Kiếm Chủng

Chương 19

Tên gốc hán việt: Linh thai thanh tĩnh mạc nhiễm hận

Thanh Y thậm chí còn không dám cử động, giống như con thỏ bị độc xà theo dõi.

Nhưng vị đạo sĩ kia lại tựa như chưa hề phát giác, chỉ thấy y nói: “Ta không thu đồ, trong môn phái của ta chỉ có một sư phụ” Kim Tượng Đế nghe thấy vậy trong lòng thất vọng, nhất thời không biết nói gì chợt nghe đạo nhân nói tiếp “Ta không thu đồ nhưng có thể thay sư phụ nhận đô đệ, ngươi gọi ta là sư huynh là được, lễ bái sư thì chờ khi ta mang ngươi về sơn môn sẽ thực hiện”

Kim Tượng Đế kinh hỉ, vội vàng nói: “Vâng sư huynh” Dứt lời liền quay đầu liếc nhìn Thanh Y, cũng không hề chú ý tới việc Thanh Y cứ nhìn ra phía xa mà chỉ cao hứng nói: “Sư huynh, đây là tỷ tỷ của ta tên là Thanh Y, đã biến hóa, nhất tâm hướng đạo, ngươi có thể nhận nàng được không”

“Ha ha” Đạo nhân ngẩng đầu nhìn Thanh Y, nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Y, sắc mặt lập tức biến đổi, chính lúc này từ đôi mắt của nàng, y nhìn thấy một tia sáng màu trắng. Đạo nhân không quay đầu lại mà hất ống tay áo lên, trong chốc lát Thanh Y tựa như một cái lá khô bay lên biến mất trong gió.

Thanh Y thân bất do kỷ, trong tai chỉ thấy một tiếng thét rồi giống như đặt mình trong mưa to gió lớn đến khi thân hình nàng ổn định lại thì đã ở trên một đỉnh núi. Trong lòng lo lắng vội nhìn về phía sơn cốc, chỉ thấy trong sơn cốc cuồng phong gào thét, trên trời mây đen phủ kín, mưa to như trút nước điên cuồng rơi xuống, sét đánh liên hồi. Trong lúc mơ hồ thì nghe thấy trong sơn cốc có một thanh âm hùng tráng vang lên: “Phong, lôi”

Thanh âm vừa vang lên gió càng lúc càng lớn thậm chí Thanh Y cũng hơi đứng không vũng, chỉ thấy trong sơn cốc, đại thụ đổ rạp rồi bị gió cuốn vòng vòng trên không. Từng tia sét hạ xuống liên tục dánh vào trong sơn cốc.

Trong tiếng sấm gió ầm ĩ không ngớt lại có một tiếng kiếm ngân cực kì chói tai. Trong cốc kiếm quang lập lòe, sát khí xông tiêu.

Thanh Y rất lo lắng bởi Kim Tượng Đế vẫn còn ở trong sơn cốc, dưới sự bao phủ kiếm quang.

Chừng một phút đồng hồ sau, trong sơn cốc đột nhiên bắn vọt lên một đạo kiếm quang phá nát mây đen trên bầu trời, mưa gió cũng theo đó tán đi, sấm sét cũng không xuất hiện nữa. Trong lòng Thanh Y cả kinh thầm nghĩ: “Hắn còn sống, chẳng lẽ sư huynh mà tiểu gia hỏa mới bái lại chết rồi”

Hoa Thanh Dương mặc áo trắng đứng trên đám mây nhìn bốn phía, ánh mắt lạnh như băng liếc qua Thanh Y khiến nàng cảm thấy toàn thân băng giá, tim gần như ngừng đập. Bất quá Hoa Thanh Dương giống như nhìn cây cỏ vậy chỉ lướt mắt qua rồi sải bước phá vỡ hư không, biến mất không còn tăm hơi.

Tới lúc này Thanh Y mới hồi thần lại, vội vàng độn nhâp vào trong sơn cốc, tìm kiếm Kim Tượng Đế khắp nơi, vừa tìm vừa gọi lớn: “Tiểu gia hỏa, chết chưa vậy, tiểu gia hỏa, nhanh ra đi, núp chỗ nào thì mau ra đây, gã Hoa Thanh Dương kia đã đi rồi…”

Thanh Y lật từng gốc cây cổ thụ ngã rạp ra, vừa lật vừa gọi, hết cổ thụ thì nàng tìm cự thạch, chui dưới tảng đá, nhìn vào khe đá, trong lòng nàng thì Kim Tương Đế rất thích trốn trong khe đá.

Nhưng tìm mấy lần trong sơn cốc nhưng cũng không thấy Kim Tượng Đế, may mắn là nàng cũng không thấy thi thể của hắn cũng không thấy thi thể của đạo nhân kia. Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi độn về phía mà Hoa Thanh Dương truy đuổi.

Kim Tượng Đế đầu óc choáng váng, không phân biệt nổi phương hướng nữa, hắn cảm thấy mình bị cuốn theo mũi kiếm của Hoa Thanh Dương. Trong tai tràn đầy tiếng kiếm ngân, tiếng mưa gió và sấm sét. Khi hết thảy trở nên nhạt nhòa thì trước mắt hắn đã là một vùng thiên địa khác rồi.

