạch biết vì sao Giang Thành lại gọi điện thoại đến vào giờ này, nguyên nhân rất đơn giản.

Bởi vì bộ tiểu thuyết « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » là một sự khác biệt hoàn toàn với những tiểu thuyết trước đây của Bất Dạ Hầu, Giang Thành sau khi xem xong, liền giật mình hoảng hốt đến mức phải gọi điện ngay cho Lâm Trí Bạch.

“Ông chủ lại thay đổi phong cách sao”

Giang Thành hoàn toàn ngạc nhiên, nói: “Ông chủ thay đổi thế này giống như long trời lở đất, sự khác biệt so với những bộ tiểu thuyết trước đó quá lớn!”

Cũng rất tốt.

Giờ khắc này Giang Thành đột nhiên hiểu được vì sao mọi người lại kinh ngạc đến vậy khi nghe bài hát « Pháo Hoa » !

Bởi vì…

Nếu nói về phong cách âm nhạc, bài hát « Pháo Hoa » của Bạch Đế được coi như là một bài hát chuyển mình mạnh mẽ, so với những bài hát trước đó thì như hai thái cực!

Mà bây giờ.

Đã đến lượt Bất Dạ Hầu…

Đột nhiên điều chỉnh múi giờ thế này thì có thể khiến người khác chóng mặt không…

Ngày hôm sau, tài khoản chính thức quỹ đầu tư Côn Bằng đã công bố « Tôi Là Ca Sĩ » mùa thứ hai, sẽ tiếp tục hợp tác với Thần Thoại Entertainment.

Đây là tài khoản Cực Quang chính thức của quỹ đầu tư Côn Bằng.

Trước đó cũng không có nhiều fan hâm mộ.

Cho đến khi hợp tác với Nathan sản xuất Gameshow « Sàn Đấu Ca Từ » gây bão mạng xã hội, cư dân mạng theo dõi tài khoản chính thức của Côn Bằng mới xuất hiện nhiều hơn một chút, nhưng số lượng bình luận vẫn rất ít.

Sau đó.

Tài khoản chính thức của Thần Thoại Entertainment chuyển tiếp tin tức từ Côn Bằng, một trước một sau thông báo với bên ngoài.

Chiều này cũng xem như là có chút hiệu quả.

Tài khoản của Côn Bằng tăng thêm được một lượng fan hâm mộ.

Dù sao tài khoản Cực Quang của Thần Thoại Entertainment có quá nhiều fan hâm mộ, thậm chí còn chú ý nhiều hơn những ngôi sao hạng nhất kia, Côn Bằng ăn theo một chút cũng không đáng là bao nhiêu.

Đương nhiên.

Tin tức Thần Thoại tiếp tục hợp tác với Côn Bằng để sản xuất mùa hai « Tôi Là Ca Sĩ » tuy đã được tung ra, nhưng mùa hai muốn phát sóng thì phải chờ đến năm sau.

Nếu như ngay lập tức làm luôn mùa hai thì sao?

Độ hot chắc chắn sẽ không bằng mùa đầu tiên, sự cuồng nhiệt của khán giả đã dành cho đêm chung kết quá nhiều, phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.

Cần thêm một chút khao khát có thêm một mùa nữa từ khán giả, giờ mà đột ngột quay chụp thì không có lợi, hại rất nhiều!

1114 chữ

Chương 246: Hổ Báo cắn nhau

Người trong ngành không hề ngạc nhiên với điều này.

Dựa trên độ hot và sự thành công của mùa một, Côn Bằng chắc chắn sẽ tiếp tục hợp tác với Thần Thoại để sản xuất mùa hai.

Nhưng có một người khi thấy tin tức này đã hoàn toàn sụp đổ!

Người này không ai khác chính là Lâm Bảo.

Lâm Báo vẫn luôn liên hệ với người đại diện họ Giang kia, từ quỹ đầu tư Côn Bằng để đàm phán bản quyền mùa hai của « Tôi Là Ca Sĩ ».

Tuy rằng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng Lâm Báo có thể cảm giác được bản thân đang từng chút từng chút tiếp cận thành công, bởi vì thái độ cứng rắn trước đó của Giang Thành từng chút từng chút buông lỏng, đàm phán hợp tác không phải là như vậy sao, lời qua tiếng lại lôi kéo…

Nhưng Lâm Báo tuyệt đối không nghĩ tới!

Ngay tại thời điểm hắn cho rằng bản thân đã sắp thành công, Côn Bằng lại đột ngột gia hạn hợp đồng mùa hai của « Tôi Là Ca Sĩ » với Thần Thoại!

Báo đã bị bắt vào sở thú sao?

Hắn lúc này mới gọi điện thoại cho giám đốc bộ phận Gameshow để hỏi xem ai nhận được bản quyền mùa hai của « Tôi Là Ca Sĩ ».

“Lâm Thắng Thiên Giám đốc bộ phận Gameshow trả lời: “Ta biết ngươi cũng đang tiếp xúc với Giang Thành, nhưng ở Thần Thoại này thì thành tích là vua, nếu mùa thứ hai vẫn bị Lâm Thắng Thiên lấy được, vậy ngươi đừng làm ra chuyện gây khó dễ gì?

Giám đốc bộ phận Gameshow cảnh cáo Lâm Báo.

Lãnh đạo công ty đều là người vô tình, đối với tranh đấu gay gắt của cấp dưới không phải là không biết, chỉ là đại đa số thời gian chỉ khoanh tay ngồi xem, chỉ có khi chạm đến lợi ích của bản thân mới có thể nhúng tay vào, ca sĩ tham gia « Tôi Là Ca Sĩ » mùa thứ hai liền liên quan đến lợi ích của bản thân hắn, cho nên tuyệt đối không thể để cho Lâm Báo phá hỏng được.

Quay lại vấn đề.

Ai bảo Lâm Báo còn non và xanh quá làm chi, không thể cướp bản quyền mùa hai của « Tôi Là Ca Sĩ » từ tay Lâm Thắng Thiên?

Lâm Thắng Thiên lấy được bản quyền mùa hai! ?

Lâm Báo sau khi cúp điện thoại cảm giác đầu óc trống rỗng.

Người đại diện của Côn Bằng thật sự, vô cùng tham lam, Lâm Báo chưa từng thấy qua người tham lam như vậy, Lâm Thắng Thiên rốt cuộc phải trả giá như thế nào mới có được bản quyền mùa thứ hai?

Phải là một cái giá rất đau đớn, có đúng không?

Lúc này ca ca Lâm Hổ của hắn gọi điện thoại tới, hắn cũng thấy được tin tức công ty cùng Côn Bằng gia hạn hợp đồng, còn tưởng rằng Lâm Báo bên này đã thành công, dù sao Lâm Báo gần đây vẫn nói chi tiết đàm phán cho hắn nghe, bảo là đã sắp bắt được Giang Thành, cho nên giọng nói của hắn lúc này vô cùng vui mừng, liền chủ động khen ngợi nói:

“Làm tốt lắm em trai!”

“Cái gì? Vì sao đột nhiên lại khen ta?”

“Tên nhóc này còn giả bộ với ta, không phải ngươi đã bắt được Giang Thành rồi hay sao, công ty còn đăng bài thông báo gia hạn hợp đồng rồi!”

“Không phải ta đâu!”

Lâm Báo thiếu chút nữa đã khóc, “Người gia hạn hợp đồng với Côn Bằng là Lâm Thắng Thiên, ta cũng mới biết được chuyện này!”

“?”

Điện thoại lúc này im lặng vài giây, sau đó là tiếng chửi ầm lên: “Cái thứ phế vật vô dụng nuôi chỉ tốn cơm tốn của, trước đó không phải ngươi nói đã nắm thóp được Giang thành sao, đã đi đến giai đoạn cuối rồi sao!”

“Ca ca, ta thật sự sắp thành công rồi!”

“Đừng có gọi ta là ca ca nữa, ta không có một đứa em trai ngu như ngươi!”

“Bé Hổ… Ngươi nghe ta giải thích!”

“Ngươi gọi ta là cái gì?”

Lâm Hổ suýt chút nữa không tin vào lỗ tai mình.

Hổ… bé Hổ?

“Là ta trước kia quá hiền lành, hay là thời kỳ phản nghịch của ngươi đã đến?” Lâm Hổ lạnh lùng mở miệng.

“Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào đây!”

Lâm Báo đã bùng nổ: “Không cho ta gọi ngươi là ca ca, ngay cả bé Hổ cũng không cho ta gọi đúng không, vậy sau này đổi đi, ta làm ca ca còn ngươi làm em trai!”

Hai anh em song sinh Hổ Báo đã tranh cãi đến mức long trời lở miệng chính là như thế.

Đương nhiên đây chỉ là một đoạn ngắn của cuộc tranh cãi.

Quỹ đầu tư Côn Bằng hôm nay rất bận rộn, chân trước tung ra tin tức « Tôi Là Ca Sĩ » và Thần Thoại gia hạn hợp đồng, chân sau lại gửi một thông báo quảng cáo về sách mới của Bất Dạ Hầu, nói là hy vọng mọi người ủng hộ nhà văn của Côn Bằng chúng ta nhiều hơn, khiến không ít fan hâm mộ mới bắt đầu theo dõi tài khoản này đều mê man.

“Bất Dạ Hầu là cái quỷ gì?”

“Côn Bằng này không phải chỉ làm Gameshow thôi sao?”

“Tôi Là Ca Sĩ, là công ty này làm ra đúng không?”

“Sàn Đấu Ca Từ cũng do công ty này làm”

“Vậy tại sao công ty này lại có một nhà văn?”

“Đâu chỉ là nhà văn, ngươi xem lại các thông tin trước đó đi, Sở Từ nổi tiếng dạo gần đây cũng là người của Côn Bang!”

“Cái ụ á “Đây rốt cuộc là công ty gì vậy?”

“Có nhà văn, có ca sĩ, đồng thời còn làm Gameshow?”

“Kinh doanh có phải là quá lộn xộn không?”

Người hâm mộ theo dõi tài khoản chính thức của Côn Bằng không có mấy người biết đến cái tên Bất Dạ Hầu.

Ngược lại Sở Từ là cái tên mà mọi người tương đối quen thuộc, bất quá suy cho cùng, những người này đều là bởi vì hai Gameshow kia nên mới chú ý đến Côn Bằng, cho nên nhìn thấy tài khoản này đăng nội dung khác ngoài Gameshow liền cảm thấy rất bất ngờ.

1203 chữ

Chương 247: Ra thêm Tiệm tạp hoa kinh dị nữa?

Một bên khác.

Một số người trong ngành luôn theo dõi Côn Bằng cũng thấy công ty này rất kỳ diệu.

“Công ty Côn Bằng này hình như cái gì cũng làm, ký hợp đồng với Sở Từ thì thôi đi, vậy mà còn ký hợp đồng với một nhà văn!”

“Ký hợp đồng với Sở Từ thì còn có thể hiểu được.

“Dưới trướng Côn Bằng còn có một công ty âm nhạc”

“Nhưng mà vì sao lại ký hợp đồng với Bất Dạ Hầu thì ta cũng không biết.

“Tiểu thuyết của Bất Dạ Hầu ta đã xem qua, đây là một nhà văn mới, nhà văn gà con này chuyên tiểu thuyết kinh dị đen tối, nhưng hôm nay ta mới biết hắn ta và Côn Bằng đã ký hợp đồng”

“Chắc là tùy tiện ký hợp đồng thôi.

“Ngành nghề kinh doanh chính của công ty này chắc hẳn là viết kế hoạch Gameshow.

“Hiện tại « Tôi Là Ca Sĩ » mùa đầu tiên đã kết thúc, không biết tiếp theo Côn Bằng có thể phát triển một Gameshow mới hay không?”

Thứ mọi người vẫn quan tâm nhất là GameShow Đối với quan hệ giữa Bất Dạ Hầu và Côn Bằng cũng không quá để ý.

Bởi vì Bất Dạ Hầu ở Tần Châu chỉ là nhà văn nhỏ không có tiếng tăm.

Người chưa từng xem qua « Suy Luận Về Tâm Lý » thì đều chưa từng nghe qua cái tên Bất Dạ Hầu này.

Tình huống giữa các bên là vô cùng khác nhau.

Người trong ngành giải trí không chú ý đến Bất Dạ Hầu.

Trong giới tiểu thuyết lại có một ít người luôn đặt sự chú ý cho cái tên Bất Dạ Hầu.

Nhất là sau khi nhà xuất bản Nathan cũng đưa ra tin tức Bất Dạ Hầu sắp công bố một tác phẩm mới, khu vực suy luận-tâm lý trên diễn đàn thư viện nhanh chóng náo nhiệt…

“Tốt quá!”

“Sách mới của Bất Dạ Hầu sắp ra mắt rồi!”

“Lần này là truyện dài sao, đúng là ngoài ý muốn mà, ta còn tưởng hắn sẽ viết truyện ngắn nữa chứ.

“Bất Dạ Hầu có thể viết được truyện dài sao?”

“Nhà văn viết truyện ngắn lần đầu tiên sáng tác truyện dài nhất định sẽ có chút vất vả, bất quá chỉ cần tập luyện một hai quyển truyện dài, sau này phong cách hành văn sẽ tốt thôi”

“Vậy khả năng cao là chất lượng của quyển sách mới này sẽ không quá tốt?”

“Cũng không hẳn là vậy, Bất Dạ Hầu là một nhà văn thiên tài, lần đầu tiên viết một bộ truyện dài, nói không chừng cũng có thể thành công” ý.

