Kiếm Chủng

Chương 17

Gió lớn từng trận, ánh mặt trời chiếu xuống, trong mắt Kim Tượng Đế lộ ra vẻ khắc nghiệt và tĩnh mịch. Hắn không biết vì sao lại nói ra câu đó, là xúc động nhất thời của hắn chăng. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiếu từ trên không xuống, đạo nhân áo trắng đã biến mất ở nơi đó.

Mặt trời dần chếch đi, trong mắt Kim Tượng Đế không còn có hào quang chói mắt nữa mà là trời xanh mây trắng, ngẫu nhiên có chim bay ngang qua bầu trời mà hắn thấy. Chỉ là những thứ này trong mắt Kim Tượng Đế đều có vẻ xa lạ tựa như thế giới đã bị chia ra làm hai.

Một đàn chim sẻ không biết từ đâu bay tới làm kinh động sự yên tĩnh trước cửa Ma Thiên Động. Chúng nhìn một nử tử áo hồng nằm trên mắt đất màu xám trước cửa động, nhìn phượng hà quan nằm lăn lóc ở một bên, chúng cảm thấy kỳ quái bởi vì sao nữ tử này lại nằm ngủ trên mặt đất giống như một đóa hoa hồng kiều diễm. Còn trên cổ nữ tử có một con kim xà đang quấn quanh, Kim Xà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tựa như một bức tượng.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, nhiệt độ trong thiên địa cũng giảm dần, thân thể Thanh Y đã trở nên lạnh buốt nhưng Kim Tượng Đế vẫn bám chặt lấy cổ nàng, tựa như làm vậy có thể khiến nhiệt độ trên cơ thể nàng không giảm xuống nữa.

Một vầng trăng tròn từ phía đông bay lên, trăng như ngọc, tròn như mâm.

Ánh trăng rơi trên người Thanh Y, chiếu vào những ngón tay nàng trên đất đen và lá khô khiến chúng càng thêm phần trắng nõn.

Có một người mặc cẩm bào, đạp ánh trăng tới, gã tựa như hòa làm một thể với ánh trăng.

Gã lặng lẽ xuất hiện trước mặt Kim Tượng Đế, lẳng lặng nhìn hắn rồi nhìn Thanh Y sau đó nhìn mọi thứ trong động phủ. Nếu như nói đạo nhân áo trắng khi trước là ánh nắng lạnh lùng không có một chút cảm tình nào thì… người trước mặt là ánh trăng thần bí, có vẻ ôn hòa, giơ tay là có thể chạm tới nhưng thực ra là cực kỳ xa xôi.

Gã không hỏi Kim Tượng Đế câu nào… chỉ lăng không phát chỉ, một tiếng động vang lên, đánh vỡ cái sự lạnh lùng bình tĩnh của một phương thiên địa này. Ánh trăng, núi rừng, Ma Thiên Động dường như đang dao động, trở nên mơ hồ, Thanh Y nằm trên mặt đất cũng vậy, giống như bóng trăng trên mặt nước, lặng lẽ tan biến.

Khi vùng không gian này ổn định lại thì chỉ thấy kiếm khí tung hoang khắp Ma Thiên Động, bất luận đại yêu hay tiểu yêu dưới kiếm quang đều bị xoắn nát, không ai có thể thoát được. Từ lúc đao nhân áo trắng từ trên trời rơi xuống, một kiếm đâm ngã Thanh Y và Kim Tượng Đế cho tới lúc nhập động rồi rời đi chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn.

Người cẩm bào đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, Kim Tượng Đế cũng ngẩng lên nhìn thương khung nhưng ngay khi hắn ngẩng lên thì một đạo nhân áo trắng lại từ trên không đâm một kiếm xuống, kiếm hòa lẫn với ánh trăng cơ hồ không thể phân rõ được.

Kiếm cùng với một bộ áo trắng lặng lẽ hạ xuống tựa như ảo ảnh.

Người cẩm bào trước mặt Kim Tượng Đế dường như không kịp phản ứng, trong giây phút gã ngẩng đầu lên thì trong mắt đã có bóng kiếm quang.