Một đạo nhân trung niên đứng trước trước một thần miếu bỏ hoang, trước mặt đạo nhân có một con Kim Xà đang ngẩng đầu cẩn thận quan sát y.

“Ngươi là sư huynh của ta à?” Kim Tượng Đế nghi hoặc hỏi.

Đạo nhân khẽ gật dầu, dưới cổ của hắn có một vết kiếm từ đó có máu tươi chảy ra.

“Sao tại sao lại như vậy được. Sư huynh, tại sao ngươi lại biến thành như vậy” Kim Tượng Đế giật mình hỏi.

“Ha ha, đạo hạnh không đủ không thể nào sử dụng được pháp lực vượt quá sức chịu dựng của cơ thể nên phải tiêu hao Chân Linh” Đạo nhân suy yếu nói nhưng dù vậy y vẫn đang mỉm cười.

Kim Tượng Đế không biết Chân Linh là gì, muốn hỏi lắm nhưng lại sợ đạo nhân giải thích nhiều quá khiến y bị hao tổn khí lực cho nên hắn chọn vấn đề mình lo lắng nhất hỏi: “Vậy có thể chết không?”

Trừ phi cứ tiếp tục tiêu hao như vậy bằng không thì tĩnh dưỡng vài năm là có thể khôi phục” Đạo nhân vừa cười vừa nói.

Kim Tượng Đế lúc này mới hơi yên lòng, sau đó hắn liền phát hiện ra Thanh Y không ở bên cạnh. Vội nhìn bốn phía chỉ nhìn thấy một thần miếu rách nát, bốn phía thủng lỗ chỗ, nóc chỉ còn lại một nửa. Mạng nhện ở khắp nơi, góc tường cỏ dại mọc dài, trên mặt đất rơi đầy gạch ngói vụn.

“Cô nãi nãi…Thanh Y cô nãi nãi…Thanh Y”

Kim Tượng Đế lớn tiếng gọi, thân hình như kim tuyến trườn trên mặt đất, chỉ chớp mắt đã dạo một vòng quanh thần miếu rồi lại nhảy lên nóc thần miếu nhìn ra xung quanh, chỉ thấy núi đồi trập trùng, phập phồng như sóng xanh, xa xa không một bóng người. Quan sát hết thảy hắn mới ý thực được việc mình và Thanh Y đã phải ly tán rồi.

“Nơi này cách sơn cốc kia ít nhất trăm dặm” Đạo nhân nói với Kim Tượng Đế “Lúc ấy ta không thể cứu nàng, chỉ đành dùng gió thổi nàng ra khỏi vòng chiến, nàng là người có phong độn thuật nhất định không có chuyện gì đâu”

Kim Tượng bớt lo một chút tuy nhiên trong lòng hắn vẫn không thích ứng được với việc bị tách khỏi Thanh Y rồi nhớ tới Thanh Ti chú trên người mình chắc hẳn nàng sẽ sớm tìm được mình thôi, nghĩ tới đây hắn bắt đầu cảm thấy yên lòng, chỉ hy vọng Thanh Y đuổi nhanh một chút sau đó cùng bái nhập sư môn vời mình.

Đương nhiên là hắn muốn cùng bái nhập sư môn với Thanh Y bởi chỉ có hắn mới hiểu rõ Thanh Y muốn nhập Đạo Môn tu luyện pháp quyết chính tông nhiều như thế nào.

“Sư huynh, môn phái chúng ta tên là gì?” Sau khi ổn định tinh thần Kim Tượng Đế hỏi.

Đạo nhân nhắm mắt ngồi xuống đáp: “Linh Đài”

Kim Tượng Đế không nghe rõ nhưng nhìn đạo nhân nhắm mắt ngồi xuống thì không dám quấy rầy nữa. Cuộn mình lại nghĩ thầm Linh Đài là môn phái như thế nào, sư phụ là một vị thần tiên ra sao, không biết có bao nhiêu vị sư huynh nữa.

“Nhất định không thể kém hơn Huyền Thiên Môn được…” Kim Tượng Đế nghĩ “Tối thiểu cũng không thể giống người Huyền Thiên Môn, bá đạo vô tình, sát sinh lung tung, đợi đến khi Thanh Y cũng tới rồi cùng tu hành pháp thuật”

Không lâu sau đạo nhân đang ngồi đột nhiên mở mắt, tóm Kim Xà trên mặt đất lên rồi dậm chân chìm vào trong nền đất. Ngay khi y chìm vào mặt đất thì trên một đỉnh núi cách đó vài dặm có một đạo bạch quang xé không lao tới, nơi nào bạch quang chướng mắt đi qua là mây bị thổi tứ tán.

Kiếm ngân vang thinh không.

Miếu sơn thần vô thanh vô tức bị chém thành hai nửa, tượng thần bị vỡ nát còn trên mặt đất đạo nhân vừa biến mất đã có thêm một vết kiếm thật sâu.

Ngoài miếu sơn thần đạo nhân biến mất nhanh như cắt.