“Đồng “Dù có tốt xấu thế nào thì ta cũng sẽ mua, ta rất thích phong cách của hắn, trong giới tiểu thuyết hiện tại là độc nhất vô nhị”

“Hì hì, ngươi thật là biến thái”

“Đồng răm tương thông tương liên cảm xúc mà thôi!”

“Hãy chuẩn bị tinh thần tiếp nhận buổi lễ bóng đêm của Bất Dạ Hầu đi!”

“Càng biến thái ta càng thích, ha ha ha. Lúc trước chỉ là truyện ngắn, đọc không đủ thỏa mãn chút nào, lần này hắn viết truyện dài, hy vọng sẽ thỏa mãn được cơn thèm khát lâu ngày của ta!”

Phong cách của tác phẩm.

Sẽ nuôi dưỡng được fan hâm mộ như thế…

Không ít fan hâm mộ của Bất Dạ Hầu thích loại văn phong bóng tối biến thái này.

Cũng chỉ là tương đối.

Có vài người đặc biệt không thích loại văn phong của Bất Dạ Hầu, cho nên đối với sách mới của Bất Dạ Hầu cũng không hề chờ mong.

“Không thể nào thưởng thức được tác phẩm của Bất Dạ Hầu”

“Chỉ có những câu chuyện ấm áp mới có thể làm ta rung động”

“Kỳ gần nhất của « Suy Luận Về Tâm Lý » không có tác phẩm của Bất Dạ Hầu, cuối cùng ta cũng không phải lo lắng nữa rồi.

“+1, ta cũng giống như người”

“Trước đó cứ liên tục xuất bản tiểu thuyết của Bất Dạ Hầu, còn đăng ở trang đầu và trang cuối nữa chứ, làm ta lần nào lật tới cũng phải chuyển sang tiểu thuyết khác.

“Đúng vậy.

“Hoặc là viết về chủ đề suy luận, hoặc là viết về chủ đề ấm áp là được, chủ đề đen tối của hắn ta không thể nào tiếp nhận nổi.

“Văn phong của hắn, ta giống như đang xem phim ma quỷ, xem được một nửa là không dám xem tiếp”

Đang thảo luận.

Một fan hâm mộ của Bất Dạ Hầu bày tỏ:

“Nếu các vị thật sự không thể chấp nhận văn phong của Bất Dạ Hầu, vậy các vị có thể thử xem « Bài Thơ Về Ánh Dương”

“Cũng là truyện ngắn”

“Phong cách cũng không biến thái, thậm chí là ấm áp chữa lành, xem xong có lẻ ngươi sẽ thích Bất Dạ Hầu Ấm áp chữa lành?

Người thích Bất Dạ Hầu nhiều, người không thích Người Bất Dạ Hầu nhiều hơn, lúc này liền có người cười:

“Ta đã xem rồi”

“Ta cũng đã xem qua rồi.

“Ở đây có một nửa là theo dõi « Suy Luận Về Tâm Lý », làm sao có thể không biết truyện ngắn này.

“Chỉ có thể nói là cũng không tệ lắm phải không”

“Dù sao ta cũng không nhận được sự ấm áp chữa lành đó.

“Bất Dạ Hầu suy cho cùng vẫn là một nhà văn tiểu thuyết kinh dị đen tối, hắn không hiểu cái gì là ấm áp thật sự đâu, càng không rõ cái gì mới gọi là chữa lành thật sự nếu các ngươi muốn xem tác phẩm thể hiện được thế nào là ấm áp chữa lành thật sự, ta có thể đề cử mấy cái quyển khác…

Luôn có những tranh luận trái chiều.

Những người thích các loại tác phẩm khác nhau rất khó để hiểu nhau, và những người thích các phong cáchkhác nhau chắc chắn cũng như vậy.

Và ngay sau đó không lâu.

Nhà xuất bản Nathan đã mở ra làn sóng quảng cáo thứ hai cho cuốn sách mới của Bất Dạ Hầu: [Sách mới của Bất Dạ Hầu, « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » mười ngày sau phát hành! 1 Cái quái quỷ gì vậy?

Khi nhà xuất bản Nathan tiết lộ tiêu đề của cuốn sách mới của Bất Dạ Hầu.

Trong diễn đàn thư viện.

Người thích Bất Dạ Hầu lẫn người không thích Bất Dạ Hầu đều bất ngờ.

Hình như có điều gì đó không đúng lắm?

“Cuốn sách mới của Bất Dạ Hầu gọi là « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya »?”

“Đây là…

“... Tiểu thuyết kinh dị sao?”

“Hình như tựa đề của quyền sách này có gì đó sai sai…”

“Tạp hóa?”

“Còn có điều kỳ diệu?”

“Phải gọi là « Tiệm Tạp Hóa Kinh Dị » mới đúng chứ nhỉ? Kỳ diệu? Kỳ diệu cho ai?”

1307 chữ

Chương 248: Rút thưởng năm lần

“Ha ha ha.”

“Chẳng lẽ quyển sách này sẽ theo phong cách trước đó của « Bài Thơ Về Hướng Dương »?”

“Ây da”

Đừng nói là fan hâm mộ của Bất Dạ Hầu.

Tên của quyển sách này cũng làm cho những người trên diễn đàn cho dù đối với Bất Dạ Hầu có không yêu thích hay thậm chí là ghét bỏ, giờ phút này cũng nhịn không được mà sinh ra…

Cảm giác tò mò?

“Xem xét phong cách đen tối của Bất Dạ Hầu, ta nghĩ rằng « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » này chính là một tổ chức sát thủ thần bí, bọn họ sẽ không giải quyết một số vấn đề thông thường mà sẽ giải quyết các vấn đề người khác không thể giải quyết.

“Phut!”

“Sự tưởng tượng của ngươi thật đáng sợ.

“Cái gọi là Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya là một tổ chức sát thủ sao?”

“Vậy thì tên của tổ chức sát thủ này quá nghệ con mẹ nó thuật rồi.

“Sau khi sát thủ giết chết mục tiêu nhiệm vụ, chủ nhân không phải sẽ cảm thấy kỳ diệu sao, cho nên Bất Dạ Hầu chính là cố ý đặt tên cho quyển sách mới là « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya », tạo ra loại cảm giác tương phản mãnh liệt này, mọi người đừng để cho cái tên của quyển sách này mê hoặc!”

Có người trên diễn đàn đang đưa ra phán đoán.

Văn phong hắc ám đen tối cộng thêm biến thái của Bất Dạ Hầu, đã ăn sâu vào trong ấn tượng của mọi người, sẽ không bởi vì tên này đã từng viết qua một tiểu thuyết tựa hồ không có yếu tố kinh dị đen tối như vậy mà dễ dàng thay đổi.

Trong một bài quảng cáo của nhà xuất bản Nathan.

Ngoại trừ giới thiệu tên tác phẩm mới của Bất Dạ Hầu, cũng không nói về nội dung cụ thể của quyển sách, mọi người chỉ có thể căn cứ vào tên sách mà phát tán trí tưởng tượng của mình, nhưng bất luận tưởng tượng thế nào cũng không ai thật sự nghĩ rằng nội dung của « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » là phong cách chữa lành như tên của quyển sách.

Không thể nào!

Không thể tồn tại chuyện đó được!

Lần này những người thích và không thích Bất Dạ Hầu đã đồng tình với nhau, một sự đồng tình hiếm hoi. Đồng thời.

Mọi người cũng có chút tò mò về cuốn sách mới của Bất Dạ Hầu, tên sách là « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Lúc này.

Các cuộc thảo luận dần trở nên sôi nổi hơn.

Mà trong nhà Lâm Trí Bạch lúc này.

Lâm Trí Bạch đang tắm rửa thay quần áo.

Ban ngày mà chuẩn bị long trọng như vậy, cả người giống như chuẩn bị thực hiện nghi thức gì đó, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Trí Bạch đang chuẩn bị dùng tính năng rút thưởng của hệ thống, những tác phẩm lúc trước rút được đã dùng gần hết, nhất định phải bổ sung đạn dược cho giai đoạn tiếp theo của kế hoạch.

“Phi Hồng!”

Lâm Trí Bạch hào hứng gọi ra hệ thống, danh tiếng thu được đã càng ngày càng nhiều, phong cách rút thưởng của Lâm Trí Bạch càng ngày càng mạnh bạo.

“Ta muốn rút thưởng năm lần liên tiếp!”

Trong nháy mắt khi lời nói kết thúc, trước mắt Lâm Trí Bạch hiện ra vòng xoay của hệ thống, vòng xoay đang quay, kim đồng hồ lần lượt dừng lại, bên tai Lâm Trí Bạch cũng vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống năm lần liên tiếp!

Tích tích!

[ Chúc mừng chủ nhân nhận được được tiểu thuyết « Ác Ý » 1 Tích tích!

[ Chúc mừng chủ nhân nhận được tiểu thuyết « Bí mật của Naoko » Y Tích tích!

[ Chúc mừng chủ nhân nhận được kịch bản phim truyền hình « Chinh Phục » (3) 1 Tích tích!

( Chúc mừng chủ nhân nhận được kịch bản phim truyền hình « Sự Quyến Rũ Của Người Vợ » (2) 1 Tích tích!

( Chúc mừng chủ nhân nhận được kế hoạch gameshow « Không Thành Thật Đừng Làm Phiền » (1)1 (1) Tóm tắt chương trình này chút, sẽ có 24 cô gái, và các chàng trai đi ra giới thiệu bản thân mình, x/24 cô gái sẽ chọn, và ra gặp mặt để có cơ hội tìm hiểu và hẹn hò. Chương trình có 3 phần, VN mình có mua nhưng biến tấu lại: Vì Yêu Mà Đến, Anh Đưa Em Về và Sao Hỏa Sao Kim.

(2) Phim này có phiên bản hàn quốc tên Hoa Hồng Có Gai nhà mn :D (3) Phim này VN mình không lấy về, nó rơi vào khoảng thời kỳ phim truyền hình, khác với phim băng hồng kong, bão lửa cũng vậy.

Rút thưởng hoàn tất.

Đây là lần đầu tiên Lâm Trí Bạch rút thưởng năm lần liên tiếp, chủ yếu là bởi vì đỉnh chế quá đắt, cho nên chức năng rút thưởng của hệ thống rất quan trọng, bởi vì rút thưởng nhiều lúc cũng có thể rút ra được thứ tốt, ví dụ như kết quả rút thăm lần này, Lâm Trí Bạch rất hài lòng.

Đầu tiên là « Ác Ý ».

Đây là một trong những tác phẩm có danh tiếng cao nhất của Higashino Keigo, câu chuyện sử dụng phong cách viết dùng suy nghĩ ác ý của con người để kể lại câu chuyện, không nhìn thấy kết thúc tuyệt đối không thể biết chân tướng rốt cuộc là như thế nào!

Chậc chậc…

Dùng suy nghĩ, dùng dã tâm con người để kể chuyện!

Lâm Trí Bạch hiện tại cũng hiểu rõ tình hình giới tiểu thuyết của Blue Star, hắn biết thế giới này còn chưa có tác phẩm nào dùng cách ngôi thứ nhất nhưng lại dùng cái nhìn ác ý để kể lại, như thế này xuất hiện, quyển sách này sẽ trở thành quyển đầu tiên của Blue Star khai tổng lập phái cho cách cái nhìn ác ý, về phần cái nhìn ác ý là như thế nào, chỉ cần đọc bộ tiểu thuyết này là biết.

Sau đó là « Bí mật của Naoko ”

Cũng là tác phẩm rất nổi tiếng của Higashino Keigo, chủ yếu kể về vợ và con gái của nam chính sau khi gặp tai nạn xe, tuy rằng vợ đã chết nhưng linh hồn lại ở trong thân xác của con gái, từ đó về sau cả nhà bắt đầu một cuộc sống không bình thường, với lối kể chuyện tự nhiên, chủ yếu nói về sự lựa chọn đạo đức của nam chính và vợ, trong thân thể con gái là linh hồn của người vợ, xin hỏi nam chính của chúng ta, muốn “ở” cùng “con gái”

như thế nào đây?

Có chút biến thái…

Bất quá không thể không thừa nhận, nhà văn Bất Dạ Hầu của chúng ta nếu phát hành hai bộ tiểu thuyết « Bí mật của Naoko » và « Ác Ý » thì rất phù hợp, bởi vì theo một ý nghĩa nào đó mà nói, biến thái chính là một trong những đặc điểm mang tính biểu tượng của Bất Dạ Hầu, hắn viết tiểu thuyết như vậy sẽ không khiến người đọc cảm thấy kỳ lạ!

Tiếp sau đó.

Nhóm dịch có 1 anh dính covid, và muội không có text dịch.

Mong mọi người thông cảm.

1110 chữ

Chương 249: Đào Nghiên Nghiên

Là kịch bản phim truyền hình « Chinh Phục »!

Nam chính của bộ phim này tên là Lưu Hoa Cường, câu nói kinh điển trong phim này chính là “Sao nhìn dưa hấu này thấy chưa chín?” sau này được dân mạng đào lại biến thành trend, thể loại của bộ phim này tương đối giống với « Bão Lửa », đều là phim thi hành lẽ phải, tiêu diệt kẻ xấu, nhưng rất nhiều tình tiết trong phim được kể từ góc nhìn của người xấu, các loại ân oán giang hồ đủ kiểu.

Càng quan trọng hơn là…

Lưu Hoa Cường cũng là “Cường ca”.

Lâm Trí Bạch đột nhiên rất muốn chờ xem, nếu như « Chinh Phục » được phát sóng, Cao Khải Cường và Lưu Hoa Cường ai mới chính là “Cường ca” thật sự?