Kiếm quang đâm tới, người mặc cẩm bào bỗng giống như ảo ảnh trong nước, đột nhiên tan biến. Một cơn sóng từ ánh trăng tuôn ra, một tiếng kiếm ngân cũng theo cơn sóng vang lên khắp nơi, ánh trăng khiến vạn vật run rẩy, cây cối núi đá lặng lẽ đổ vỡ.

Một kiếm tung bay theo sau nó chính là đạo nhân áo bào trắng buổi trưa, tới tận lúc này vẫn chưa hề rời đi.

Sau khi một kiếm của y đâm vào không khí thì lại vọt lên Cửu Thiên rồi lại đâm xuống lần nữa, mục tiêu lần này là đỉnh Ma Thiên Lĩnh, ở lúc đó chẳng biết tự bao giờ đã có một người trẻ tuổi mặc cẩm bào. Gã đứng trên đỉnh núi của Ma Thiên Lĩnh, bộ cẩm bào bay dưới ánh trăng, trong ngọn gió. Gã đã trông thấy một kiếm lăng không phóng tới nhưng biểu lộ không có chút biến hóa nào.

Áo trắng tựa ảo ảnh, một kiếm đâm tới, trong ánh trăng, những nơi kiếm quang đi qua tựa như có hàng vạn tiếng kêu nhỏ bé tạo thành tiếng kiếm ngân vang.

Xuyên thấu mặt trăng, đâm nát hư không.

Người trẻ tuổi đứng lặng trên đỉnh Ma Thiên Lĩnh tựa như cát bụi, biến mất trước kiếm, trên đỉnh núi có bóng người lóe lên, trên đỉnh một cây tùng mọc trên vách đá có thêm một người đang đứng. Thân như tuyết hồng, đứng trên đầu cành, phiêu phù trong gió

Đạo nhân áo trắng đâm trượt lập tức đạp trong hư không tràn ngập ánh trăng tựa như đạp trên đất bằng, chỉ vài bước đã lại lên tới Cửu Thiên rồi lại đâm một kiếm nữa từ trên xuống. Chỉ là một chiêu kiếm này lại khác với những chiêu kiếm lúc trước, ngay khi đâm xuống kiếm tựa như vì quá nhanh cho nên đã bị không gian xé nát, một kiếm hóa hai, hai kiếm hóa bốn, bốn kiếm hóa tám, tám kiếm lại biến thành vô số thanh kiếm, một tiếng nổ vang rền trong hư không, từ dưới nhìn lên tựa như đang có một cơn mưa kiếm rơi xuống, bao phủ toàn bộ đỉnh núi, trong nháy mắt ngọn núi kia cũng đã có cả trăm lỗ ngàn vết.

Nhưng người trẻ tuổi mặc cẩm y đứng trên cành thông đã biến mất.

Đạo nhân áo trắng cũng không biểu lộ gì, ánh mắt giống như kiếm, lạnh như băng.

Nhưng lần này không đợi y bay lên Cửu Thiên thì trong hư không đã vang lên một thanh âm ôn hòa nhưng mờ ảo: “Di sơn chuyển nhạc”

Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, một ngọn núi khổng lồ từ trên Cửu Thiên rơi xuống giống như trời sập vậy. Cương phong tứ tán, thế nhưng ngọn núi trung tâm lại không có một ngọn gió nào cũng không có một chút thanh âm nào tựa như đang nằm trong trạng thái chân không. Núi còn chưa rơi xuống thì đại thụ trong núi đã đổ rạp, dã thú bỏ chạy thục mạng.

Đạo nhân áo trắng nhìn cự sơn đang đập xuống đầu, trong mắt không có một chút sợ hãi nào, thậm chí còn không có cả một tia cảm tình. Y vẫn bay lên trời, nhằm thẳng ngọn núi đang rơi xuống, cả người giống như bị bao phủ trong một tầng kiếm quang, một kiếm đâm thẳng lên.

Từ đầu tới cuối chỉ thấy một người áo trắng đang bay lên trời, bay về phía một ngọn núi lớn đang rơi xuống.

Kim Tương Đế nhìn ngọn nùi này áp xuống đầu, chỉ nhìn mà thôi, từ lúc độ ấm trên người Thanh Y trở nên lạnh như mặt đất thì hắn đã tiến vào trạng thái trống rỗng này, những thứ trong mắt giống như dấu vết của một người đi trong sa mạc, chỉ trong chốc lát đã bị gió vùi lấp.