Trên đỉnh núi xanh Hoa Thanh Dương tung mình lên Cửu Thiên, một bước là vài dặm, chỉ vài bước đã tới trên đầu đạo nhân rồi đâm một kiếm xuống.

Kiếm mới xuất, tiếng kiếm ngân đã vang vọng khắp nơi.

Như chim ưng vồ thỏ, lăng không lao xuống. Như thiên ngoại phi tiên, tuyệt thế vô song.

Đạo nhân tay trái cầm Kim Xà độn trên mặt đất nhưng không nhanh bằng phi kiếm của Hoa Thanh Dương. Khi kiếm sắp đâm tới lưng đạo nhân thì đột nhiên y quay người, tay phải khẽ động tạo thành từ vòng tròn giống như sóng vậy.

“Linh Đài nhất niệm, nhất phương thiên địa”

Khi thanh âm của y vang lên thì thanh kiếm tựa như vô kiên bất tồi, có thể đâm thủng mọi thứ trong thiên địa bắt đầu chuyển động theo tay y… giống như một chiếc là rơi vào trong vòng xoáy bắt đầu xoay tròn. Chỉ nghe thấy bốn phía khong ngừng có tiếng cỏ cây gãy gục, cây cối đứt gãy, núi đá nghiền nát.

Kiếm đang chuyển động theo tay đạo nhân bỗng phát ra một luồng kiếm quang giống như một đóa kiếm liên.

Cũng lúc này thân thể đạo nhân nhanh chóng biến nhỏ dần cuối cùng biến thành một hạt bụi rồi biến mất, tựa như một con chim bay trong chớp mắt đã tới tận nơi mà ánh mắt không thể nhìn thấy rõ, khẽ chớp đã biến mất.

Ngay khi Đạo Nhân hóa thành một chấm đen biến mất kiếm quang đại thịnh lập tức thoát khỏi vòng xoáy đâm vào điểm đen kia. Kiếm tựa như đâm vào một tầng không gian khác, hoặc giống như đâm vào trong nước vậy, chỉ trong sát na, kiếm và người tất thảy đều đã biến mất không thấy đâu nữa, trên đất chỉ còn bụi cát tung bay, trong không gian chỉ còn linh khí lưu động.

Ngoài mười dặm Hoa Thanh Dương mặc một bộ đồ trắng đứng lặng trên một cây đại thụ che trời.

Còn ngoài trăm dặm Kim Tượng Đế đang nhìn sư huynh của mình, y không còn hình dạng trung niên nữa mà là một lão nhân, làn da nhăn nheo, tóc xám trắng, thân thể hơi còng xuống. Ống tay phải đã biến mất còn trên bàn tay thì có những vết kiếm, máu còn chưa khô lại.

Giờ phút này Kim Tượng Đế sinh ra thù hận mãnh liệt với Hoa Thanh Dương.

“Hắn vì sao cứ bám sát, vì sao phải đuổi giết” Kim Tượng Đế không hiểu nhưng nhìn bộ dạng của sư huynh phẫn nộ nói.

“Ha ha, có một số người vì truy cầu đạo trong lòng mình nên cứ không ngừng làm một số việc không có lý do” Đạo nhân ho khan một tiếng nói “Loại người này không thèm để ý sinh mạng người khác, chỉ có kiên định với đạo của mình, chính là người không đáng tồn tại nhất. Chỉ có tôn trọng mạng sống của người khác, bao dung người khác thì mới có thể dung nhập với trời, mới có thể tồn tại với trời”

Kim Tượng Đế cái hiểu cái không chỉ biết sư huynh nói kiểu người như Hoa Thanh Dương là không đáng tồn tại trong thế gian.

“Đối với loại người này thì không thể có hận ý, trong lòng bị thù hận không chế thì tâm linh sẽ không trong sáng nữa, nhìn vật nào cũng sẽ có một lớp màu xám làm mất đi màu sắc vốn có của nó” Đạo nhân lại ho vài tiếng, chậm rãi nói.

Kim Tượng Đế lo lắng nói: “Sư huynh, ngươi không sao chứ, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi”

“Không sao, còn chưa chết được. Hoa Thanh Dương nhất định sẽ đuổi theo nên chúng ta không thể dừng lại được” Nói rồi tại tóm Kim Xà bước về phương xa, từng bước bay bổng bỏ bụi đất lại sau lưng.

“Sư huynh, chúng ta đi đâu giờ?” Kim Tượng Đế hỏi.

“Về sư môn”

“Sư môn ở đâu?”

“Phương Thốn Sơn” Đạo nhân nói

Kim Tượng Đế chưa từng nghe qua nên nghĩ một lát rồi hỏi: “Nếu Hoa Thanh Dương tiếp tục đuổi đến sư môn thì sao?”

“Ha ha nếu trở về sư môn thì trời đất có sập xuống, Luân Hồi có sụp đổ thì cũng có sư phụ che chở, dù có chân nhân tu thành Tam Thanh đạo tôn pháp tượng đến cũng không sao hết” Trong giọng của Đạo nhân lộ ra vẻ tự hào.

Bình Luận (0)
Comment