Lần rút thưởng thứ tư.

Cũng là một bộ phim truyền hình, được gọi là “Sự Quyến Rũ Của Người Vợ”, chất lượng kịch bản này chắc chắn sẽ kém hơn kịch bản trước một chút, nhưng lượng người xem thì vô cùng nhiều, mặc dù mô-típ của phim không có gì mới, nhưng chắc chắn phù hợp với thị hiếu của rất nhiều khán giả, đặc biệt là một số lời thoại của nam chính trong phim nghe rất muốn đấm:

Ví dụ như: “Em thật hư hỏng” sau đó là cảnh máu chó khó nói nên lời.

Hoặc là câu “Sao em lại mặc chất liệu quần áo quá hư hỏng như vậy?”, dân cư mạng ở kiếp trước đã làm ra một đống meme về câu nói này.

Lần rút thưởng thứ năm Gameshow « Không Thật Lòng Đừng Làm Phiền » !

Chương trình Gameshow này sau đó vướng phải nhiều tranh cãi, ví dụ như làm theo kịch bản gì đó, đương nhiên rất nhiều chương trình Gameshow đều làm theo kịch bản, nhưng không thể không thừa nhận mấy năm nay chương trình này vẫn rất hot, có thể được xem là một thần cấp Gameshow mà mọi người đều “bắt buộc” phải xem, độ hot tuyệt đối không thấp!

“Vận may không tệ”

Lâm Trí Bạch rất hài lòng với kết quả của năm lần rút thưởng liên tiếp này, chẳng lẽ rút năm lần sẽ dễ xảy ra kỳ tích hơn rút một lần sau, vậy lần sau không lẽ lại rút liên tiếp thế này nữa?

Có thể cân nhắc.

Nhưng điều cần xem xét nhất bây giờ là làm thế nào để xử lý các tác phẩm này.

Đầu tiên hai cuốn tiểu thuyết mới này nhất định phải chờ sức nóng của « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » hạ nhiệt mới có thể phát hành, cơm phải ăn từng miếng từng miếng từng miếng một, đi phải đi phải từng bước từng bước, tiểu thuyết cũng phải từng bộ từng bộ mà phát hành.

Về phần kịch bản? Lâm Trí Bạch muốn đem hai kịch bản này giao cho Thiên Quang và Nathan quay, cha hắn tuy là đạo diễn phim truyền hình, nhưng cũng không thể ba đầu sáu tay bận rộn đến một năm quay phải vài bộ phim được.

Dù sao cũng phải có thời gian dành cho cuộc sống cá nhân, huống hồ nếu như Côn Bằng chỉ tập trung vào giúp đỡ người nhà, Lâm Trí Bạch sẽ khiến người ta chú ý, phải làm cho người ta cảm thấy tất cả đều là trùng hợp mới được.

Sau cùng là gameshow.

Lâm Trí Bạch còn chưa suy nghĩ kỹ, cho Thiên Quang cũng được, nhưng hình như cũng có thể cho Tật Phong Media, dù sao hắn cũng có kế hoạch cần phải thực hiện, cung cấp cho Tật Phong Media một chút trợ giúp.

“Suy nghĩ kỹ lại một chút thì…”

Ngón tay Lâm Trí Bạch gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng rầm rầm nhịp nhàng, đây là thói quen nhỏ của hắn khi suy nghĩ vấn đề.

Tính trước rồi mới làm sau.

Mấy ngày kế tiếp Lâm Trí Bạch không vội vàng sử dụng những tác phẩm này, ngày phát hành « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » cũng đã đến gần.

Rốt cuộc.

Ngày phát hành đã đến.

Hôm nay là ngày mười tháng tư.

Trên kệ sách của không ít hiệu sách ở Tần Châu đều trưng bày « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya ».

Nhà xuất bản Nathan đúng là rất lợi hại, đây chính là nguyên nhân Lâm Trí Bạch muốn hợp tác với những nhà xuất bản lớn như thế này.

Các kênh phân phối của công ty lớn đúng là quá rộng.

Có thể thông qua các đối tác lớn nhỏ mà bày bán sách khắp Tần Châu.

Buổi sáng, tám giờ.

Đào Nghiên Nghiên luôn luôn ở ngày thường đi vào nhà sách để mua sách, trên kệ sách có một quyển sách tên là « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » đã hấp dẫn sự chú ý của Đào Nghiên Nghiên.

“Tên của quyển sách này sao thấy quen quen…”

Đào Nghiên Nghiên suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới:

Đây không phải là sách của tác giả Bất Dạ Hầu gần đây đã tạo nên vô số cuộc tranh luận trên diễn đàn thư viện hay sao?

Đào Nghiên Nghiên là độc giả cố định của « Suy Luận Về Tâm Lý », đối với nhà văn mới Bất Dạ Hầu này đương nhiên không xa lạ gì.

Nhưng Đào Nghiên Nghiên không thích phong cách tiểu thuyết của Bất Dạ Hầu.

Tác phẩm của nhà văn này quá đen tối và ngột ngạt, toát lên phong cách vô cùng biến thái, vì vậy nàng ta thường bỏ qua.

Mà ở nhà sách gặp được sách mới của đối phương, Đào Nghiên Nghiên tự nhiên không có hứng thú gì, bất quá tò mò ít nhiều vẫn có một ít.

Đại khái là ở mục suy luận – tâm lý trên diễn đàn thường xuyên có người thảo luận về Bất Dạ Hầu.

Quan trọng nhất là Đào Nghiên Nghiên thật sự rất khó đem tên sách « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » này liên hệ với văn phong đen tối biến thái của Bất Dạ Hầu được.

“Nhìn thử xem viết gì trong đó”

Đào Nghiên Nghiên coi như là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, tiện tay cầm lấy một quyển « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » lật ra xem.

Nhà sách tất nhiên cho khách hàng xem trước sách.

1129 chữ

Chương 250: Cửa hàng tạp hóa kỳ lạ

Bình thường nhân viên ở đây sẽ lấy ra vài quyển sách để khách hàng có thể đọc.

Trên tay Đào Nghiên Nghiên hiện tại là sách của Bất Dạ Hầu.

Nội dung mở đầu của cuốn tiểu thuyết rất đơn giản, đại khái kể về ba tên trộm vội vã chạy ra khỏi một gia đình, đang định chạy trốn, đột nhiên phát hiện xe của họ đã không thể khởi động được.

Không có cách nào khác.

Ba người chỉ có thể cực khổ trốn vào một căn nhà trống nhìn như bỏ hoang, tính toán đợi trời sáng rồi mới đi.

Ai biết lúc này ở khe hở của cửa, thế mà lại có một bức thư.

Ba tên trộm sợ hãi và vội vã ra khỏi nhà để tìm kiếm người đã gửi bức thư đó, nhưng bên ngoài trống rỗng không có một ai.

Có chuyện gì thế này?

Ba tên trộm đã bắt đầu hoang mang.

Người đứng đầu tên là Atsuya, hắn muốn nhìn xem trong thư viết cái gì, vì thế trực tiếp mở ra, ba người cùng nhau nhìn vào trong bức thư.

Người viết tự nhận mình là một vận động viên nữ.

Vận động viên nữ này muốn tham gia thế vận hội Olympic, nhưng bạn trai của cô đã được phát hiện mắc bệnh nan y, cô không biết mình nên đi cùng bạn trai hoàn thành chuyến đi cuối cùng của cuộc đời, hoặc tiếp tục tham gia thế vận hội Olympic đi theo ước mơ đây…

Đau đớn vô cùng, cô gái đã hy vọng tiệm tạp hóa này có thể giúp cô lựa chọn.

Cửa hàng tạp hóa này sao?

Ba tên trộm có chút nghi ngờ, sau đó lập tức ở trong căn phòng bỏ hoang này lục lọi mọi ngóc ngách.

Rất nhanh sau đó.

Ba người đã tìm ra một quyển tạp chí cũ từ bốn mươi năm trước, từ đó phát hiện ra được manh mối.

Thì ra căn nhà mà bọn họ đang ở hiện tại, là “Cửa hàng tạp hóa kỳ diệu” rất nổi tiếng vào năm đó!

Người viết thư viết ra tâm sự vào thư, ném vào trong tiệm tạp hóa, ngày hôm sau chủ tiệm tạp hóa này sẽ trả lời những phiền não của người viết thư, sau đó bỏ vào trong hộp sữa bên cạnh cửa hàng.

Thì ra là thế..

Ba tên trộm đã tìm ra nguyên nhân, nhưng ngay lập tức một sự mơ hồ lớn hơn đã xuất hiện trong đầu.

Vì sao thời gian đã trôi qua được mấy chục năm, chủ nhân của tiệm tạp hóa này cũng đã qua đời, tiệm tạp hóa kỳ diều này cũng đã bỏ hoang những vẫn có người viết thư gửi đến đây?

Quên điều này đi.

Ba tên trộm này không rảnh để nghĩ về chuyện đó.

Đào Nghiên Nghiên nhìn đến đây không khỏi bật cười.

Thì ra đây chính là lý do tại sao quyển sách được đặt tên « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya »?

Lúc trước trên diễn đàn có người nói cài gì mà tiệm tạp hóa này chính là một tổ chức sát thủ bí ẩn, người suy nghĩ ra được điều này chắc hẳn là xem tiktok quá một trăm tám mươi phút mỗi ngày…

Ngay sau đó.

Đào Nghiên Nghiên bắt đầu suy nghĩ.

Tuy rằng bản thân nàng chỉ đọc phần mở đầu của tiểu thuyết, nhưng theo phong cách của tác phẩm này mà nói, bộ tiểu thuyết này hình như không giống với những tác phẩm trước đó của Bất Dạ Hầu?

Không đen tối.

Không kinh dị.

Không áp lực.

Có lẽ là hàng độc vẫn còn ở phía sau?

Những chi tiết phía trước chỉ là làm nền?

Đào Nghiên Nghiên có chút rối rắm, nhưng lại không buông quyển sách này xuống, lại tiếp tục đọc phần sau của quyển sách.

Câu chuyện tiếp tục.

Ngay lúc Atsuya chuẩn bị đi ngủ, hai tên trộm còn lại đột nhiên lên tiếng:

“Cô gái đó phải làm gì đây?”

“Cô ấy sẽ chọn tham gia thế vận hội Olympic hoặc dành thời gian ở bên bạn trai những ngày cuối đời?”

Atsuya không kiên nhẫn được nữa, bọn họ là những kẻ trộm cắp, muốn tiền cũng không có tiền, không có bằng cấp, nửa đêm ra ngoài trộm đồ kết quả xe còn bị hư hỏng, chỉ có thể ở trong căn nhà rách nát này qua đêm, nào còn có thời gian để quan tâm người khác?

Hai tên trộm còn lại không cảm thấy như vậy.

Cả hai bọn họ cho rằng: “Cả đời sẽ không có ai tâm sự với những người như chúng ta, tại sao chúng ta không nắm bắt cơ hội này, gửi thư cho cô gái đó?”

Nói là làm liền.

Chẳng bao lâu hai người liền tìm ra giấy bút để trả lời, đề nghị của bọn họ tương đối hợp lý, đại khái có nghĩa là “Có thể mang theo bạn trai cùng nhau tham gia các buổi huấn luyện”.

Viết xong thư.

Hai người dựa theo phương pháp giới thiệu trên tạp chí cũ, đem thư ném vào thùng hàng bên ngoài, nơi này trước kia, lúc sáng sớm sẽ được đặt mấy chai sữa bò tươi, nhưng vừa mới ném vào không bao lâu, hai người liền ý thức được mọi chuyện không ổn.

“Quên mất dấu vân tay!”

Bọn họ không mang găng tay khi viết bức thư trả lời!

Atsuya vô cùng tức giận, mắng chửi vì sao có thể để lại dấu vân tay như thế?

Hắn vừa mắng hai người đồng bọn rảnh hơi đi xen vào việc của người khác, vừa lao ra muốn lấy bức thư ra, nhưng mở thùng hộp sữa ra lại trợn tròn mắt:

Bên trong trống không Bức thư vừa mới bỏ vào đã biến mất?

Atsuya đang khó hiểu, lại thấy hai người đồng bọn kia sắc mặt tái nhợt từ bên trong đi ra nói:

“Lại có một bức thư được gửi tới”

Ba người đều cảm giác được có chuyện kỳ lạ.

Đêm hôm khuya khoắt xung quanh không một bóng người, bức thư này làm sao lại có thể xuất hiện ở đây, bức thư trả lời vì sao lại biến mất, đây là chuyện tâm linh sao?

Ba người vội vàng mở bức thư kia ra.

Người viết thư vẫn là nữ vận động viên kia!

Cô gái nói rằng cô không thể đưa bạn trai tham gia vào các buổi huấn luyện, bởi vì bạn trai của cô chỉ có thể được điều trị tại bệnh viện …

Chương 251: Katsuro

Cô gái kia còn xúc động nói:

“Nếu như có được điện thoại giống như trong truyện tranh thì tốt biết mấy, trong lúc cô huấn luyện cũng có thể gọi video nói chuyện với bạn trai.

Hả?

Ba người lú cả người!

Cái gì mà điện thoại giống như trong truyện tranh?

Cô gái này không biết điện thoại di động có thể gọi video sao?

Ba người cảm thấy có gì đó sai sai, lại lần nữa trả lời thư và tiện tay thăm dò hỏi một số câu hỏi, kết quả cả ba ngạc nhiên phát hiện, cô gái này lại tự xưng là người sống ở thập niên bảy mươi!