Nhìn từ chỗ của Kim Tượng Đế cũng chỉ có thể chứng kiếm một cái áo trắng phảng phất như bị gió thổi về một vùng đen kịt trên chin tầng trời.

Tiếng kiếm ngân vang trong thiên địa, thật lâu không dứt. Đạo nhân áo trắng không có ý thối lui, muốn dùng kiếm chém nát ngọn núi này.

Từng viên cự thạch rơi xuống, trong mắt Kim Tượng Đế có một tảng đá càng lúc càng lớn nhưng hắn vẫn quấn tren cổ Thanh Y, không tránh không né, im lặng giống như nhiều năm trước kia hắn cuộn mình lại trên một tảng đá thổ nạp linh khí của trăng sao.

Cự thạch rơi làm bùn đất văng khắp nơi, đá vụn bay tán loạn, đại thụ che trời gãy gập, Ma Thiên Động sụp đổ.

Một cơn gió mạnh thổi những viên cự thạch bay khỏi ngọn núi tới vài dặm rồi hóa thành một nữ tử áo đỏ mặc Phượng hoàng bào.

“Cô không chết” Thanh âm của Kim Tượng lộ ra vẻ kinh hỉ.

“Cô cái gì mà cô, gọi là cô nãi nãi”

“Cô nãi nãi…”

Thiếu nữ áo đỏ nhíu lông mày lại, mắt phượng trợn trừng, Kim Tượng Đế vội hô: “Thanh Y cô nãi nãi”

Thiếu nữ lúc này mới cười rộ lên nói: “Vì ngươi nghe lời như vậy nên ta tha cho ngươi, lần sau còn dám gọi loạn thì ta sẽ ăn ngươi”

Kim Tượng Đế còn chưa kịp trả lời thì phát hiện vết máu trên miệng thiếu nữ lại chảy ra, thân thể cứng ngắc, một chút ấm áp ôn nhuận cũng biến mất. Toàn thân hắn cứng ngắc, kinh hãi hoảng hốt không biết là vì sợ hay là vì cái gì. Trong lòng cứ liên tưởng tới cặp môi mảnh như cánh hoa của nàng thầm nghĩ: “Nàng đang cảnh cáo ta, nhất định như vậy”.

Kim Tượng Đế còn chưa bình phục tâm tình để hỏi tại sao Thanh Y chưa chết thì nàng đã biến mất trong một ngọn gió rồi xuất hiện cách đó vài dặm. Từ xa chỉ thấy bầu trời trên ngọn núi nổ tung, một ánh sáng màu trắng đột nhiên bay ra. Nhưng khi bạch quang mới xuất hiện thì ngọn núi lớn kia tựa như mọc từ dưới đất lên, nhằm về phía đạo nhân áo trắng bay tới, dù vậy đạo nhân áo trắng vẫn không tránh không né.

Đâm ra một kiếm, kiếm quang chói mắt, cả người đạo nhân áo trắng bao phủ một lớp kiếm cương.

Lại có thêm một ngọn núi bay lên rồi lại từ trên Cửu Thiên đè xuống.

Hai núi chồng nhau, đạo nhân áo trắng ở dưới chân núi, kiếm trong tay y bùng lên thành một cái võng, sáng lòa.

Thêm một ngọn núi nữa đập xuống hai ngọn núi kia

Người trẻ tuổi mặc cẩm bào xuất hiện trên đỉnh núi, giậm chân, ba ngọn núi nhanh chóng hạ thấp rồi rơi xuống khiến bụi đất bay đầy trời.

Đột nhiên Thanh Y kinh hỉ nói: “Hắn là Sư Đà Lĩnh Sư Đà Vương, chắc chắn đây là Di Sơn Chuyển Nhạc đại pháp”

Trong đám bụi bậm một đạo thân ảnh bắn lên trời rồi bay về phía xa.

“Sư đà vương, Sư Đà Vương,…” Thanh Y lớn tiếng gọi nhưng thân ảnh kia đã sớm biến mất trong ánh trăng.

Khi mọi sự kết thúc dưới ánh trăng chỉ còn núi cao sừng sững.