Bức thư có thể xuyên không sao?

Họ đang giao tiếp với những người trong những năm 1970!?

Người ngây thơ lúc này không chỉ có ba tên trộm trong sách mà còn có Đào Nghiên Nghiên, nàng không nghĩ đến « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » lại có thể kỳ diệu đến thế này!

“Nói chuyện xuyên thời gian sao?”

Đây chỉ là chương đầu tiên của tiểu thuyết, theo sự phát triển của mạch truyện thì có thể nói cuốn sách mới của Bất Dạ Hầu, đúng là không phải là phong cách đen tối kinh dị trước kia của hắn.

“Có chút thú vị nha!”

Hứng thú của Đào Nghiên Nghiên được gợi lên.

Hôm nay nàng đến nhà sách để mua sách, thật ra không có mục tiêu cụ thể gì, chỉ là muốn tùy tiện chọn một cuốn sách mới ra mắt gần đây, quyển nào nàng cảm thấy thú vị thì sẽ mua.

Mà bây giờ.

Đào Nghiên Nghiên đã tìm được mục tiêu của nàng.

Quyết định mua sách mới của Bất Dạ Hầu đi.

Đào Nghiên Nghiên không thích phong cách trước đó của Bất Dạ Hầu là điều chắc chắn, nhưng quyển sách này không phải là phong cách đen tối kinh dị của Bất Dạ Hầu, nhà văn am hiểu đen tối kinh dị này hình như muốn thay đổi phong cách, chương mở đầu của quyển sách mới này rất thú vị!

“Quyển sách này, tính tiền cho ta!”

Đào Nghiên Nghiên mua « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » xong liền đi về nhà, hôm nay không có việc gì làm, nàng có thể dành thời gian để xem quyển sách này.

Về đến nhà Đào Nghiên Nghiên liếc thời gian, tám giờ bốn mươi phút sáng.

Đào Nghiên Nghiên chuẩn bị một ít đồ ăn vặt, vừa ăn vừa tiếp tục xem « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya », nàng rất tò mò nữ vận động viên thập niên bảy mươi kia sau này sẽ lựa chọn như thế nào, “Nếu là ta, hẳn là sẽ lựa chọn tham gia thế vận hội Olympic rồi…”

Đào Nghiên Nghiên nghĩ như vậy.

Ba tên trộm trong cuốn tiểu thuyết liên tục liên lạc với nữ vận động viên thập niên bảy mươi, giúp đưa cô giải quyết các vướng mắc.

“Ba tên trộm này không phải là người xấu”Đào Nghiên Nghiên còn rất có hảo cảm với ba tên trộm này, bởi vì ba họ người thật lòng muốn giúp đỡ nữ vận động viên.

Cuối cùng nữ vận động viên đã gửi một lá thư cuối cùng nói rằng cô vẫn đang cố gắng hết sức để chuẩn bị cho thế vận hội Olympic, nhưng tiếc là cuối cùng đã không được chọn, vì vậy cô đã trở về nhà, dành thời gian ở bên bạn trai trong những ngày cuối cùng của anh ấy.

“Tốt quá rồi”

Cả hai bên đều không còn gì để luyến tiếc.

Đào Nghiên Nghiên cảm thấy trong lòng đã bỏ đi được một khối đá ngàn cân.

Đó là một kết thúc hoàn hảo dành cho tất cả.

Đó là một kết thúc hoàn hảo.

Câu chuyện đầu tiên của cuốn sách này đã kết thúc ở đây, Đào Nghiên Nghiên cũng hiểu được sắp xếp của Bất Dạ Hầu, cửa hàng tạp hóa này là một phương tiện truyền thông có thể kết nối hiện tại và quá khứ, để cho những người ở dòng thời gian và không gian khác nhau có thể giao tiếp được với nhau.

Không do dự.

Đào Nghiên Nghiên trực tiếp chuyển sang chương thứ hai, sự sắp xếp tài tình này đã hấp dẫn nàng… Phía sau nhất định còn có người gửi thư tới đây chứ?

Đào Nghiên Nghiên đã đoán đúng.

Bất quá chỉ đoán đúng phân nửa.

Chương hai được bắt đầu với một nhân vật có tên là Katsuro.

Katsuro cũng là người của thập niên bảy mươi, hắn vẫn luôn ôm một giấc mơ âm nhạc, nhưng người thân lại hy vọng hắn có thể tiếp quản của hàng kinh doanh của gia đình, vì thế hắn viết thư cho cửa hàng tạp hóa Namiya, vốn tưởng rằng sẽ được an ủi và hướng dẫn, tuyệt đối không nghĩ tới người trả lời chọc Katsuro một trận. Đại khái ý là:

Anh bạn à phiền não của ngươi thật quá xa xỉ rồi, không đi tiếp quản cửa hàng của gia đình mà phải nhất định đi theo giấc mộng mờ mịt kia, loại người như ngươi xứng đáng được nếm trải cay đắng của cuộc đời cho khôn ra… Đào Nghiên Nghiên nhìn thấy điều này liền vui vẻ.

Cách trả lời này xem ra chắc chắn là của ba tên trộm kia rồi!

Katsuro tức giận không kiềm chế được, trả lời thư rằng cha mẹ và gia đình luôn ủng hộ hắn, hy vọng hắn có thể kiên trì theo đuổi ước mơ, hắn cũng cảm thấy người trả lời rất bất lịch sự.

Là vô cùng bất lịch sự.

Bức thư trả lời thứ hai vẫn tiếp tục mỉa mai Katsuro, từng câu từng chữ như xát muối vào trái tim, làm cho Katsuro cảm thấy rất đau lòng.

Katsuro bắt đầu nghĩ lại:

Mặc dù người hồi âm dùng những từ ngữ hơi quá đáng, nhưng nói không có gì sai cả, hắn có thể thực sự không có tài năng về âm nhạc, nếu không thì cho đến tận bây giờ cũng không được chút thành tựu nào.

“Chúng ta có thể gặp nhau một lần được không?”

Katsuro đã gửi một lá thư thứ ba, chấp nhận những lời chỉ trích của đối phương và nói rằng hắn đã quyết định trở lại để thừa kế cửa hàng của gia đình, nhưng trước đó, hắn hy vọng sẽ được gặp những người trả lời. Hiển nhiên.

Katsuro không thể nào gặp được bọn họ.

1113 chữ

Chương 252: Cầu nguyện từ trời cao

Đêm đó hắn ngồi ở cửa hàng tạp hóa, lấy kèn ác mô ni ca ra thổi, bài hát này gọi là “Sống lại”, còn chưa có lời bài hát, là tác phẩm mà Katsuro cảm thấy hài lòng nhất.

Vài ngày sau.

Katsuro trở về nhà và thấy cha hắn bị bệnh, hắn chăm sóc cha bên cạnh giường bệnh, nghĩ rằng lấy lời nói của cha, thúc đẩy bản thân theo đuổi con đường âm nhạc, trái tim dao động một lần nữa kiên định:

Ta muốn kiên trì theo đuổi con đường âm nhạc!

Bởi vì đây không chỉ là giấc mơ của riêng Katsuro, mà còn là giấc mơ của gia đình hắn, nếu hắn từ bỏ âm nhạc, cha hắn sẽ rất khó chịu.

Sau đó không lâu.

Katsuro rốt cuộc đã nhận được bức thư thứ ba, lại ngạc nhiên phát hiện trong bức thư thứ ba, thái độ của đối phương giống như quay một trăm tám mươi độ!

Bức thư được viết như sau:

“Gửi anh bạn có cửa hàng của gia đình, lá thư thứ ba của ngươi ta đã đọc, ta xin lỗi ta không thể gặp ngươi, theo đuổi con đường âm nhạc sẽ không vô ích, sẽ có người bởi vì bài hát của ngươi mà được cứu rỗi, những bài hát ngươi tạo ra sẽ được lưu hành mãi mãi, xin hãy luôn luôn tin tưởng vào điều này và giữ vững lòng tin qua những thời điểm khó khăn nhất, xin hãy đi đến cuối con đường và đừng từ bỏ.

Lúc này.

Katsuro không hiểu cái gì gọi là kiên trì đến cuối con đường.

Đào Nghiên Nghiên đang đọc sách cũng không rõ, “Đầu tiên ta có thể chắc chắn rằng người liên lạc với Katsuro là một trong ba tên trộm kia, nhưng vì sao lá thư thứ ba của ba tên trộm kia lại đột nhiên thay đổi thái độ, chúc Katsuro tiếp tục kiên trì với giấc mơ âm nhạc của hắn, ngay cả lời văn trong thư dùng kính ngữ?”

Cuốn sách tạm thời không đưa ra lời giải thích.

Tám năm sau, Katsuro vẫn không có nhiều thành tựu trong âm nhạc, nhưng thỉnh thoảng có thể nhận được một số lời mời biểu diễn.

Giống như ngày hôm nay.

Katsuro nhận được lời mời đến biểu diễn tại một trại trẻ mồ côi.

Ai biết trại trẻ mồ côi hôm nay đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, Katsuro xông vào cứu một bé trai, nhưng bản thân lại bị vây khốn, ngã vào trong ánh lửa hừng hực.

Giờ khắc này.

Katsuro đột nhiên nhớ lại lá thư kia, có lẽ đây chính là ý nghĩa của câu nói theo đuổi âm nhạc đến cuối con đường sao?

Trong đám cháy.

Katsuro chết rồi.

Hắn là anh hùng.

Đào Nghiên Nghiên đọc đến đoạn này, cảm giác cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, thì ra ba tên trộm kia, đã biết trước tương lai của Katsuro.

Nhiều năm về sau.

Có một vị ca hậu nổi tiếng, một buổi hòa nhạc lớn đã được tổ chức và bài hát cuối cùng sắp được biểu diễn. Bước lên sân khấu.

Ca hậu nghẹn ngào nói: “Bài hát này là bài hát đã giúp ta trở nên nổi tiếng, nhưng bài hát này còn mang một ý nghĩa sâu sắc hơn. Tác giả của bài hát này là người ta kính trọng nhất trên cuộc đời, ông chính là ân nhân cứu mạng của em trai ta, ông đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng cho em trai ta Ca hậu càng nghẹn ngào: “Nếu như không có ông ấy thì sẽ không có ta ngày hôm nay, vì vậy ta sẽ hát bài hát này cho đến ngày cuối của cuộc đời, xin mọi người hãy thưởng thức bài hát có tên “Sống lại” này”

Vậy mà lại là “Sống lại”!

“Sống lại” do Katsuro sáng tác!

Đào Nghiên Nghiên mở to hai mắt, hốc mắt rưng rưng sắp rơi lệ.

Thì ra giữa những câu chuyện này đều có mối liên hệ, giống như có một sợi dây vô hình, đem tất cả xâu chuỗi lại với nhau, giống như tất cả đều đang hiển hiện trước mắt, cuộc đời trớ trêu của một người lại trở thành cuộc đời tỏa sáng của người khác.

Tại sao ba tên trộm lại thay đổi thái độ của họ đối với Katsuro?

Bởi vì trong thời đại của ba tên trộm, bài hát “Sống lại” đã trở thành tác phẩm kinh điển của một vị ca hậu.

Vị ca hậu kia có xuất thân tương tự người em trai, đến từ trại trẻ mồ côi!

Mà ba tên trộm cũng là cô nhi, cũng xuất thân từ trại trẻ mồ côi!

Về phần xuất phát điểm của sợi dây vô hình này, chính là ông chủ đã qua đời của cửa hàng tạp hóa kỳ diệu này.

Ông Yuuji.

Sau vài câu chuyện, dòng thời gian trở về quá khứ, góc nhìn của ông Yuuji đã xuất hiện.

Yuuji nhiều năm kiên trì giải đáp thắc mắc của mọi người, có ngày ông đã được một lá thư, người viết thư nói hiện tại cô đang mang thai, nhưng cha của đứa bé đã có gia đình riêng.

Cô nên làm gì đây?

Con trai của Yuuji nói rằng phá thai là phương án tốt nhất!

Yuuji mắng con trai: “Người ta vì muốn sinh đứa bé kia ra đời nên mới viết bức thư này, thật ra người ta không cần lời khuyên mà là cần sự ủng hộ”

Thế là Yuuji trả lời bức thư kia.

Ngay sau đó không lâu, Yuuji nhập viện vì ung thư giai đoạn cuối, nhưng lại thấy một tin tức như thế này:

Có một người phụ nữ đã lái xe đi tự tử, kết quả là người mẹ đã tử vong, nhưng cảnh sát đã cứu được đứa nhỏ.

Yuuji nổi giận đùng đùng!

Người phụ nữ này chính là người phụ nữ trước đó hỏi ông rằng có nên sinh đứa bé này ra hay không!

Nếu đã sinh đưa bé ra, tại sao lại chọn cái chết? Yuuji thống khổ tự trách bản thân, bỗng nhiên hoài nghi bản nhiều năm như vậy kiên trì trả lời thư cho người khác, cho người ta lời khuyên về những ngã rẻ của đời có sai hay không?

Có phải là ông đang giúp đỡ người khác hay không? Hay là tạo ra cay nghiệt?

1136 chữ

Chương 253: Quá khứ, hiện tại, tương lai

Yuuji yêu cầu con trai nhất định phải mang ông về cửa hàng tạp hóa.

Con trai không thể thay đổi được ý định của ông, chỉ có thể làm theo, trước khi vào cửa hàng tạp hóa, Yuuji lại đưa cho con trai một bức di thư, để con trai xem.

Trong bức thư viết:

“Cửa hàng tạp hóa này sẽ được hồi sinh vào ngày giỗ ba mươi ba năm sau của ta, vì vậy ta muốn tham khảo ý kiến của những người từng tiếp quản tiệm tạp hóa này trong quá khứ, và nhận được thư trả lời thẳng thắn của bọn họ, những lá thư đó ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người như thế nào, có giúp đỡ được gì không?”

Giống như lúc đó.

“Xin hãy đặt bức thư ở hộp thư ngay cửa ra vào, cảm ơn rất nhiều.

Yuuji yêu cầu con trai, đến lúc đó phải đem tin tức tiệm tạp hóa này đã hồi sinh truyền ra bên ngoài.

Thì ra Yuuji đã sớm biết, tiệm tạp hóa này có liên kết với thời gian và không gian, hắn hy vọng trong tương lai mọi người có thể trả lời.

Sau đó không lâu.

Yuuji đứng tại tiệm tạp hóa, nhận được vô số bức thư, ông mở ra xem, tất cả những bức thư đề cảm ơn ông.

Trong thư nói rằng những lời khuyên của ông vô cùng có tác dụng, những gì ông làm rất có ý nghĩa.

Những bức thư này!

Đều đến từ tương lai!

Trong đó có một bức thư vô cùng đặc biệt.

Trong thư không viết gì cả, chỉ là một tờ giấy trắng, hoàn toàn không có bất kỳ nội dung nào cả.

Mà đêm nhóm ba tên trộm đột nhập vào cửa hàng tạp hóa, chính là đêm trước khi tiệm tạp hóa này được hồi sinh.

“Lại xâu chuỗi mọi thứ rồi này!”

Nhìn thấy đoạn này Đào Nghiên Nghiên đã bội phục Bất Dạ Hầu sát đất, mỗi câu chuyện đều có thể xâu chuỗi lại với nhau, nhìn như dòng thời gian hỗn loạn, nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn luôn có một mối liên kết vô hình!

Và những câu chuyện này hoặc cảm động hoặc buồn bã.

Đào Nghiên Nghiên đọc sách, cơ hồ quên mất thời gian, cũng quên bản thân đã bao nhiêu lần nghẹn ngào, lại có bao nhiêu lần nhịn không được mà rơi lệ.

Rốt cuộc.

Câu chuyện quay trở lại góc nhìn của ba tên trộm.

Câu chuyện cuối cùng được bắt đầu. Người viết cuối cùng tự gọi mình là “Chó nhỏ lạc đường”, cô nói rằng gần đây cô cần tiền gấp rút, nhưng đi làm kiếm được quá ít tiền, muốn trở thành một cô gái mời rượu.

Mời rượu?

Ba người tức giận, trực tiếp trả lời thư mắng cô gái một trận, tại sao phải làm loại chuyện này, đi làm đàng hoàng không tốt sao?

Thật sao.

Làm trộm còn nói chuyện chính trực.

Chó nhỏ lạc đường giải thích:

Ta muốn kiếm tiền không phải để chi tiêu xa hoa, bởi vì ta là một đứa trẻ mồ côi lớn lên từ trại trẻ mồ côi, cha mẹ mới vừa nhận nuôi ta, bây giờ họ gặp khó khăn tài chính nhưng không có tiền để giải quyết, ta muốn trả ơn họ, nhưng công việc hiện tại của ta kiếm được quá ít tiền…

trại trẻ mồ côi!

Lại là trại trẻ mồ côi!

Ba tên trộm phát hiện mỗi một bức thư bọn họ nhận được tối nay đều có liên quan đến trại trẻ mồ côi, bao gồm cả ba người bọn họ cũng có liên quan đến cái gọi là trại trẻ mồ côi này.

Phải làm gì đây?

Ba tên trộm đã có ý tưởng hướng dẫn cho “Chó nhỏ lạc đường” trong bức thư, làm thế nào để nắm bắt cơ hội trong tương lai.

Nói một cách đơn giản chính là bật hack cho cô ta.

Góc nhìn chuyển sang cô gái, cô dưới sự chỉ điểm của “Mr. Yuuji” đã phất lên như diều gặp gió!

Lúc nào cổ phiếu lên giá, thời điểm nào giá vàng tụt xuống…

Lúc nào nên mua đất, lúc nào xây dựng rồi bán bất động sản…

Vài năm sau, khi đã trở nên giàu có, cô nhìn thấy một tin tức:

“trại trẻ mồ côi Marumitsu đã xảy ra một vụ hỏa hoạn”

Bởi vì cô xuất thân từ trại trẻ mồ côi, nên cô đã có suy nghĩ phải giúp đỡ trại trẻ mồ côi này.

Lại qua thêm vài năm, chó nhỏ lạc đường này đã có công ty riêng, đã là một doanh nhân vô cùng thành công, nguyện vọng giúp đỡ trại trẻ mồ côi cũng càng thêm kiên định.

Tuy nhiên.

Lão viện trưởng của trại trẻ mồ côi đã qua đời, quyền viện trưởng hiện tại đã rơi vào tay một tên muốn kiếm tiền từ trại trẻ mồ côi, vì thế cô rất muốn quản lý trại trẻ mồ côi này.

Đại diện viện trưởng lan truyền một lời đồn:

Nói rằng nữ doanh nhân muốn đàn áp trại trẻ mồ côi của bọn họ và chuyển sang xây dựng khách sạn, tin đồn đã khiến trẻ em trong trại trẻ mồ côi cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy người phụ nữ này.

Không có cách nào khác.

Nữ doanh nhân tạm thời từ bỏ ý nghĩ đó, nhưng đột nhiên thấy cháu trai của ông Yuuji đăng lên trên mạng một tin tức, nói rằng ngày mười ba tháng chín, hộp thư cửa hàng tạp hóa kỳ diệu sẽ được khởi động lại.

Mười ba tháng chín?

Nhiều năm trước cô dựa vào “Mr. Yuuji” chỉ điểm mới lên như diều gặp gió, trở thành một doanh nhân thành đạt như ngày hôm nay, nên cô muốn viết một bức thư để cảm ơn tiệm tạp hóa.

Cho nên.

Tối ngày mười hai tháng chín, nữ doanh nhân về nhà rất sớm, sau đó chuẩn bị ra ngoài đưa thư, nhưng không ngờ, gia đình đột nhiên bị đột nhập bởi ba tên trộm để cướp tài sản.

Ba tên trộm bịt mắt cô và đặt câu hỏi giận dữ:

“Có phải ngươi muốn bán trại trẻ mồ côi đúng không?”

“Không phải như vậy! Làm sao ta có thể…”

Cô lập tức giải thích, nhưng ba tên trộm căn bản không tin, trực tiếp ném cô vào nhà, cướp túi xách của cô xong liền chạy trốn, nhưng chạy ra ngoài lại phát hiện:

Xe đã hư mất!

Rơi vào đường cùng.

Ba người trốn vào một căn nhà bỏ hoang.

1121 chữ

Chương 254: Chó nhỏ lạc đường

Tiểu thuyết nhìn viết đây, đã sắp kết thúc, Đào Nghiên Nghiên giờ phút này lại bị chấn động nói không nên lời, ngơ ngác nhìn chằm chằm từng câu từng chữ trong tiểu thuyết!

Ba tên trộm?

Đột nhập vào nhà người ta ăn trộm?

Xe hư?

Đây không phải là đoạn mở đầu của tiểu thuyết sao!

Phần kết thúc của tiểu thuyết cũng chính là đoạn mở đầu! ?

Dòng thời gian kết thúc, quá khứ và hiện tại gặp nhau cùng một chỗ!

Thì ra ba tên trộm đột nhập cướp bóc nhà nữ doanh nhân kia, chính là ba người Atsuya!

Thì ra bọn họ đột nhập vào nhà nữ doanh nhân để ăn cướp là bởi vì nghe lời vu khống từ tên viện trưởng kia!

Thì ra nữ doanh nhân kia có được thành công như hiện tại chính là nhờ vào sự chỉ điểm của Atsuya vào năm đó!

Một vòng lặp!

Toàn bộ câu chuyện chính là một vòng lặp!

Chỉ cần thiếu đi bất kỳ chi tiết nào, vòng lặp này sẽ không thể xảy ra!

Mà lúc này, ba tên trộm còn chưa biết bọn họ đã rơi vào một vòng tuần hoàn…

“Bất Dạ Hầu thật đáng sợ!”

Đào Nghiên Nghiên lúc trước chỉ là bội phục Bất Dạ Hầu có thể từng chút từng chút chơi đùa với thời gian, đem mấy câu chuyện nhìn như không liên quan liên kết lại với nhau.

Nhưng giờ phút này.

Đào Nghiên Nghiên không chỉ bội phục, nàng đã hoàn toàn rung động, tất cả những câu chuyện kết hợp với nhau chính là một vòng lặp!

Giống như một vòng tròn hoàn chỉnh!

Có thể nói rằng không có điểm khởi đầu không có điểm kết thúc, cũng có thể nói rằng điểm khởi đầu là kết thúc!

Trở lại trong sách.

Đêm dần khuya.

Ba tên trộm bắt đầu xúc động.

“Đây là đêm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời ta”

“Thật không nghĩ tới người như chúng ta lại có thể đưa ra lời khuyên về cuộc sống cho người khác.

“Ôi”

Atsuya cười lạnh, “Có thể kiếm được tiền không”

Trong ba tên trộm Atsuya là người tính tình tồi tệ nhất, hắn không hề cảm tính như hai người còn lại, tuy rằng hắn là người cứng miệng nhưng mềm lòng.

Lúc này.

Ba người nói đến chuyện tối nay.

“Không biết người phụ nữ chúng ta vừa cướp tên là gì?”

“Không biết.”

“Cô ấy là một nữ doanh nhân, trong túi hẳn là có danh thiếp”

Ba người lấy túi của nữ doanh nhân ra, kết quả không tìm được danh thiếp gì, lại nhìn thấy một bức thư đặt trong ngăn kéo của túi.

Một lá thư?

Đêm nay đúng là có duyên với những lá thư.

Ngay cả trong túi vừa cướp được cũng có một lá thư.

Ba người mang theo sự tò mò, mở bức thư này ra, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, lại đột nhiên ngây dại!

Trên đó ghi: Gửi tiệm tạp hóa Namiya.

“Gửi tiệm tạp hóa Namiya.

Ta thấy một trang mạng ghi tiệm sẽ mở lại duy nhất một đêm, chuyện đó có thật không nhỉ?

Nhưng ta tin chuyện đó là thật nên đã viết bức thư này, không biết tiệm còn nhớ không? Ta là ‘chó nhỏ lạc đường’ đã gửi thư cho tiệm vào mùa hè năm 1980.

Hồi ấy ta mới học xong cấp ba, thực sự còn trẻ người non dạ lắm.

Ta đã nhờ tiệm tư vấn một chuyện rất ngớ ngẩn là “Ta quyết tâm sống bằng nghề tiếp rượu, giờ ta phải làm thế nào kiếm thật nhiều tiền đây.

Tất nhiên rồi, sau đó Mr. Yuuji đã mắng ta thậm tệ vô cùng, phải nói là mắng té tát. Nhưng vì còn quá trẻ, ta không dễ dàng nghe lời, ta không thể chấp nhận hoàn cảnh như bây giờ.

Thời thơ ấu của ta, gia đình mới của ta, và những người đã cùng ta đồng hành, giúp đỡ ta đứng lên.

Chắc hẳn Mr. Yuuji thấy ngán ngẩm đứa con gái cứng đầu cứng cổ này lắm rồi đúng không.

Nhưng Mr. Yuuji đã không bỏ mặc ta muốn làm gì thì làm.

Thay vào đó, ngươi khuyên nhủ ta, hướng dẫn ta tiếp theo phải sống như thế nào.

Những lời khuyên ấy không hề trừu tượng mà cực kỳ cụ thể.

Rằng ta nên học gì, học đến khi nào, dùng thứ gì, vứt bỏ thứ gì, theo đuổi điều gì.

Phải nói đó là những lời tiên tri.

Ta đã nghe theo lời khuyên, nói thật, lúc đầu ta cũng bán tín bán nghi lắm, nhưng khi thấy tình hình đang trở nên đúng như những gì ông dự đoàn, thì tôi không còn nghi ngờ gì nữa.

Ta đã từng thấy rất lạ.

Sao Mr. Yuuji có thể dự đoán được về nền kinh tế bong bóng và sự sụp đổ của nó? Sao có thể dự đoán chính xác về thời đại Internet?

Nhưng giờ tôi có hỏi cũng vô nghĩa, vì biết được câu trả lời không có nghĩa là điều gì sẽ thay đổi hoặc biến lại như cũ.

Vì vậy, điều ta muốn nói với Mr. Yuuji không gì khác ngoài câu này:

Ta thật lòng biết ơn ông.

Nếu không có những lời khuyên từ Mr Yuuji thì ta đã không có ngày hôm nay, ông mãi mãi là ân nhân của ta.

Hãy cho ta được cảm ơn ông như thế này:

Từ giờ trở đi, ta sẽ giúp đỡ nhiều người khác.

Xin ông hãy yên nghỉ nơi chín suối.

‘Chó nhỏ lạc đường’ của ngày xưa.

Chó nhỏ lạc đường! ?

Ba tên trộm không dám tiếp tục xem nữa!

Bọn họ đã hiểu rõ được chân tướng sự việc, lúc này đã ý thức được những việc bản thân làm ngu xuẩn đến mức nào!