Kim Tượng Đế duỗi đầu ra nhìn Sư Đà Vương đang dần biến mất thầm nghĩ Sư Đà Vương quả nhiên lợi hại. Nhưng một cảm giác thất lạc xuất hiện trong đầu hắn, Kim Tượng Đế thấy gã giống như là ánh trăng trên mây, cao cao tại thượng còn mình chỉ là một con rắn nhỏ chỉ biết ngẩng đầu thổ nạp linh khí của trăng sao, bất luận mình có cố thế nào, leo lên ngọn cây hay đỉnh núi thì gã cũng sẽ không cúi xuống liếc nhìn mình.

Đột nhiên hắn cảm thấy lúc trước gã đứng trước sơn động có lẽ chẳng buồn để ý tới mình.

Đột nhiên trong cự sơn có một đạo ánh sáng trắng lao ra bay thẳng lên bầu trời đầy sao, thổi bay một đám mây. Ngay khi bạch quang lao ra khỏi đỉnh núi thì ngọn núi đá lớn lặng lẽ vỡ vụn, đạo nhân áo trắng lao thẳng tới Cửu Thiên.

Đúng lúc này một tiếng kiếm ngâm mạnh mẽ vang vọng khắp trong thiên địa. Còn đạo nhân áo trắng trong tiếng ngâm của kiếm đã đạp không lao về phía Sư Đà Vương biến mất, trên người y bao phủ một tầng kiếm cương, cực kì bắt mắt dưới ánh trăng, y sải bước tựa như xé nát hư không trong chớp mắt đã biến mất.

Thanh Y mặc một bộ phượng hoàng bào màu đỏ thẩm đứng trên đỉnh núi dưới ánh trăng, trên tay nâng một con Tiểu Kim Xà, nhìn lên trời cao, nhìn về hướng hai người biến mất, vẻ mặt mơ ước.

“Hắn là ai?” Kim Tượng Đế đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

Thanh Y định thần lại vừa nhìn Kim Tượng Đế vừa cười nói: “Tại sao khi nãy hắn rời đi lại không cất tiếng hỏi lần nữa?”

“Ta sợ hắn nghe được sẽ quay đầu lại giết chúng ta” Kim Tượng Đế nói.

“Thế tại sao lúc trước lại không sợ”

“Bởi vì ta nghĩ tới việc cô đã bị hắn giết?”

“Vậy thì có liên quan gì tới việc hỏi tên đâu?”

Kim Tương Đế tựa như suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cũng không rõ, ta muốn biết tên hắn là gì để về sau nếu ta biến hóa, có được pháp lực cao cường sẽ đi tìm hắn báo thù cho cô”

Thanh Y trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên giãn mặt mỉm cười nói: “Không tệ, không tệ, tiểu gia hỏa coi như cũng có lương tâm, không uổng công ta cản hộ ngươi một kiếm kia” Dứt lời liền nâng Kim Xà lên cao, ánh mặt trăng rơi vào người Kim Xà làm chiết xạ ra một chút kim quang. Tay ngọc của nàng chỉ lên mặt trăng không ngừng vẫy động rồi nói: “Ngươi thấy chưa?”

“Thấy gì?”

“Ánh trăng đó, lời của ngươi đã bị ta dùng pháp lực khác vào ánh trăng rồi” Thanh Y ngẩng đầu cười nói dịu dàng.

Trong lòng Kim Tượng Đế không tin, thầm nghĩ làm sao có thể khắc vào mặt trăng được thế nhưng hắn cũng không phản bác.

Thanh Y dứt lời lại nhìn vầng trăng sáng trên chin tầng trời, Kim Tượng Đế thì nhìn nàng, chỉ cảm thấy lúc này là lúc nàng an tĩnh nhất, lông mày như nửa vầng trăng, mắt như vầng trăng tròn, môi như hai vầng trăng hồng, sắc mặt như ánh trăng, lỗ tai là vầng trăng trong suốt, toàn thân nàng tựa như nhuộm trong ánh trăng.

“Ai da, thiếu chút nữa quên mất, trong Ma Thiên Động còn có rất nhiều pháp bảo nữa! Chúng ta đi tìm thôi, hắc hắc…” Thanh Y trở lại từ trạng thái tĩnh lặng khi nãy, lời nói và ánh mắt đều lộ ra sự hưng phấn.

Bình Luận (0)
Comment