Hóa ra nữ doanh nhân mà bọn họ cướp bóc kia, chính là “Chó nhỏ lạc đường” từng viết thư xin lời khuyên từ bọn họ!

Mà chó nhỏ lạc đường sau khi nghe lời của bọn họ vào ba mươi mấy năm trước, từ một người dưới đáy xã hội đã trở thành một doanh nhân thành đạt, hôm nay còn muốn gửi thư cảm ơn bọn họ!

Ngay cả khi bọn họ đã từng nghĩ bản thân chả làm được cái gì.

Ba người ngơ ngác đứng đó, ai cũng không nói gì.

Dần dần.

Trời đã sáng.

Một tia sáng bên ngoài chiếu vào cửa hàng tạp hóa.

1131 chữ Chuong 255: Namiya Yuuji Đêm dài như thế nào rồi cũng phải đến lúc kết thúc.

Ba tên trộm không thể mô tả tâm trạng của bản thân bằng lời nói, nhưng họ biết những gì họ sẽ làm tiếp theo.

Bọn họ sẽ đi cởi trói cho chó nhỏ lạc đường.

Họ phải đối mặt với những sai lầm của họ.

Bọn họ muốn chịu trách nhiệm cho việc làm bản thân đã gây ra.

Lúc này ánh mặt trời chiếu sáng rất nhiều, giống như mặt trời chân lý chiếu qua tim, Atsuya đột nhiên quay đầu lại, không nỡ nhìn về phía hòm thư kia, tiến lên nhẹ nhàng mở ra.

“Có thư mới?”

Trong hòm thư có một bức thư, bức thư là do ông Yuuji viết, “Đây là trả lời cho một người bạn gửi tới tờ giấy trắng, nếu như ngươi không phải là người gửi thư kia, xin hãy đặt thư về chỗ cũ.

Atsuya sửng sốt.

Lúc này mới nhớ tới, lúc trước hắn vì kiểm tra xem hòm thư này có thật sự có thể xuyên qua thời không hay không, hắn cũng đã bỏ một bức thư vào, bên trong cái gì cũng không viết, chính là đơn thuần là một tờ giấy trắng.

Mà lá thư này…

Chính là bức thư kỳ lạ nhất mà ông Yuuji nhận được trong đống thư cảm ơn từ tương lai.

Tờ giấy trắng đó.

Đối với ông Yuuji, dù chỉ là một tờ giấy trắng đi chăng nữa, ông cũng sẽ trả lời.

Bởi vì trong mắt của ông Yuuji, tất cả người viết thư cho ông, kỳ thật đều là người đang lạc đường trong hành trình của cuộc đời.

Mà những người lạc đường này, thật ra trong tay bọn họ đều nắm giữ bản đồ đường đi cuộc đời riêng mình, chỉ là bọn họ lựa chọn không nhìn, hoặc là bọn họ nhìn không thấy mà thôi.

Trong bức thư trả lời của ông Yuuji:“Gửi người vô danh.

Ông già này đã suy nghĩ rất nhiều về lý do bạn cất công gửi tới một tờ giấy trắng. Đây chắc chắn là một chuyện lớn, tôi không thể trả lời bừa được.

Sau khi vận dụng hết cái đầu già cỗi này, tôi hiểu bức thư này có nghĩa là ‘không có bản đồ.

Nếu ví những người nhờ tôi tư vấn là kẻ lạc đường thì phần đông trong số họ ở tình trạng có bản đồ nhưng không chịu xem hoặc không biết vị trí hiện tại của mình.

Nhưng có lẽ bạn không thuộc loại nào trong hai loại này. Bản đồ của bạn vẫn còn là tờ giấy trắng. Bạn đang ở trong tình trạng dù rất muốn quyết định đích đến nhưng lại không biết đường đi nằm ở đâu.

Bản đồ là giấy trắng thì dĩ nhiên lúng túng rồi. Ai cũng sẽ thấy mất phương hướng.

Nhưng bạn hãy thử thay đổi cách nhìn. Vì còn là giấy trắng nên bạn có thể vẽ bất kỳ bản đồ nào. Tất cả là tùy ở bạn. Mọi thứ đều tự do, khả năng là vô tận.

Điều này thật tuyệt.

Ta mong ngươi hãy tin vào bản thân và cháy hết mình với cuộc đời.

Ta nghĩ là mình sẽ không còn viết thư trả lời tư vấn nữa.

Cảm ơn ngươi đã cho ta một câu hỏi hóc búa nhất, nhưng lại tuyệt vời vào thời điểm cuối cùng này.

Tiệm tạp hóa Namiya Atsuya đọc xong bức thư liền khóc không thành tiếng.

Ngước nhìn về hai người bạn trộm, Shota và Kouhei đã rưng rưng nước mắt.

Câu chuyện trong sách đã kết thúc tại đây.

Đào Nghiên Nghiên cũng nước mắt lưng tròng.

Đào Nghiên Nghiên là những độc giả đầu tiên đọc xong « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya », mặc dù đọc xong đã là buổi chiều, nhưng độc giả như nàng cũng không phải là ít, dù sao chỉ là hai trăm ngàn chữ mà thôi nếu đã thích thì bốn năm trăm ngàn chữ cũng không thành vấn đề.

Mà điểm khác biệt của những độc giả khác và Đào Nghiên Nghiên chính là:

Nhóm độc giả đầu tiên xem xong « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya , kỳ thật phần lớn bản thân chính là fan hâm mộ của Bất Dạ Hầu, nếu là fan hâm mộ của Bất Dạ Hầu, vậy tự nhiên đều là chạy theo phong cách kinh dị đen tối của Bất Dạ Hầu, nhưng sau khi xem xong tất cả mọi người đều mơ hồ.

Ủa? Đen tối đâu? Kinh dị đâu?

Văn phong khiến người đọc cảm thấy áp lực đâu?

Tại sao lại ấm áp chữa lành như vậy?

Người viết quyển sách này sợ là không phải Bất Dạ Hầu khi trước nữa? Tại sao chủ đề câu chuyện của cuốn sách mới lại ấm áp như vậy? Làm thế nào để cứu rỗi bản thân và cứu rỗi cho người khác?

Thư viện.

Mục suy luận – tâm lý.

“Sách mới của Bất Dạ Hầu, đọc xong một phần tư đã rối cả não. Xem xong hai phần tư lại cảm thấy ngây thơ; Xem xong ba phần tư trực tiếp chấn động, xem xong hoàn toàn trực tiếp quỳ xuống, đúng là bàn tay vàng trong làng sáng tác, người này sao lại lợi hại như vậy, viết được kinh dị đen tối, cũng có thể viết được thể loại ấm áp chữa trị, hơn nữa viết còn tốt như vậy!”

Bất Dạ Hầu đen tối kia đâu rồi?”

Bất Dạ Hầu, kẻ đứng đầu lĩnh vực kinh dị đen tối đâu rồi?

“Ta phục rồi ta phục hắn rồi, bị câu chuyện thứ hai cảm động thân thể không còn da thịt! Những người trẻ tuổi thật đáng ngưỡng mộ, những ước mơ không thể thực hiện được khi còn trẻ, nhận được sự ủng hộ thầm lặng từ gia đình, sự hối hận và tội lỗi trong trái tim, cho đến khi cuối cùng để lại một truyền thuyết và một tác phẩm để đời… Khi giấc mơ của hắn được kéo dài và thực hiện theo một cách khác, chi tiết này rất khó để làm cho người đọc cảm thấy chua xót, nhưng Bất Dạ Hầu đã làm được điều này”

PS: Chương này xin dành tặng lời cảm ơn tới ông Namiya Yuuji, tiểu thuyết cùng phim lẻ này rất hay và ý nghĩa với nhóm dịch.

(1) Trong câu chuyện các nv trẻ mồ côi hay gọi tạp hóa là Nayami nghĩa là băn khoăn vì thế ông Yuuji mới bắt đầu gỡ rối cho những người này.

1153 chữ

Chương 256: Hắc Bạch tương phản

“Câu chuyện được viết theo phong cách thế này thật quá đỉnh!”

“Tuyệt đối không nghĩ tới câu chuyện được xâu chuỗi thế này, đây thật sự là Bất Dạ Hầu sao, đây thật sự là tác phẩm mới của vị thiên tài kinh dị đen tối này sao!?”

“Tương phản đến cực hạn!”

“Bất Dạ Hầu thật giống như một sát thủ giết người vô số, đột nhiên nấu cho người ta nấu một chén canh gà, kết quả lại tha cho nạn nhân một mạng, chưa từng nghĩ tới bản thân xem tiểu thuyết Bất Dạ Hầu lại có thể rơi nước mắt như hôm nay “Có thể tư vấn và giải quyết sự phiền não cho người khác thật là tốt, người viết thư không chỉ vì mở nút thắt trong lòng của họ, có lẽ chỉ là muốn thổ lộ ra hết cho nhẹ lòng”

“Đại đa số người đặt câu hỏi, kỳ thật trong lòng đã có đáp án, câu chuyện cuối cùng thăng hoa, nhân sinh chính là trang giấy trắng, cho nên có thể tự do miêu tả!”

“Bất Dạ Hầu tẩy trắng, tẩy thành Bạch Dạ Hầu…

“Quá đỉnh rồi, quyển sách này là Bạch Dạ Hầu viết, viết còn hay hơn Hắc Dạ Hầu!”

“Hắc Bạch đối đầu tuyệt cú mèo!”

“Nhiều câu chuyện nhỏ tốt đẹp ấm áp như vậy được xâu thành một chuỗi, đọc đến phút cuối cùng mới hiểu ra toàn bộ vấn để, thì ra trước sau đều có liên hệ với nhau, nhân sinh vậy mà lại kỳ diệu như thế”

“Chúng ta đã thật sự choáng váng!”

“Người viết « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » là Bạch Dạ Hầu, phong cách kỳ ảo, chữa lành ấm áp, cuối cùng lại khiến người đọc phải rơi nước mắt. Mà Hắc Dạ Hầu thì đen tối kinh dị đến mức khủng bố, âm trầm quỷ dị, thường thường câu chuyện của hắn khó hiểu đến mức làm cho người ta suy nghĩ một chút thôi sẽ cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Hai mặt đen trắng đều rất đỉnh cao, cách nói phổ biến một chút là, Bất Dạ Hầu là một tác giả toàn năng”

Đôi mắt trợn tròn cả lên!

Trong lòng chấn động!

Không ai nói bản thân câu chuyện này không tốt, câu chuyện « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » cơ hồ không thể tìm ra điểm để chê, nhiều dòng thời gian cuối cùng hòa làm một, tất cả manh mối hội tụ thành một vòng tuần hoàn, sẽ làm cho người ta cảm thấy năng lực của tác giả quá cao thâm.

Nhưng lúc này mọi người càng cảm khái lại là sự biến hóa về phong cách của Bất Dạ Hầu, làm cho người ta bị chấn động bởi loại tương phản này, thậm chí rất nhiều người cảm thấy Bất Dạ Hầu chắc chắn là một kẻ tâm thần phân liệt, tuy rằng đã nói giảm nói tránh, nói cái gì mà “Bạch Dạ Hầu” cùng với “Hắc Dạ Hầu”.

Đây chính là phong cách của « Bài Thơ Về Ánh Dương ».

So với câu chuyện trước càng thêm thăng cấp, càng thêm chữa lành ấm áp, trước đó còn có rất nhiều người cho rằng « Bài Thơ Về Ánh Dương » sẽ là một tập duy nhất, hiếm hoi của Bất Dạ Hầu về chủ đề chữa lành, đó chỉ là tác phẩm ngẫu nhiên của Bất Dạ Hầu, không nghĩ tới đó chính là sự bắt đầu cho phong cách chữa lành ấm áp!

Bất Dạ Hầu đã chuyển mình một cách triệt để như thế.

Nhưng mà cho dù là chuyển mình, cho dù là độc giả chạy tới để xem “Hắc Dạ Hầu”, cũng không thể không thừa nhận quyển sách này « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » là một tác phẩm đáng xem theo nhiều nghĩa khác nhau, đáng để khoe khoang và đáng để chấn động Tất nhiên là như vậy.

Hãy xem quyển sách này đạt được bao nhiêu thành tựu ở Địa Cầu là biết. (1)

Cuốn sách này từng vinh dự đứng đầu bảng xếp hạng doanh số bán tiểu thuyết của các kênh phân phối lớn từ nhà sách, Khởi Điểm (qidian), Từ Lai, Kim Thạch Đường, vân vân, đứng thứ hai trong bảng xếp hạng sách bán chạy nhất năm của Amazon,...

Sau khi tiểu thuyết được tái bản liên tục mấy năm, đều đứng đầu bảng xếp hạng doanh số tiểu thuyết, có thể nói là một trong những cuốn sách bán chạy nhất thành công nhất, bán chạy đến mức có người còn chửi Higashino Keigo kiếm được quá nhiều từ quyển sách này, chứ đừng nói quyển sách này còn bị làm lại thành phim…

(1) Quyển này bán chạy nhất vào năm 2012, sau đó xuất bản 2015 trải rộng châu á, tái bản lần ba ở Việt Nam, và bán hết 8000 quyển trong năm ngày chỉ tính ở Việt Nam, cho tới 2018 tái bản lần sáu mới bắt đầu giảm bớt, bởi vì tác giả ra mắt bộ Malice (Ác Ý).

Sau khi rất nhiều bình luận mới xuất hiện.

Rất nhiều độc giả vô cảm thậm chí chán ghét Bất Dạ Hầu cũng trợn tròn mắt, nhao nhao truy hỏi trong bài viết:

“Tối cổ thật rồi? Có chuyện gì xảy ra?”

“Cuốn sách mới của Bất Dạ Hầu ấm áp chữa lành sao?”

“Các ngươi có phải đang nói ngược lại không?”

“Diễn đàn này có một người phản biện thì quá bình thường, nhưng cả diễn đàn đều nói như vậy, ngươi còn cảm thấy là nói xạo sao, ta cảm thấy đây là một tác phẩm xuất sắc mà tất cả độc giả đều sẽ có cảm xúc sau khi đọc.

“Ngươi nghĩ ta tin à? Con mẹ nó!”

“Ta bắt đầu tò mò rồi đấy”

“Để ta đi mua một quyển về đọc thử xem?”

“Bất Dạ Hầu cũng biết cái gì gọi là ấm áp chữa lành sao? Không tin”

Không cần phải quan tâm có thích hay không, lòng hiếu kỳ của con người đôi khi có thể áp chế sở thích lựa chọn, ngay trong ngày đã có rất nhiều người đăng các đánh giá 5 sao dành cho quyển sách này trên mạng, cũng có rất nhiều người đi mua quyển sách mới này của Bất Dạ Hầu, cũng tràn đầy sự tò mò mở ra. Nhiều độc giả thích một nhà văn có thể là vì một phong cách nhất định hoặc chỉ vì một cuốn sách yêu thích, trước khi gặp phải cuốn sách đó, một nhà văn có thể chỉ đơn giản là cái tên của một nhà văn đối với một người đọc, không có ý nghĩa nào khác.

1119 chữ

Chương 257: Bất Dạ Hầu chuyển mình

“Bất Dạ Hầu?”

“Đây là nhà văn mới, rất nổi tiếng gần đây Chỉ là Bất Dạ Hầu luôn gắn liền với phong cách đen tối kinh dị, thậm chí còn có chút biến thái. Đây là ấn tượng của nhiều người đối với nhà văn Bất Dạ Hầu trước khi xem « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya ».

Và sau khi đọc xong « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya », Bất Dạ Hầu dường như có một hình ảnh cụ thể và rõ ràng hơn đối với nhiều độc giả trước đây chỉ được giới hạn trong phong cách đen tối kinh dị sau khi nghe tên nhà văn này: Đây là một nhà văn vô cùng ưu tú!

Tác phẩm rất giàu trí tưởng tượng, đồng thời cũng rất giàu cảm xúc, không chỉ là kỹ năng viết rất đỉnh, mà còn rất giỏi trong việc khống chế cảm xúc của người đọc…

Đương nhiên.

Thứ mà khiến độc giả cảm thấy sốc nhất chính là nhà văn Bất Dạ Hầu trước nay vẫn luôn dùng phong cách hắc ám kinh dị, đôi khi còn có chút biến thái để viết nay, đã chuyển mình thành một nhà văn ấm áp chữa lành như vậy.

Ấn tượng của độc giả về Bất Dạ Hầu đã có sự thay đổi:

“Fan ngọt ngào chung thủy!”

“Fan cool ngầu Hắc Dạ Hầu!”

“Fan buff chữa lành hệ hổ trợ Bạch Dạ Hầu!”

“Không cách nào tiếp nhận phong cách biến thái lúc trước của Bất Dạ Hầu, nói thẳng ra là rất không thích tên này, nhưng sau khi ta xem xong « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » đã bắt đầu thích nhà văn này, ta vẫn không thích phong cách trước đây của hắn, nhưng nếu sau này hắn tiếp tục viết loại tiểu thuyết này ta nhất định ủng hộ, thật sự là một nhà văn tài hoa hơn người mà!”

Đây là một hình ảnh thu nhỏ của thực tại.

Chuyển mình chính là một con dao hai lưỡi!

Sẽ có thêm một số độc giả mới. Nhưng cũng dễ dàng để mất độc giả cũ.

Và sự chuyển mình thành công là có thể làm cho độc giả mới chấp nhận hoặc thậm chí thích, nhưng cũng có thể làm cho độc giả cũ tiếp tục ủng hộ, từ quan điểm này mà nói, sự chuyển mình của Bất Dạ Hầu chắc chắn là rất thành công, độc giả mới và cũ tất cả đều khen ngợi như thủy triều!

Thậm chí không chỉ là giới độc giả. Còn có những nhà văn của Tần Châu.

“Bất Dạ Hầu xem như đã hoàn toàn gỡ bỏ bảng hiệu của nhà văn mới và nhà văn thể loại kinh dị đen tối, tác phẩm này của hắn đã đánh nát mọi định kiến, hôm nay ta đi để nhà sách xem, quyển sách này so với tưởng tượng của ta rất nhiều”

“Doanh số chỉ trong ngày hôm nay có thể nhìn bằng mắt, bán rất chạy!”

“Trước đó ta vẫn xem thường hắn “Loại nhà văn một thể loại thế này cho tới bây giờ cũng không phải là đáng sợ nhất, nhưng nhà văn mới toàn năng thì sẽ được thị trường hoan nghênh, hiện tại biến hóa rõ ràng nhất chính là trước đây ta không dám cũng sẽ không cho con ta xem truyện của Bất Dạ Hầu, nhưng nếu là quyển sách này, ta cảm thấy trẻ em cũng có thể xem, cũng có có thu hoạch nhất định sau khi xem xong”

“Diệt Lang thở phào nhẹ nhõm rồi sao?

Có người trêu chọc nhà văn Diệt Lang, đây là một nhà văn kinh dị đen tối, sự xuất hiện của Bất Dạ Hầu đã tạo thành mốt đe dọa với hắn, khả năng cạnh tranh thị trường mấy tháng nay đã mất đi không ít.

Diệt Lang hiện thân.

“Ta đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng rất hâm mộ hắn, ta cũng muốn chuyển mình như vậy, đáng tiếc tác phẩm « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » này ta không viết được”

Ấm áp?

Chữa lành?

Tên này rốt cuộc làm thế nào để tác phẩm trước và sau có sự tương phản lớn như vậy, khó trách trong diễn đàn chia hắn thành hai mặt hắc bạch, hắc bạch chính là hai thái cực lớn nhất.

Mấy ngày kế tiếp.

Một số nhà văn nổi tiếng và các phương tiện truyền thông trong ngành công nghiệp ca ngợi cuốn tiểu thuyết này:

“Ta nghĩ rằng « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya »” là một cuốn sách biểu hiện sự ấm áp vừa phải, cuốn sách này nói lên giữa mọi người vẫn có thể tồn tại sự tin tưởng, ngươi tin tưởng ta, vì vậy ngươi viết thư cho ta, ta tin tưởng ngươi, vì vậy ta sẽ trả lời thư của ngươi, không ai coi điều này là một trò đùa”

“Một tác phẩm chuyển mình vô cùng xuất sắc!”

“Bất Dạ Hầu từ nhà văn một thể loại, xoay người trở thành một nhà văn không bị thể loại giam cầm, hắn không tiếp tục khai thác đề kinh dị đen tối nữa, cho nên tương lai cũng sẽ có tiền đồ hơn nhiều!”

“Tác phẩm đỉnh cao!”

“Có thể tìm được đáp án hay không kỳ thật cũng không quá quan trọng, quan trọng là phiền não, ưu sầu, SỢ hãi của chúng ta thật sự quá nhiều, cảm giác an toàn, cảm giác chắc chắn cùng cảm giác hạnh phúc thật sự quá ít, bởi vậy một cửa hàng tạp hóa được xưng là [ Có thể tìm lại thứ nội tâm đã bị chôn vùi của người hiện đại) mới có thể dễ dàng đi vào trong lòng độc giả như vậy”

Ảnh hưởng về mặt truyền thông của giới nhà văn không phải là quá lớn.

Tuy nhiên, quyền lực của các phương tiện truyền thông trong thế giới tiểu thuyết là không thể nghi ngờ.

Còn có một tin tức trong ngành nhắc tới khái niệm Hắc Dạ Hầu và Bạch Dạ Hầu:

“Ta rất thích nhà văn hai mặt hắc bạch này, nếu như nói tác phẩm đại biểu của Hắc Dạ Hầu, chính là những tiểu thuyết đen tối kinh dị trước kia của hắn, thì tác phẩm đại biểu của Bạch Dạ Hầu chính là« Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya »!”

Hắc Dạ Hầu…

Bạch Dạ Hầu…

Khái niệm này đã được truyền bá rộng rãi.

Đa tạ TrầnQuangHuy vị huynh đài đã tặng KP 1147 chữ

Chương 258: Bán chạy

Mà đối với bản thân Lâm Trí Bạch mà nói, biến hóa lớn nhất mà hắn có thể cảm nhận được chính là, fan hâm mộ của Bất Dạ Hầu trên cực quang càng ngày càng nhiều!

Ba trăm ngàn…

Ba trăm năm mươi ngàn…

Bốn trăm ngàn..

Bốn trăm năm mươi ngàn…

Trước đó nhạc rock của Bạch Đế, trong trận chung kết « Tôi Là Ca Sĩ » được Trương Hi Dương hát vang lên, fan hâm mộ đã tăng lên không ít, vượt mặt hai bộ áo giáp còn lại.

Lần này.

Bất Dạ Hầu phấn khởi đuổi theo, dựa vào doanh số bán chạy nhất của « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya », số lượng fan hâm mộ đã mơ hồ có đã vượt qua Bạch Đế một lần nữa!

Đúng thế.

Quyển sách này rất bán chạy.

Quyển sách này sau khi được xuất bản.

Độ hot đã được gia tăng rất nhiều bằng cách truyền miệng và sự chuyển mình thành công, dẫn đến sự tăng trưởng nhanh chóng trong doanh số bán hàng của vài ngày liên tiếp, không chỉ từ nhà văn một thể loại sang nhà văn đa thể loại, mà còn là sự khởi đầu của sự phát triển của các nhà văn từ các nhà văn nhỏ thành nhà văn của công chúng!

Nhược điểm lớn nhất của nhà văn một thể loại chính là, ngoại trừ nhóm độc giả thích thể loại đó, sẽ rất khó thu hút được nhóm độc giả khác, trước đó Bất Dạ Hầu chính là nhà văn một thể loại điển hình như vậy.

Hiện giờ « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » phát hành thành công đã thay đổi hiện trạng này, về sau Bất Dạ Hầu chính là một nhà văn đa thể loại, có thể lột xác khỏi “nhà văn gà con” lúc trước rồi.

Điểm này đối với Lâm Trí Bạch mà nói là vô cùng quan trọng.

Bởi vì « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » không có hạn chế của một thể loại.

Bất kể mọi người thích khoa học viễn tưởng hoặc suy luận, hoặc là loại tiểu thuyết kinh dị và đen tối, cuốn sách này họ cũng có thể đọc được, lợi thế lớn nhất của quyển sách này chính là ở đây!

Đây là một bước quan trọng.

Bất Dạ Hầu phải và chỉ có thể là nhà văn toàn năng, chỉ có như vậy thì bộ áo giáp này mới có thể thực sự lên đến đỉnh cao danh vọng, có thể phát huy được sức ảnh hưởng của cái tên Bất Dạ Hầu đến mức cao nhất…

Bây giờ sự chuyển mình đã thành công.

Lâm Trí Bạch đã bắt đầu suy nghĩ về cuốn tiểu thuyết tiếp theo viết cái gì, hiện tại trên tay hắn còn có hai cuốn tiểu thuyết « Ác Ý » và « Bí mật của Naoko », đều là tác phẩm của Higashino Keigo, hình như điều này giống như Lâm Trí Bạch đang cố vặt lông cừu?

Lâm Trí Bạch muốn tiến hành lựa chọn. Trước mắt chắc là vẫn nên viết « Bí mật của Naoko ».

Bởi vì « Ác Ý » sẽ khai sáng ra phong cách trả lời tâm lý tội phạm, chắc chắn sẽ tạo thành một sự ảnh hưởng nhất định, tuyệt chiêu kia nhất định là phải để dành lại cho sau này, bất quá vẫn là chờ thị trường tiêu hóa « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » xong đã, đến lúc đó mới có thể đưa ra quyết định chính thức.

Hiện tại đã là giữa tháng tư.

Hôm nay Giang Thành gọi điện thoại tới.

“Ông chủ, doanh số của « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » của chúng ta đã vượt mốc một triệu bản rồi, đây mới chỉ là doanh số của vài ngày mà đã vượt qua tập truyện ngắn của Bất Dạ Hầu, hiện tại Bất Dạ Hầu đã có thể vỗ ngực xưng tên là nhà văn bán chạy nhất rồi, cái này phải có bao nhiêu tiền bản quyền đến tay đây, so với liên tục xuất truyện ngắn trên tạp chí thì tốt hơn rất nhiều!” Niềm vui của Giang Thành tràn ngập trong lời nói.

Lâm Trí Bạch lại không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, đen tối kinh dị biến thái gì đó, quả thật dễ dàng bồi dưỡng fan hâm mộ trung thành, nhưng đề tài này có hạn chế tự nhiên, doanh số chắc chắn không có cách nào so sánh với « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya ».

Sau khi nói chuyện về quyển sách xong.

Giang Thành mở miệng nói: “Hiện tại mùa đầu tiên của « Tôi Là Ca Sĩ » đã kết thúc, cho nên lợi nhuận của chúng ta giảm đi rất nhiều, kế tiếp ông chủ có kế hoạch hay sắp xếp gì không?”

“Đang cân nhắc”

Lâm Trí Bạch nói: “Ngươi bên kia thế nào rồi?”

Giang Thành cười nói: “Gần đây công ty đến tìm ta để hợp tác đặc biệt nhiều, bất quá toàn bộ đều là muốn hợp tác làm Gameshow với Côn Bằng chúng ta…

Dừng một chút.

Giang Thành tựa hồ đoán được cái gì, “Trên tay ông chủ có kế hoạch gameshow mới sao?”

Lâm Trí Bạch “Ừm” một tiếng, “Ta vẫn đang cân nhắc tiếp theo sẽ hợp tác với ai, ngươi có đề xuất gì không?”

Giang Thành trong lòng nói quả nhiên là như thế, bất quá hiện tại hắn cũng không giống như lúc trước mà giật mình nữa, sau đó cười nói: “Gần đây người của Tật Phong Media liên lạc với ta tương đối gấp gáp, chúng ta có thể cân nhắc ưu tiên hợp tác với Tật Phong”

“Tật phong Media sao..”

Lâm Trí Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Ta gửi kế hoạch của Gameshow mới cho ngươi, ngươi xem làm việc với bọn họ đi” Nói xong.

Lâm Trí Bạch trực tiếp gửi kế hoạch « Không Thành Thật Đừng Làm Phiền » vừa viết xong cho Giang Thành.

“Đã nhận được!”

Giang Thành nhanh chóng nói đến một chuyện khác: “Bộ phận truyền hình Thần Thoại bên kia cũng liên hệ với ta, nói là « Bão Lửa » đã hoàn thành phần hậu kỳ, bộ phim này đoán chừng tháng sau có thể phát sóng”

“Ok.”

Lâm Trí Bạch không khỏi mong đợi, « Bão Lửa » sắp tới sẽ phát sóng, đây là bộ phim truyền hình đầu tiên của Côn Bằng, chờ bộ phim này nếu như bùng nổ, các bộ phim truyền hình khác trên tay hắn sẽ có thể cùng các công ty lớn đàm phán hợp tác!

1095 chữ

Chương 259: Nhạc nền Bão Lửa

Sau khi cúp điện thoại. Đến buổi chiều cùng ngày.

Lâm Tri Bạch viết cuốn tiểu thuyết « Bí mật của Naoko » ở chỗ ở, cha hắn Lâm Đông đột nhiên ở trong nhóm gia đình tag hắn vào.

Tiểu Hắc: [ Có chuyện gì vậy cha? 1 Lâm Trí Bạch nhìn thấy, sau cũng tag lại Lâm Đông.

Cha: Bộ phim truyền hình ta đang quay có nói lúc trước, khâu hậu kỳ đã gần như hoàn thành, hiện tại còn thiếu nhạc nền hậu kỳ, ta nói với chị ngươi về chuyện này, dù sao chị ngươi cũng là trưởng bộ phận âm nhạc mà, sau đó chị ngươi liền nói hoặc là để ngươi phụ trách nhạc nền của bộ phim này, đương nhiên điều kiện tiên quyết là chất lượng phải đạt tiêu chuẩn, bằng không nếu không vượt qua được cửa ải công ty, chuyện này ta chỉ có một nửa quyền quyết định.

Phù sa không chảy đến ruộng người ngoài.

Công ty quay phim truyền hình, nhạc nền đương nhiên phải giao cho người của công ty, trong này chắc chắn sẽ được chia lợi nhuận, cho nên cha và chị gái đều hy vọng “Bạch Đế” aka Lâm Trí Bạch này có thể ăn được lợi ích này, dù sao người trong nhà nếu có thể nâng đỡ lẫn nhau thì sẽ hỗ trợ lẫn nhau mà.

Thom!

Lâm Trí Bạch bối rối vài giây, sau đó đột nhiên vỗ mạnh lên đầu, hắn thế mà lại xem nhẹ chuyện này, làm sao có thể quên mất chuyện nhạc nền của « Bão Lửa »?

May mắn bộ phim này là do cha hắn quay.

Cha quay phim, nhạc nền khẳng định sẽ tìm chị gái Lâm Hi, chị gái Lâm Hi tất nhiên sẽ nghĩ đến Lâm Trí Bạch, nếu như không có loại quan hệ gia đình thế này, chẳng phải là Lâm Trí Bạch sẽ không biết đến chuyện này sao, sau đó chẳng phải sẽ giao cho các nhạc sĩ khác của Thần Thoại làm nhạc nền cho« Bão Lửa »?

Tiền ngược lại chỉ là thứ yếu.

Chủ yếu là nhạc nền của bộ phim này nếu giao cho người khác, sự không chắc chắn là quá cao, Lâm Trí Bạch có nhạc nền gốc, đương nhiên phải tự mình làm.

Hắn lúc này đã đồng ý.

Sau đó cha gọi điện thoại tới, Lâm Đông cũng không biết bộ phim « Bão Lửa » này thật ra là bút tích của con trai út của mình, còn giới thiệu đại khái về tình tiết của bộ phim, Lâm Trí Bạch chỉ có thể làm bộ nghiêm túc lắng nghe.

“Có thể làm không?”

Lâm Đông kể xong hiếu kỳ hỏi.

Lâm Trí Bạch nói: “Con sẽ làm ra nhiều phiên bản, sau khi làm xong sẽ gửi cho cha nghe thử xem phiên bản nào thích hợp nhất.

Tất nhiên là thích hợp.

Lâm Trí Bạch có thể trực tiếp đỉnh chế nhạc nền nguyên bản với hệ thống, nhưng Phi Hồng này cũng không đủ tinh tế, phim truyền hình vốn đã cho Lâm Trí Bạch, vì sao không dứt khoát tặng thêm nhạc nền, còn phải để hắn tốn điểm danh tiếng để đỉnh chế nhạc nền.

Cũng may nhạc nền không quá phức tạp, nhạc nền của bộ phim này chủ yếu là phần âm nhạc tương đối xuất sắc mà thôi, ngoài ra còn có hai bài hát rất hot, một bài là bài chủ đề « Không Thể Che Giấu », người hát là Na Anh (Dịch giả), Lâm Trí Bạch phải tìm một nữ ca sĩ hát.

Một bài hát khác là « Nghe » trong đó có câu “Lắng Nghe Nỗi Đau Trong Hơi Thở Của Em”! Rất nổi tiếng ở Tiktok (Douyin).

(Dịch giả: Ôi Na Anh của bé, bài Nghe của Trương Kiệt hát, thật ra bài Nghe này vô tình trở thành nhạc Remix thôi, chứ bài Nghe là của phim Dương Dung đóng, phim Chế Tạo Mỹ Nhân, phim ngôn lù lấy đi nước mắt của muội á)

Bài hát này thật ra tần suất xuất hiện trong phim rất ít, nhưng đến cuối cùng lại xuất hiện một cách rất đặc biệt, cuối cùng đã trở thành bài hát độc quyền của Cao Khải Cường trong miệng cư dân mạng.

Lâm Trí Bạch dự định để Lâm Thủ Chuyết hát bài này.

Cứ như vậy, mấy ngày sau, Lâm Trí Bạch gặp mặt cha ở công ty, sau đó đem những bài hát mà hắn làm cho bộ phim « Bão Lửa » cho cha hắn nghe thử.

Lâm Đông không nói gì, gắn tai nghe vào nghe thử.

Bài thứ nhất.Bài thứ hai.

Bài thứ ba.

Sau khi nghe xong tất cả nhạc nền, Lâm Đông nhìn về phía con trai, rốt cuộc lộ ra nụ cười hài lòng:

“Làm tốt lắm, ơ mây zing, gút chóp con!”

Lâm Tri Bạch lộ ra nụ cười, chuyện này đã giải quyết xong, kế tiếp có thể chờ mong « Bão Lửa» được phát sóng.

Tới gần cuối tháng.

Thần Thoại Entertainment tung ra những quảng sơ bộ về bộ phim truyền hình « Bão Lửa ».

Thần Thoại Entertainment hàng năm tự viết kịch bản và tham gia đầu tư hoặc sản xuất phim truyền hình quá nhiều, ngành công nghiệp căn bản quá không chú ý đến, nếu như có những tác phẩm được đầu tư đặc biệt lớn hoặc các nhân vật tham gia có đủ tên tuổi, mới có thể khiến mọi người chú ý, mà bộ phim « Bão Lửa » này lại không được như vậy, dàn diễn viên không tệ nhưng cũng không tính là đỉnh cao, đầu tư cũng rất cao nhưng vẫn không hơn trăm triệu.

Cho nên.

Khi bộ phim mới bắt đầu được quảng cáo, ngoại trừ ánh mắt chú ý của fan hâm mộ của các diễn viên, ngành công nghiệp thảo luận không nhiều.

Cho đến khi…

Có người ở trong giới tìm được thông tin về bộ phim này, thấy được năm chữ “VÀNG” ở phần giới thiệu là “Quỹ đầu tư Côn Bằng”.”

Quỹ đầu tư Côn Bằng?

Gần đây mọi người trong các chủ đề nóng liên quan đến các chương trình Gameshow, thường xuyên nhìn thấy tên của công ty này, đã quá quen thuộc.

Lúc này.

Ai đó đã gửi ảnh chụp màn hình cho các nhóm chat lớn trong ngành.

1122 chữ

Chương 260: Nổi lên nào bão lửa!

“Quỹ đầu tư Côn Bằng lại hợp tác với Thần Thoại! Nhưng lần hợp tác này không phải là Gameshow, mà là phim truyền hình!”

Cạch!

Vào buổi chiều.

Người trong ngành bắt đầu trở nên sôi động!

“Quỹ đầu tư Côn Bằng không phải làm chương trình tạp kỹ nữa hay sao, sao còn sản xuất phim truyền hình? Công việc kinh doanh của họ cũng quá lộn xộn, phải không?”

“Côn Bằng là bên phía sản xuất?”

“Vậy kịch bản cũng quỹ đầu tư Côn Bằng cung cấp?”

“Chính là kịch bản của quỹ đầu tư Côn Bằng cung cấp, ngươi nhìn xem chỗ biên kịch viết tên Bất Dạ Hầu kia kìa!”

“Bất Dạ Hầu là ai?”

“Bất Dạ Hầu là nhà văn ký hợp đồng với Côn Bằng!”

“Lúc trước ta cứ nghĩ Bất Dạ Hầu ký hợp đồng với Côn Bằng là để quảng cáo cho quyển sách mới của hắn mà thôi”

“Quyển sách mới kia chính là « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » đó, gần đây ta đang đọc quyển sách này, tác giả quả thật là Bất Dạ Hầu (đêm khó ngủ), nhà văn này rất lợi hại, không nghĩ tới người này còn có thể viết kịch bản phim “Móa nó! Sao đã tài còn hay ho!”

“Đây rốt cuộc là công ty quỷ quái gì vậy trời!”

“Vốn ta cũng cho rằng quỹ đầu tư Côn Bằng chỉ làm Gameshow, sau đó bọn họ ký hợp đồng với tên Sở Từ kia, chứng tỏ bọn họ đối với phương diện âm nhạc cũng có liên quan, sau đó bọn họ lại ký hợp đồng với nhà văn Bất Dạ Hầu, ta liền cảm thấy khó hiểu, nghĩ thầm công ty này vừa làm Gameshow vừa làm về âm nhạc, lại còn muốn nhúng tay vào cả giới tiểu thuyết, hiện tại thì hay rồi, bọn họ ngay cả phim truyền hình cũng làm!”

“Côn Bằng này cái gì cũng làm sao!”

“Đây là lần đầu tiên ta gặp công ty đầu tư như thế này, tự mình làm ra đủ loại nội dung, sau đó tìm ba gã khổng lồ để hợp tác, nhưng tham vọng này có phải quá lớn hay không, bọn họ không sợ hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều sao, dù sao ngoại trừ Gameshow ra, những thứ khác cũng không thấy bọn họ làm ra thành tích gì”

“Đúng vậy.

“Nếu đã có thành tích nhất định trong lĩnh vực Gameshow thì tại sao không tiếp tục tập trung vào làm Gameshow đi, sao lại tham lam đến mức cái gì cũng làm?”

“Không thể nào hiểu được.

“Nhìn biểu hiện của bộ phim này đi, nếu Thần Thoại đã đồng ý quay, chứng tỏ là điểm đáng để mong chờ”

“Công ty này đúng là quá kỳ lạ.

Ấn tượng của mọi người đối với công ty quỹ đầu tư Côn Bằng là “Làm Gameshow”, hiện tại ấn tượng này đã dần dần bị phai mờ.

Trong lúc ngành công nghiệp đang dành sự chú ý đến bộ phim truyền hình mới của Thần Thoại.

Giới tiểu thuyết.

Cũng có người đang chú ý đến bộ phim này.

Bởi vì biên kịch của bộ phim này rõ ràng là gần đây nhờ vào quyển sách « Điều kỳ diệu của tạp hóa Namiya » để thuận lợi chuyển mình, lọt vào hàng ngũ nhà văn bán chạy nhất – nhà văn Bất Dạ Hầu!

Dang tiếng đang lan rộng khắp nơi.

Đột nhiên phát hiện ra rằng nhà văn bán chạy nhất này lại còn viết một kịch bản phim, mà bộ phim truyền hình này đã được quay xong và đang chuẩn bị phát sóng, độc giả cùng các nhà văn trong giới tiểu thuyết tất nhiên cảm thấy ngạc nhiên!

Giới độc giả.

“Lúc trước ta còn nói rằng nhà văn mới Bất Dạ Hầu này vừa ra mắt đã có năng suất rất cao, nhưng lại không thể ngờ được năng suất của hắn cao đến mức còn đi viết cả kịch bản phim truyền hình!”

Bình Luận (0)
Comment